Tiên Hồng Lộ

Chương 33 : Sắc giới hòa thượng!

Ngày đăng: 20:31 22/04/20


Toàn bộ đại sãnh lâm vào một mảnh yên tĩnh. không khí cùng có chút quái dị. Dương Phàm mừng thầm nói: "Có trò hay để coi rồi! ừm. tốt nhất là đánh nhau cho tàn phế. cũng là cơ hội cho ta cứu sống hắn!"



- Hừm. Tên khốn nạn nào dám tới địa bàn của Thiên Hành Chu ta gây sự?



Một thanh âm của nữ tử truyền tới. giọng điệu lạnh như băng làm người ta tâm cùng phát lạnh. Thanh âm vừa dứt. một nữ nhân mặc áo trắng phiêu nhiên đi tới. tuồi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm. bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần. vẻ mặt tràn đẩy hàn lãnh. Nàng nhìn qua giống như một băng sơn mỹ nhân. làm cho người ta không khỏi ghé mắt nhìn lại.



- Băng Bách Hợp Lý Nguyệt Sương!



Những kẻ lão luyện trong đại sãnh liếc mắt đã lập tức nhận ra thân phận của nữ nhân này.



- Lý Nguvệt Sương này là lão ngũ ở Thiên Hành Chu. bộ dáng cũng luôn như bây giờ. vĩnh viễn



lạnh như băng. lấy ngoại hiệu là Băng Bách Hợp.



Những tu sĩ quen biết nhau to nhỏ nói chuyện.



- ừm. cái tên Băng Bách Hợp ta cũng từng nghe nói qua. chẳng lẽ lần này nàng phụ trách đưa



chúng ta đi Tú Ngọc Các?



Một gã tu sĩ thanh niên khác tò mò nói.



Lão hòa thượng tai to mặt lớn kia thấy Lý Nguyệt Sương hiện thân thì hai mắt sáng ngời. cười phá lên nói:



- Hàng họ được đó! Ra giá đi. cả đêm thì bao nhiêu linh thạch?



Vừa nghe lời ấy, hàn ý trên mặt Lý Nguyệt Sương càng tăng lên. trong mắt ẩn ẩn lộ ra một cỗ sát khí



- Ha ha ha các hạ nguyên lai là sắc giới hòa thượng, gần đây hiển hách khắp Thanh Giang hà đấy ư?



Đúng lúc này, từ trong thính đường lại đi vào một gã đại hán khôi ngô. tuổi chừng bốn mươi. hai mắt sáng ngời hữu thần. Người kia vừa đi vào liền xuất hiện một cỗ khí thế áp bách.



- Lão nhị. tên hòa thượng mặt lợn này để ta giải quyết, ngươi không cần nhúng tay vào!



Lý Nguyệt Sương liếc nhìn sang đại hán khôi ngô kia một cái. lạnh lùng nói.



- Thiên Hành Chu chó má này, bản tăng muốn đi Tú Ngọc Các trước, chẳng lẽ không thể bố trí cho ta một chiếc thuyền để đi trước?



Sắc giới hoa thượng nghiêm nghị nói.
Ánh mắt đại hán khôi ngô chắn trước người Lý Nguyệt Sương sáng ngời lên. Dược sư được tu tiên giới rất hoan nghênh. Chiến đấu giữa những người tu tiên. Lực phá hoại rất mạnh. Những y sư của thế tục rất khó chữa trị được. Muốn miệng vết thương nhanh chóng khép lại thì nhất định phải tìm dược sư trị liệu.



- Đúng thế. cứu tử phù thương (chữa bệnh cho người) chính là bổn phận của một thầy thuốc!



Thanh niên nho nhã kia thở dài. lộ ra một bộ dáng trách trời thương dân.



- Xin hỏi đạo hữu họ gì? Ta là lão nhị của Thiên Hành Chu. họ Hình. Ngươi có thể gọi ta là Hình lão nhị.



Trung niên khôi ngô kia cười nói.



- Tại hạ họ Dương!



Thanh niên nho nhã kia mỉm cười. trên người tự nhiên dâng lên một cỗ khí tức ôn hòa thân thiện. Không cấn phải nói. thanh niên nho nhã này chính là Dương Phàm.



- Nếu Dương dược sư có ý tốt như thế. mời trị liệu cho Ngũ muội một chút.



Hình lão nhị dìu Lý Nguyệt Sương, hướng về Dương Phàm cười nói.



- Cái này



Lý Nguyệt Sương có chút nhăn nhó. liếc nhìn Dương Phàm. trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng. Trên người nàng có nhiều chỗ quần áo bị rách ra, lộ ra mấy chỗ mây mẫy.



- Tiểu tử. cô ta không muốn thi ngươi trước chữa thương cho ta đi!



Sắc giới hòa thượng hô lên.



- Được rồi!



Dương Phàm nhún vai. Nơi này có hai người bị thương, hắn tự nhiên là chủ động trị thương cho người ta. Hình lão nhị biến sắc. định lên tiếng nữa thì bị Lý Nguyệt Sương giữ lại:



- Xem bản lĩnh hắn sao đã!



- ừm



Hình lão nhị gật đầu.



Trên thực tế. Lý Nguyệt Sương có chút lo lắng cho vết thương trên mặt mình. Nếu là chữa không khỏi thì Quả thực có thể lưu lại một vết thương. Đối với nữ nhân mà nói thì đây là điều không dễ dàng tha thứ được. Cho nên. nàng tính toán tạm thời xem chân tài thực học của Dương Phàm thế nào trước đã.