Tiên Hồng Lộ
Chương 253 : Cửu u cốc - Cộng phó vu sơn (thượng)
Ngày đăng: 20:38 22/04/20
Cửu u Bí Cảnh!
Huyết lưu cuồn cuộn chảy từ trên Huyết Nhật ở giữa bầu trời xuống, khí thế rất hoành tráng. Sau khi chảy xuống mặt đất, huyết hà bắt đầu tràn về bốn phía, dường như muốn nuốt hết cả phiến đất đai này. Thế lực khắp nơi đa số đã hội tụ về Thất Thải Thành Bảo, còn có một bộ phận tu sĩ đang trên đường tới.
- Trời ạ! Chẳng lẽ Cửu u Bí Cảnh lại muốn hủy diệt sao?
Có một số tu sĩ bắt đầu lo lắng. Không ít tu sĩ trên đường nhìn thấy cảnh tượng này bị dọa cho hồn phi phách tán, hồn vía lên mây. Tuy nhiên, bọn họ chỉ hơi chần chừ một chút rồi lại tiếp tục đi về phía Thất Thải Thành Bảo.
Phiến sâm lâm nơi Thất Thải Thành Bảo chính là chỗ trung tâm của toàn bộ Bí Cảnh. Địa thế nơi này khá cao cho nên huyết hà kia tạm thời còn chưa tràn tới nơi này. Dương Phàm ngơ ngác nhìn về Huyết Nhật đang tràn "huyết lệ" kia. cảm giác một cách sâu sắc lực lượng mạnh mẽ trong đó.
- Khó trách từ trước tới nay Cửu u Bí Cảnh lại rất có ít người còn sống. Huyết hà từ trên trời đổ xuống, có xu hướng cắn nuốt hết vạn vật! Có lẽ chỉ khi tiến vào Cửu u cốc thần bí kia thì mới có thể thoát khỏi sự đuổi giết của nó.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Thế lực khắp nơi chạy tới Thất Thải Thành Bảo, chỉ ba đại Tông môn là không thấy bóng dáng. Chúng tu sĩ của Vũ Văn gia tộc và Dương gia đều ngưng trọng và nghiêm nghị, dường như cảm giác được sinh tử quan đang dần tới gần.
- Với xu thế như vậy thì huyết hà muốn lan tràn tới Thất Thải Thành Bảo cũng phải mấy thời gian hai ngày nữa!
Giọng điệu của Vũ Văn Nhu bình tĩnh, thần sắc cũng vô cùng bình tĩnh, nhận rõ tình huống hiện tại. Con cháu của hai đại gia tộc rất nhanh đã hình thành trận địa của riêng mình. Sau một lúc cũng có tu sĩ tới liên hệ.
- Thủ lĩnh các thế lực lớn đêm nay tới Hoàng cung của dân địa phương thương nghị đại sự!
Vũ Văn Nhu nói khẽ với Dương Phàm.
- Chúng ta đi ra ngoài một chút.
Dương Phàm và Vũ Văn Nhu sánh vai đi ra, chậm rãi đi vào tòa thành hoang phế này.
- Thời điểm sinh tử đã tới! Cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đến lúc đó nơi này sẽ có rất nhiều người chết đi, trong đó sẽ có rất nhiều người là đồng bạn của cô. Mà điều duy nhất ta có thể cam đoan là cố gắng hết sức để đảm bảo sự an toàn cho cô mà thôi!
Dương Phàm đưa mắt nhìn về phía huyết hà xa xa nơi chân trời, thấp giọng khẽ nói. Thân thể mềm mại của Vũ Văn Nhu khẽ run lên:
- Thật sự không thể may mắn tránh thoát sao? Bọn họ đều là tinh anh trong gia tộc, chẳng lẽ huynh không thể che chở cho họ một chút?
- Không thể!
Vũ Văn Nhu dặn dò.
Rất nhanh, chúng tu sĩ đều tán đi. tự mình kiếm chỗ nghỉ ngơi. Đa số là mấy người chung nhau một lều trại để nghỉ tạm. Vũ Văn Nhu là nhân vật thủ lĩnh cho nên được một mình một lều. Trước khi đi, nàng nhìn kỹ Dương Phàm một cái. trong mắt lộ ra vài phần dịu dàng.
Đêm khuya yên tĩnh. Dương Phàm thở dài một hơi. nói với Hồ Phi:
- Ta ra gặp bằng hữu, không cần lo lắng cho sự an toàn của ta.
Hồ Phi nhìn Dương Phàm một cách kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều. Dương Phàm đi ra khỏi trận đoàn, nhẹ nhàng bay lên không trung, càng lúc càng cao, ánh mắt hắn nhìn về phía huyết hà ở xa xa.
- Tốc độ còn nhanh hơn tưởng tượng. Với tình hình này thì không tới thời gian một ngày, huyết hà đã tràn tới Thất Thải Thành Bảo.
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng.
Lúc này, thân thể hắn đột nhiên khẽ rung lên, bay tới độ cao cách mặt đất chừng trăm trượng thì một cỗ áp lực vô hình truyền tới khiến hắn không thể bay cao hơn được nữa. Dương Phàm không khỏi phải hít sâu một hơi khí lạnh lại nhìn xuống huyết hà như xúc tua tử vong kia, thần sắc biến đổi liên tục.
Sau khi hạ xuống mặt đất. Dương Phàm đi tới trước lều của Vũ Văn Nhu.
- Mời Dược sư vào!
Cấm chế bên ngoài lều được mở ra. Dương Phàm nhẹ nhàng đi vào. Bên trong lều bố trí đơn giản mà ấm áp, có một chiếc giường rất mềm mại, thậm chí còn được trang điểm đôi chú, lộ ra mùi thơm trong lành.
Vũ Văn Nhu yên tĩnh trang điểm trước bàn cười duvên nói:
- Cảm ơn Dược sư đã tới.
- Vũ Văn tiểu thư đã chân thành như thế. Dương mỗ sao có thể không tới?
Dương Phàm cười cười, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nàng đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng. trong mắt lộ ra vài tia liên mịch. Vũ Văn Nhu không chuẩn bị trước, thân thể mềm mại trở nên cứng đờ, hai tai đỏ lựng lên dường như có chút không biết nên làm thế nào. Dương Phàm khẽ hôn lên tai nàng sau đó ôm nàng vào ngực rồi hôn lên trán nàng rất nhẹ nhàng. Vũ Văn Nhu um một tiếng, mãi mới phản ứng lại. Sau đó nàng mới chậm rãi nghênh hợp. Một lúc sau. hô hấp của Vũ Văn Nhu đã dần dồn dập, khuôn mặt ửng hồng. Dương Phàm cũng cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng. Đây là lần đầu tiên hắn trải qua loại sự tình này, trước kia cũng mới chỉ biết sơ qua đôi chút từ tin tức trong ngọc giản mà thôi.
"Tiếp theo nên thế nào?"
Trong lòng Dương Phàm có chút hồi hộp, vội vàng nhớ lại nội dung trong ngọc giản.