Tiên Hồng Lộ
Chương 309 : Địch nhân chung
Ngày đăng: 20:40 22/04/20
Lão già lưng gù nói ra một câu đôi mắt lăng lệ nhìn thẳng vào Dương Phàm.
Ta chính là Độc Vương!
Dương Phàm mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng vẫn khiếp sợ không thôi. Từ trong miệng Mục sư thúc, Độc Vương cường giả tranh đấu cùng thời với Dược Tiên Cốc lão tổ Dược Vương tiền bối đây sao?
Nói như vậy, Độc Vương cũng là lão quái Nguyên Anh Kỳ thế hệ trước, tối thiểu từng là như vậy. Tuy kinh hãi rất nhiều, trong lòng Dương Phàm cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bí mật luôn xoay quanh trong lòng rốt cuộc cùng được giải khai. Khó trách học vấn về y đạo của lão già lưng gù lại uyên bác như biển rộng, khó trách thương thế trên người hắn lại đáng sợ như thế ngay cả chính mình cũng không làm gì được, khó trách hắn tặng cho mình bảo vật uy lực như Hấp Huyết Xà Tiên này. Khi thân phận của hắn được làm sáng tỏ, một đống bí ẩn đều có đáp án thích hợp, trong lòng Dương Phàm ngược lại rất vui mừng: Chính mình có thể đồng thời tham thảo học vấn y đạo cùng với một đời Dược Vương và Độc Vương.
Quang vinh cùng cơ hội như thế chính là mong ước tha thiết của vô số Dược Sư, Độc Sư tại Ngư Dương Quốc!
- Làm sao vậy? Xác định được thân phận của lão phu rồi, ngươi có chút thất vọng sao?
Lão già lưng gù thản nhiên đánh giá Dương Phàm.
- Tiền bối hiểu lầm, bất kể ngài có thân phận gì. Dương Phàm đều sẽ tới đây thực hiện lời hứa. Vừa rồi nói ra ba mục đích hiện tại đã đạt được hai. Dương mỗ trong thời gian ba năm trở lại Dật Hà Thôn. cũng biết rõ thân phận tiền bối. Hiện tại ta sẽ chữa thương cho tiền bối ngài.
Dương Phàm không chút sợ hãi nói.
- Tốt. tốt! Lão phu quả nhiên không nhìn lầm người.
Lão già lưng gù vẻ mặt xuất hiện một tia vui mừng lại chuyển đề tài nói:
- Tuy nhiên, trước khi người hoàn thành mục đích thứ ba lão phu vẫn cần thực hiện lời hứa của mình.
- Tiền bối xin cứ chỉ dạy.
Dương Phàm đã đoán trước được điều này.
- Lúc trước lão phu từng hứa hẹn nếu trong ba năm ngươi có thể thăng tiến tới Ngưng Thần Kỳ, lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi tất cả sở học trong cuộc đời này.
Thần quang trong mắt lão già lưng gù tỏa sáng, lộ ra vài tia chờ mong.
- Tiền bối muốn thu ta làm đồ đệ sao?
Dương Phàm nao nao không biết vì sao hắn đối với việc bái sư có vài phần khúc mắc. Có lẽ là bởi vì sư tôn Liễu Vô Ngân có ân giống như phụ thân, cũng có thể là bởi có được công phép nghịch thiên, không muốn bái phục dưới người khác nữa.
- Đúng vậy!
Lão già lưng gù dứt khoát nói:
- Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi một thân độc thuật khiến cho cả Tu Tiên Giới sợ hãi này.
- Độc thuật?
Dương Phàm nhướng mày, độc thuật chính là kẻ địch sinh tử đối với Thánh Liệu Thiên trong Tiên Hồng Quyết của hắn. Bản thân hắn đi chính là con đường Thánh y, cũng không muốn sửa tu thành độc thuật. Hơn nữa, thời điểm hắn tu luyện Khô Tịch Thiên Lý Độc quả thật khó khăn chồng chất. Trong Tiên Hồng Quyết ngoại trừ Thánh Liệu Thiên ra, tất cả thần thông pháp thuật hoặc là độc thuật còn lại đều là bàng môn tả đạo.
- Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn học độc thuật của lão phu? Nên nhớ là độc thuật vốn là một nhánh của dược đạo. Lấy thiên phú cùng căn cơ của ngươi, chỉ sau mấy năm nhất định có thể trở thành một đời Độc Vương mới.
- Nói như vậy Tam u lão ma cùng là đại địch sinh tử của tiền bối ngài rồi?
- Đúng vậy, ta nằm mơ cũng muốn diệt chết hắn.
Lão già lưng gù nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chỉ tiếc thực lực lão ma đầu này quá mạnh mẽ lại có được đại cơ duyên. Tam u Ma Diễm trong tay hắn là là một trong tứ đại ma diễm của Bắc Tần, đại tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ có thể địch lại hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Thì ra là như thế. Đã vậy vãn bối càng muốn chữa khỏi thương thế cho tiền bối. Mặc dù hiện tại không thể, chờ ta bước vào cao giai cũng muốn chữa thương cho ngài.
Trong mắt Dương Phàm lệ quang mơ hồ lóe ra vẻ mặt kiên quyết nói.
- ồ? Nghe ý tứ của ngươi dường như cũng có cừu hận không nhỏ với Tam u lão ma kia.
Lão già lưng gù ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy! Ta cùng hắn chính là địch nhân đã được vận mệnh định trước, tại trên thế gian này, ta và hắn chỉ có một người có thể sống sót.
Dương Phàm hai tay nắm chặt. trong lòng dâng lên một cỗ ý chí chiến đấu cùng quyết tâm vượt khó khăn.
- Chỉ giáo cho?
Lão già lưng gù có chút nghi hoặc. mặt lộ vẻ trầm tư.
Dương Phàm hít sâu một hơi không có trả lời vấn đề này, sinh mệnh lực không ngừng sinh sôi dũng mãnh chảy vào trong cơ thể lão già lưng gù. Đầu tiên phải trị liệu chính là những nội thương tương đối nhẹ kia. Ngàn vạn đạo thanh lưu hội tụ tại một điểm bắt đầu thanh trừ khí tức hủy diệt tràn ngập các vết thương kia. Tuy nhiên, lực lượng sinh cơ của Dương Phàm vừa tiếp xúc với lực hủy diệt cô quạnh kia liền nhanh chóng hòa tan rồi triệt tiêu, mặc dù chữa trị được một chút nhất định nhưng cũng cực kỳ có hạn. Ngược lại chính bản thân Dương Phàm lại tiêu hao phép lực rất nhanh.
Từ khi thành tựu cái tên thần y tới nay. Dương Phàm chưa bao giờ cảm giác được chữa trị thương thế đúng là tốn sức như bây giờ. Cũng may lần này tuy rằng là vô cùng phí sức nhưng cuối cùng cũng có tiến triển chầm chậm. Hơn nữa dòng chảy tinh khiết sinh ra sau khi trị liệu quay ngược trở về lại giúp cho tu vi của Dương Phàm đột nhiên tăng mạnh. Tốc độ và hiệu quả của tu vi tăng lên này thực sự quá thần kỳ.
- Không ngờ có hiệu quả!
Lão già lưng gù vẻ mặt kinh dị thần tình hết sức vui mừng run giọng nói:
- Thương bệnh của lão phu được cứu rồi.
- Chỉ là tốc độ này quá chậm.
Dương Phàm khẽ cau mày không khỏi thầm nghĩ:
"Với tốc độ như thế này không đến một hai tháng hẳn là không giải quvết được vấn đề."
Ngay sau đó sắc mặt hắn trở nên trang nghiêm, đỉnh đầu xuất hiện một đoàn linh quang trong suốt
"Ông"
Một đoàn quang diễm mờ ảo màu xanh nhạt từ trong cơ thể hắn thấp thoáng xuất hiện. Chợt hóa thành trăm ngàn tia sáng màu trắng nhỏ như mũi châm.