Tiên Hồng Lộ
Chương 240 : Mưu kế của Dương Phàm
Ngày đăng: 20:37 22/04/20
Thực lực cùng tiềm lực của băng tinh xà biến dị làm Dương Phàm rất động tâm. Nếu có thể ký kết khế ước linh hồn chủ tớ với dị chủng này, vậy có thể trở thành một trợ giúp đắc lực nhất của hắn ngày sau hành tẩu Tu Tiên Giới.
Mấy nhân vật thủ lĩnh trong Vũ Văn gia tộc, trong lòng đều bồi hồi do dự, vẻ mặt biến hóa không ngừng.
Vạn Niên Tuyết Liên, Vạn Niên Hàn Tham, thậm chí còn có trứng yêu thú được linh khí cực hàn làm dịu. Hết thảy đối với bọn họ mà nói đều là một hấp dẫn to lớn. Nhưng băng tinh xà biến dị quanh quẩn bên ngoài trận pháp thị uy khiến cho đám người không rét mà run, sợ hãi từ nội tâm. Sau một lát, vẻ tham lam trên mặt Hoàng thúc biến mất lại thở dài một hơi:
- Lực phòng ngự của Lưu Ly Nham Tinh Xà đáng sợ, đao thương bất nhập. Pháp Bảo khó thương. Hơn nữa là biến dị không thể đoán trước. Ẩn chứa khí lạnh khủng bố có thể ảnh hưởng đến linh hồn. Thực lực chúng ta chỉ sợ
- Chỉ tiếc hai loại thiên tài địa bảo trong Hàn Băng động kia. Nếu có thể chiếm được nói không chừng có thể khiến ta tiến giai Trúc Cơ, thậm chí còn có thể đạt cao giai Kim Đan. Trứng yêu thú kia được linh khí cực hàn làm dịu, lại càng không phải vật phàm. Tỉ mỉ bồi dưỡng một hai trăm năm nói không chừng có thể có hy vọng trở thành yêu thú bậc cao.
Vẻ mặt Hoàng thúc đầy tiếc nuối, đột nhiên là ra một quyết định quyết đoán:
- Tiểu thư. Làm người không thể lòng tham không đáy. Chúng ta đã chiếm được một ít Thiên Niên Băng Tinh cùng mấy kỳ hoa dị quả trong Hàn Băng động, những thứ này cũng đủ để gia tộc bồi dưỡng ra vài cao nhân Trúc Cơ Kỳ.
Vũ Văn Nhu cùng khẽ thở dài một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Băng động, trong mắt có vài tia không muốn. Nhưng nàng cũng hiểu được tham lam sẽ làm đám người mình mất mạng.
Vũ Văn Lân vẻ mặt không cam lòng, trong mắt còn có vài tia tham lam.
- Dương Dược sư, biểu ca. Các ngươi có ý kiến gì không? Ta cho rằng vẫn nên quyết đoán buông tha là hơn.
Vũ Văn Nhu thấy hai người trầm mặc trưng cầu tượng trưng nói.
Vũ Văn LÂn thấy vậy, mặt lộ vẻ thất vọng, biết mọi người không có khả năng đi mạo hiểm. Tuy nhiên, hắn lại dùng dư quang khóe mắt nhìn phía Dương Phàm, trong lòng còn có một tia hy vọng cuối cùng. Từ sau khi tiến vào Cửu u Bí Cảnh, Vũ Văn Nhu đối với Dương Phàm gần như là nói gì nghe nấy, quá mức tín nhiệm.
- Nơi này ta có một loại Hàn Tức Đan hiếm thấy. Sau khi dùng, trong khoảng thời gian ngắn có thể gia tăng đề kháng phép thuật hàn băng rất lớn.
Dương Phàm cũng không nói gì mà trực tiếp lấy ra một cái bình ngọc màu lam.
- Hàn Tức Đan?
Trên mặt Hoàng thúc lộ vẻ kích động:
- Không ngờ ngươi có loại linh đan hiếm thấy này. Đan này chẳng những có thể gia tăng đề kháng phép thuật hàn băng, thậm chí còn có thể khiến tu sĩ tu luyện công phép âm hàn gia tăng tu vi
- Đúng vậy.
Dương Phàm gật gật đầu.
Một thanh băng chủy rời tay Hoàng thúc bay ra, đánh trúng băng xà biến dị phát ra tiếng kim loại giòn tan, bình yên vô sự. Linh Khí công kích của Ngưng Thần KỲ không làm thương tổn mảy may, ngược lại còn chọc nó tức giận.
Xuy -
Băng tinh xà biến dị không ngờ bắn lên không trung, chuyển sang cắn tới Hoàng thúc, một dòng khí lạnh trước tiên bay đi. Lồng khí quanh thân Hoàng thúc gần như bị đông lại, bao trùm một tầng lạnh như băng, hành động chậm lại vài phần.
Hô -
Xích Vũ Phiến của Dương Phàm vào mấu chốt lại vung lên, vừa lúc quét trúng băng tinh xà biến dị, triệt tiêu hơn nửa hàn tức đáng sợ của nó. Hoàng thúc nhân cơ hội thối lui, né tránh một kích nguy hiểm kia.
Hai người đã hiểu được một khi để băng tinh xà biến dị tới gần, vậy hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi. Chỉ là dòng khí lạnh nó mang theo đã giống như lĩnh vực, làm cho tốc độ giảm đi, rồi máu đông lại. Nếu chần chờ một chút sẽ bị đông lạnh thành khúc băng.
Vèo vèo
ở một bên khác. Vũ Văn Nhu cùng Vũ Văn Lân đã bay vào Hàn Băng động. Băng tinh xà biến dị dường như phát hiện, vội vàng quay đầu. Trong mắt có vài tia căm hận cùng tức giận. Thấy vậy, Dương Phàm đột nhiên vội vàng ném ra một viên linh đan giống như băng tinh màu trắng. Đúng là Hàn Tức Đan!
Băng tinh xà biến dị thấy viên đan này, thân thể cứng đờ há mồm nuốt vào, sau đó lại nhìn phía Dương Phàm dường như có chút chờ mong. Dương Phàm ha ha cười, lộ ra mấy viên Hàn Tức Đan trong lòng bàn tay, rồi sau đó thu vào trong Tiên Hồng Không Gian.
Băng tinh xà nổi giận. "Vút" một tiếng đuổi theo Dương Phàm.
- Dẫn nó rời đi.
Dương Phàm đánh mắt ra hiệu cho Hoàng thúc sau đó cấp tốc lùi ra. Hai người đạp kiếm phi hành tầm thấp bay ra phía xa. Băng xà bị Dương Phàm trêu chọc, tức giận dị thường, đuổi theo không bỏ. Bay ra trăm trượng, xúc động cùng lửa giận trong mắt băng xà dần biến mất không ngờ dừng lại.
- Được rồi, ở nơi này đi. Ngươi qua kiềm chế nó một chút, ta nghĩ biện pháp khống chế thu phục nó.
Dương Phàm nói.
Hoàng thúc gật đầu. Bọn họ đã dẫn dắt băng xà rời xa như vậy, cũng đủ thời gian cho Vũ Văn Nhu hành động. Hắn tế ra một kiện áo choàng phòng ngự trung phẩm, ở bên ngoài lại hình thành một tầng băng giáp, sau đó phóng tới băng xà. Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng, trong tay có thêm ba cây ngân châm thật nhỏ lóe ra ánh màu lam nhạt.
Thứ này chính là Thứ Hồn Châm.
Dương Phàm còn lấy ra một cái bình đen đặc chế, rất nhanh mở ra. Bên trong là một chất lỏng màu đen thẫm, vừa tiếp sức với ngoại giới liền sôi lên kịch liệt, tản ra một mùi làm người ta hít thở không thông.
Nọc độc này, chỉ cần ngửi một chút xíu là đủ cho tứ chi chết lặng, đầu váng mắt hoa. Khóe miệng Dương Phàm nhếch thành một đường cong, đưa ba cây Thứ Hồn Châm chấm vào trong nọc độc đáng sợ này, sau đó chậm rãi quấy lên.