Tiên Hồng Lộ
Chương 246 : Công thành - Đại hỗn chiến (6+7)
Ngày đăng: 20:38 22/04/20
Thấy thu hồi Diệt Nguyên Pháo thành công. Dương Phàm cảm thấy vô cùng mừng rỡ, chính mình phỏng đoán không sai nha: Tiên Hồng Giới chung quy là chí bảo nghịch thiên không phải túi trữ vật bình thường có thể so sánh, thời điểm sử dụng chỉ cần thôi động ý niệm căn bản không cần dùng pháp lực. Coi như là nhẫn không gian trong truyền thuyết lợi dụng nguyên lý không gian, đồng dạng cũng không quan hệ đến pháp lực. Chỉ có loại đạo cụ trữ vật như túi trữ vật thịnh hành ở Tu Tiên giới này mới cần phải có pháp lực để mở ra. Mà trong lúc này, chiến đấu giữa dân bản xứ trong Thất Thải Thành Bảo và tu sĩ bên ngoài đã tiến vào tình trạng giằng co.
Tu sĩ nhân loại ở trong khoảng thời gian ngắn chiếm được ưu thế, tuy nhiên bản thân tổn thương cũng không nhỏ. Trong số dân bản xứ, tên võ sĩ kim giáp kia khó có thể đánh bại, trên người kim quang lấp lánh giống như chiến thần, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ căn bản không phải đối thủ. Thực lực này gần như có thể so với Yến Vương Vũ Văn Liệt, ngẫu nhiên còn bay lên không trung, lăng không hư bộ giống nhu thần nhân, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phát ra uy thế không thể ngăn cản. (Lăng không hư bộ = bước đi trong không)
Các thế lục lớn tổng cộng xuất động năm tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới ngăn cản được hắn.
- Hành động nhanh lên một chút, phá hủy hết điểm đầu mối của trận pháp đi!
Huyết Ma lão thất rít gào một tiếng, trong tay nắm một thanh chiến đao huyết sắc, giờ phút này đã bị một vài vết thương nhẹ. Nếu không phải bởi vì bị hạn chế pháp lực, chỉ cần một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ là có thể thoái mái giết chết võ sĩ kim giáp này. Dương Phàm thu tình huống bên kia vào trong mắt, vội vàng thu hồi hai chiếc Thứ hồn châm sau đó xuất ra Hóa thi thủy đã chuẩn bị trước đó, nhỏ lên hai xác chết. Lập tức hai cỗ thi thể bắt đầu bốc lên từng đạo khói nhẹ, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ đang hòa tan. Ánh mắt Dương Phàm đảo qua mấy chục công thành nỗ xa trên tường thành, trong lòng khẽ động. vội vàng chạy tới dùng tốc độ nhanh nhất thu lấy. Một đống nỗ tiễn chất ở bên cạnh, ước chừng mấy trăm cái để rải rác, hắn không chút khách khí đều thu về. Bên ngoài tòa thành mặc dù có một đội tu sĩ đang công kích, nhưng khoảng cách khá xa, lại là thời điểm đêm khuya, có trận pháp ngăn cách nên không thấy rõ tình huống bên này.
- Nhanh lên trên!
Đúng lúc này, có một bộ phận tu sĩ trong tòa thành chạy lên trên tường thành, có thể cũng nghĩ tới bảo vật trên này. Dương Phàm mặt lộ vẻ tiếc nuối, cũng không để ý những công thành nổ xa cùng nỗ tiễn còn lại trên tường thành, vội vàng trốn sang một bên yên lặng lẻn đi. Hắn đương nhiên không muốn cho tu sĩ của các thế lực biết cổ kỳ bảo cấm kỵ thời thượng cồ Diệt Nguyên Pháo đã bị minh đoạt được. Tuy nhiên, mặc dù hắn rất cẩn thận. đúng vào lúc đi xuống tòa thành vẫn bị một gã tu sĩ phát hiện.
- Ngươi
Tu sĩ kia vừa phun ra một tiếng. Dương Phàm đã vươn tay trái điểm hắn một cái." Phốc!"
Cổ họng tu sĩ này bị chọc thủng, trên mặt còn lộ ra vẻ kinh hãi. Mà Dương Phàm vẫn đứng cách hắn ở một cái góc bí ẩn cách ngoài mười mấy trượng. Bí kỹ Tiên Hồng bí quyết, miễu sát không thể ngăn cản. Dương Phàm nhân cơ hội này dung nhập vào trong hỗn loạn, ánh lửa bao phủ toàn tòa thành. Ngay tại một khắc này, hào quang bảy màu trên tòa thành mãnh liệt run lên, ảm đạm tới cực điểm, lung lay sắp đổ.
- Trận pháp lập tức sắp phá!
Chúng tu sĩ mừng rỡ, cả đám chiến ý hiên ngang công kích mãnh liệt hơn vài phần.
"Răng rắc"
Sau một lát, hào quang bảy màu vỡ tan, hóa thành một mãnh lốm đốm thưa thớt. Kỳ trận thượng cổ này rốt cục bị nổ tung!
- Trận pháp bị phá rồi!
Trong thành một mãnh hoan hô. Tuy nhiên ngay sau đó. chúng tu sĩ lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
- Sao lại thế này? Ta vẫn không thể sử dụng pháp lực.
Đám tu sĩ bên trong thành bộ dáng khó có thể tin. trong lúc nhất thời hỗn loạn không chịu nổi. Dương Phàm cũng lộ vẻ kinh ngạc, loại tình huống này quả thật ngoài dự đoán của hắn. Tuy nhiên, hắn phát hiện pháp lực trong cơ thể mình tuy rằng còn bị hạn chế nhưng đã có dấu hiệu có thể chuyển động. Hắn nâng tay lên, một viên hỏa cầu bắn ra.
"Chẳng lẽ đầu mối trung tâm của trận pháp này còn chưa bị phá?" Dương Phàm cau mày.
Lúc này, pháp lực trong cơ thể hắn tăng lên một bước, đã khôi phục được hai ba thành pháp lực. Hắn ngưng mắt nhìn về phương xa, phát hiện cách mình gần đó có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng khôi phục một ít pháp lực, còn số Ngưng Thần Kỳ vẫn như cũ không thể sử dụng pháp lực. Không có pháp lực vậy không thể mở ra túi trữ vật, càng không thể phân chia bảo vật trong tòa thành.
Mấy tu sĩ Trúc Cơ KỲ trong tòa thành khôi phục một chút phép lực lập tức khiến cho tinh hình chiến đấu xảy ra kịch biến.
Võ sĩ kim giáp lập tức bị gắt gao áp chế.
- Hì hì! Lực lượng linh hồn rốt cuộc có thể toàn lực phát huy.
Cô bé Quỷ Huyễn Môn mặc váy ngắn màu trắng chân thật nói, cười dài nhìn võ sĩ kim giáp uy vũ không thể chống đỡ kia, sau đó nhắm mắt lại, một chút dao động kỳ dị nhộn nhạo bay ra. Tránh ở phía khác. Dương Phàm nhân cơ hội này đi vào vị trí trung tâm tòa thành, nơi này có một cung điện, bên ngoài còn có bức tường cao tới mấy trượng.
Phía ngoài cung điện có rất nhiều thị vệ thủ hộ đang giao chiến với các tu sĩ bên ngoài.
- Đây là hoàng cung của dân bản xứ.
Tâm thần Dương Phàm khẽ động, trốn vào một góc. Sau đó thi triển Ẩn Nặc Thuật dung nhập trong bóng đêm, bóng dáng hoàn toàn biến mất. Ẩn Nặc Thuật ở giai đoạn sơ cấp khi ẩn thân chỉ cần khẽ động sẽ bại lộ thân ảnh. Tuy nhiên, theo cảnh giới cùng tu vi của tu sĩ tăng lên, sau khi tu luyện thuật này đến giai đoạn nhất định, cho dù trong di động cũng có thể bảo trì ẩn nấp. Lúc này Ẩn Nặc Thuật đã không còn là ẩn nấp mà là ẩn thân chân chính, hẳn nên gọi là Ẩn Thân Thuật hoặc là Tiềm Hành Thuật.
Dương Phàm hiện tại đã tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới Tiềm Hành. Trong tình hình này, hắn rất nhanh di dộng xuyên qua khoảng trống, trong không gian mơ hồ cảm thấy một trận xao động. Chỉ là tốc độ di động khá cao, những động tĩnh này khó có thể tránh được, trừ phi là những môn phái cổ xưa lấy ẩn núp ám sát làm sở trường. Cứ thần không biết quỷ không hay như vậy, Dương Phàm lẻn vào trong hoàng cung của dân bản xứ, hắn cũng không đi hỏi đám thị vệ câu nào bởi vì ngôn ngữ dân bản xứ không giống với ngôn ngữ Tu Tiên giới.
Hắn đặc biệt bí mật đi tìm những nơi có trọng binh canh gác. Đồng thời cũng triển khai cảm quan cùng thần thức, xem xét bố cục trong vương cung của dân bản xứ. Rất nhanh, thần thức của hắn nắm giữ được một kho báu bí mật, còn có mấy thương khố nữa. Trong những thương khố này có chứa một lượng lớn linh thạch, số lượng kinh người, tuy nhiên đều là linh thạch cấp bậc hạ phẩm, linh thạch trung phẩm có một chút, mấy cái khác cất chứa không ít vũ khí, hộ giáp phẩm chất tốt đẹp. Đều là loại tài liệu tốt trên Tu Tiên giới, trong thương khố còn lại cũng để không ít tinh phẩm.
- Người thấy có phần, không bằng như vậy, ta dùng một trăm khối linh thạch trung phẩm nơi này trao đổi với ngươi, nếu ngươi đồng ý cũng không tính là thiệt thòi. nếu như không đồng ý, hừ hừ!
Nam tử mắt quỷ vẻ mặt uy hiếp nói.
"Linh thạch thượng phẩm!"
Dương Phàm vừa đi ngang qua nơi này trong lòng đột nhiên khẽ động. Không nghĩ tới ngoại trừ trong kho báu bí mật ra, trong thương khố nơi hoàng cung này không ngờ còn có một khối linh thạch thượng phẩm. Còn thiếu một khối linh thạch thượng phẩm nữa là hắn có thể khởi động khôi lỗi ngân giáp.
- Chuyện này
Nam tử cầm chùy có chút do dự.
Hắn hiểu rõ giá trị cùng chỗ quý báu của Linh thạch thượng phẩm, dựa theo tỉ lệ quy đổi thì một trăm khối linh thạch trung phẩm có thể đổi được một khối linh thạch thượng phẩm. Nhưng trao đổi thông thường trong thực tế không hẳn như vậy. Bởi vì linh thạch thượng phẩm quý hiếm cùng hiệu quả tu luvện cường đại, một trăm khối linh thạch trung phẩm bình thường không đổi được một khối linh thạch thượng phẩm.
Thử nghĩ mà xem, tu sĩ bậc cao nhìn xuống chúng tu sĩ bậc thấp dưới chân, làm sao có thể đổi linh thạch thượng phẩm trân quý lấy linh thạch bậc thấp được.
- Linh thạch thượng phẩm? Nếu đã để Thạch mỗ thấy được, như vậy cũng coi như có một phần của ta rồi
Dương Phàm đi tới giữa hai bên thản nhiên nói.
Ma khí tinh thuần kinh thế hãi tục kia khiến cho bốn gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trong trận sắc mặt đại biến.
- Ngươi là ai?
Nam tử mắt quỷ cùng với Hồng Vòng gần như đồng thời lên tiếng.
- Ta là Thạch Thiên Hàn, vô danh tiểu tốt.
Dương Phàm bĩu môi một cái, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm linh thạch thượng phẩm Hồng Vòng đang cầm trong tay.
- Ngươi muốn thế nào?
Vẻ mặt Hồng Vòng cường ngạnh nói, tuy rằng kinh hãi khí thế của đối phương, nhưng không tỏ vẻ yếu thế chút nào.
- Khối linh thạch thượng phẩm này Thạch mỗ bắt buộc phải có.
Thanh âm Dương Phàm băng lạnh thấu xương, trên người ma diễm mãnh liệt bùng phát gần như muốn phóng lên cao. Giờ khắc này, lục lượng ma đạo tinh túy được hắn phát ra vô cùng nhuần nhuyễn, trong phương viên một dặm, chúng tu sĩ không khỏi đánh rùng mình một cái.
- Thạch đạo hữu?
Đúng lúc này, từ phía xa bay tới ba đạo huyết ảnh. Một cỗ hơi thở huyết tinh giết chóc vọt tới. Người lên tiếng đúng là Huyết Ma lão thất, nữ tử thanh xuân bên cạnh hắn cùng chính là Huyết Ma lão lục, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Ba người tới chính là Huyết Ma tam tử tiến vào Cửu u Bí Cảnh, trong số bảy đệ tử của Huyết Ma lão tổ tổng cộng có ba cao nhân đều là Trúc Cơ Kỳ.
- Trận doanh tán tu ma đạo!
Mấy nhân vật của hai thế lực Quỷ Huyễn Môn và Kim Hồng Môn đều sắc mặt đại biến, nam tử mắt quỷ hít vào một hơi, nói nhỏ với cô bé váy ngắn cùng Hồng Vòng.
- Không thể để bọn họ liên thủ, trước tiên giết chết Thạch Thiên Hàn này!
- Hì hì. giao cho ta.
Cô bé váy ngắn ngây thơ cười. Sau đó lại nhắm mắt lại, một tia dao động kỳ dị nhộn nhạo bay về phía Dương Phàm. Dương Phàm cả người lạnh như băng, một cỗ hàn khí trực tiếp thúc dục linh hồn, hơi thở tử vong uy hiếp đập thẳng vào mặt mà đến.
- Không tốt. đó là Mộng Hồn Đại Pháp.
Nữ tử thanh xuân trong Huyết Ma tam tử kinh hô một tiếng.