Tiên Hồng Lộ
Chương 289 : Trở lại kinh đô
Ngày đăng: 20:39 22/04/20
- Đi, đi đi. Không xem bệnh thì đừng có đứng giữa đường, đừng cản đường tài lộ y quán chúng ta.
Tên học đồ y quán nàv trong lời nói mang theo mầy phần ngạo nghễ khinh thường, giống như đang xua ăn mày. Dương Phàm tùy ý liếc hắn, tên học đồ này nhìn rất xa lạ, hiển nhiên là sau này mới vào y quán. Nếu không thì dược sư, học đồ trong y quán trước kia đều phải biết hắn, khẳng định sẽ không ăn nói lỗ mãng như vậy. Đối với lời lẽ thô tục của người phàm này, Dương Phàm vẫn không để trong lòng mà ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên lầu các Tiên Hồng Y Quán.
Tiên Hồng Y Quán.
Bảng hiệu này hàm ý vô cùng, trong tự nhiên bao la có ý cảnh bao dung hết thảy thế gian. Bốn chữ cổ triện phiêu dật như tiên, cho dù là Dương Phàm hiện giờ quan sát cũng cảm giác được hàm ý phi phàm không thể xem thường, Tiên Hồng Quyết trong cơ thể càng vận hành tự nhiên trôi chảy hơn vài phần. Không ngờ tới thời gian đã trôi qua gần một năm tấm bảng hiệu vẫn còn nguyên lành treo ở nơi đây.
Trong lòng Dương Phàm khẽ thở dài nghĩ đến tấm bảng hiệu này hẳn tạo nên không ít người có duyên, thế nhưng muốn mượn nó một bước lên trời có được bước tiến vọt thật lớn trên mặt linh hồn như Vô Song, hiển nhiên không có nhiều khả năng.
Vô Song tức là có một không hai, thế gian này chỉ có một. Lúc ở quảng trường Cửu u, ngay cả Hắc Tinh Ma Linh Thần thực lực thông thiên triệt địa lúc nhìn thấy Vô Song cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc giống như biết rõ lai lịch thân phận của hắn. Chẳng qua đến cuối cùng vẫn là một bí ẩn chưa giải.
- Nè! Phát ngốc cái gì đó, còn không mau cút đi, ở thêm lát nữa bản thiếu gia gọi bảo tiêu trong y quán đánh ngươi ra đến lúc đó ngươi sẽ không thiếu khổ da thịt đâu.
Học đồ kia hung hăng uy hiếp.
Dương Phàm thu hồi ánh mắt liếc nhìn người này, như cười như không nói:
- Lẽ nào Tiên Hồng Y Quán không có một quy tắc: đối đãi bệnh nhân khách tới bất luận thân phận cao thấp, nam nữ già trẻ, tiên phàm ma quỷ, đều là ngang hàng cùng bậc, đều phải kính như thượng khách.
Học đồ này nao nao:
- Làm sao ngươi biết được?
- Bởi vì quy tắc này, là do chính ta tự đặt ra.
Giọng Dương Phàm đột nhiên trầm xuống, trên người mờ ảo hiện lên một cỗ uy nghiêm.
- A!
Học đồ kia ngây người, chẳng qua hắn nhanh chóng phản ứng lại, thầm nghĩ: "Mình sao lại choáng váng vậy, rõ ràng là đối phương đang hù dọa mình."
- Hừ. ngươi còn dám giả mạo đại chủ nhân y quán nữa!
Học đồ sắc mặt phát lạnh lại không tỏ ra chút yếu kém. Dương Phàm mặc kệ hắn trực tiếp đi vào y quán, trong lòng đã định chủ ý: Phẩm tính học đồ này không thích hợp làm việc trong y quán, càng không thể hành y bằng không chẳng biết sẽ hại chết bao nhiêu người. Thấy Dương Phàm đi vào y quán, học đồ này cũng không thể nói gì, chẳng qua trong mắt vẫn còn vài phần không vui, vội chạy tới mấy người áo xanh trấn thủ lầu một nói với một thanh niên dẫn đầu:
- Hoàng thượng tiên, người kia tới đây quấy rối, vừa rồi dám giả mạo đại chủ nhân y quán nữa.
- Cái gì? Còn có chuyện như vậy?
Thanh niên kia sắc mặt nghiêm nghị, hắn được xưng là thượng tiên, kỳ thật đây là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Ánh mắt hắn liền nhìn theo hướng học đồ chỉ. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn liền không dời ra được lộ ra vẻ kinh dị:
Dương Phàm ở lại y quán mấy canh giờ lại đi lầu ba tìm Lục Hồng dược sư nói chuyện một lát mới rời y quán. Hắn lại không biết, tin tức mình trở lại kinh đô đã nhanh chóng truyền tới cao tầng các đại thế lực trong kinh đô. Bóng đêm vừa phủ xuồng, Dương Phàm đi tới Yến Vương Phủ, hắn muốn gặp lại Vũ Văn Hàm. Thị vệ canh gác Yến Vương Phủ nhìn thấy hắn lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng không ai ngăn cản. nhanh chóng có người đi báo cho Yến vương.
Dương Phàm một mình đi tới Hàm Trữ Cư, cũng là nơi khuê phòng Vũ Văn Hàm. Thế nhưng, thần thức hắn đảo qua nơi này, lại phát hiện người không nhà trống. Nơi này chỉ là một mãnh trống trải. Dương Phàm cảm thấy nơi này có một chút không ổn. Theo hắn biết, Vũ Văn Hàm có tình cảm rất sâu với nơi này. Đúng lúc này, một bóng người phóng tới từ cách đó không xa, một nam tử trung niên mặc long bào màu xanh bay tới.
- Dương dược sư. rốt cuộc ngài đã trở về.
Trong giọng nói Yến vương lộ ra vài phần già cỗi. So với ý chí hào hùng trước đây, Vũ Văn Liệt lúc nàv bất luận là khí sắc, dung nhan hay giọng nói đều già hơn trước kia hơn mười tuổi. Nửa năm trước Yến vương còn giống như một chiến thần oai hùng hơn ba mươi tuổi so với lúc này thật khác xa trên trời dưới đất.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hàm nhi đi nơi nào rồi?
Dương Phàm chợt cảm thấy một cỗ bi thương, không khỏi hỏi.
Yến vương thần quang ảm đạm, sắc mặt tiều tụy già nua thở dài nói:
- Từ nửa năm trước, một cô gái thần bí đội khăn che mặt đã mang nàng đi, không biết tung tích.
- Cái gì?
Dương Phàm cảm thấy khó tin:
- Cứ mang đi như vậy? Các người cũng ngăn không được.
- Cô gái thần bí kia có thần thông gì, làm sao mang nàng đi? Các người có giao chiến với nàng ta hay không?
Dương Phàm nén kinh hãi trong lòng.
- Không có.
Yến vương lắc đầu:
- ở trước mặt nàng ta, chúng ta ngay cả động đậy cũng không được.
Dương Phàm khẽ động dung, thực lực Yến vương chính là vô hạn tiếp cận cấp bậc Trúc Cơ. Có thể làm cho hắn không thể động đậy, cấp cao bình thường cũng không làm được, ít nhất cần phải đại tu sĩ tu vi Kim Đan trở lên.
- Tuy nhiên trước khi tiểu nữ rời đi từng lưu cho Dương dược sư một lời nói.
Yến vương đột nhiên nhớ tới. vội nói.
- Là lời gì?
Sắc mặt Dương Phàm chợt ngưng