Tiên Hồng Lộ

Chương 36 : U hương mật ngữ!

Ngày đăng: 20:31 22/04/20


- Không không. LÝ cô nương, chỗ này của cô cũng có vết thương.



Khoảnh khắc khi quần áo trước ngực Lý Nguyệt Sương bị xé ra. Dương Phàm liền nhận thấy được một vết thương trên ngực của nữ nhân này.



Do đó. ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía mục tiêu.



- Ah?



Lý Nguvệt Sương vừa nghe lời ấy không khỏi ngần ra. Quả thực trên ngực nàng có một vết thương rất nhỏ. bị Dương Phàm xé vạt áo ra khiến cọ xát vào khiến đau xót



Hai nhũ hoa rất nhò khè run lên rồi đột nhiên lại lộ ra. Đỏ ửng như máu. nhanh chóng vùng lên.



- Lý cô nương yên tâm! Tại hạ không phải thuộc loại người tiểu nhân. lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Thân là một thầy thuốc. Dương mỗ không hỏi thiện ác. không phân biệt nam nữ. Chỉ cẩn là người bị thương thì ta sẽ toàn lực cứu giúp.



Dương Phàm oai phong lẫm liệt nhìn không chớp mắt vào Lý Nguyệt Sương, hai mắt yên lặng như nước. không có chút tạp niệm nào.



Trên người hắn còn lờ mờ tản mát ra một loại khí tức sinh mệnh tự nhiên trong sáng làm cho cả căn phòng dường như cùng trở nên tự nhiên bình thường.



Giờ khắc này, mỗi cử động của hắn đều cực kỳ tao nhã. có lực hấp dẫn rất lớn.



Tâm tình của Lý Nguyệt Sương bình tĩnh lại đôi chút. nhận thấy đối phương vẫn yên lặng như nước như trước.



Ánh mắt lặng yên như nước kia giống như không phải đang nhìn vào thân thể của nữ nhân mà đang nhìn bat cứ một loại cây cỏ nào trên thế giới nàv. không chút dao động.



- Chẳng lẽ ta không hấp dẫn sao?



Lòng tự trọng của Lý Nguvệt Sương bị đả kích nghiêm trọng, trong lòng có chút buồn bực!



Mặc dù lúc này xuân quang của nàng lộ ra, ánh mắt đối phương nhìn mình cũng như nhìn gạch ngói. cặp mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nào cả.



Điều này khiến tâm tình của nàng cực kỳ khó chịu. thậm chí bắt đầu hoài nghi mị lực của mình mà con mắt thẩm mỹ của Dương Phàm.



Nữ nhân đúng là một dạng động vật kỳ lạ như thế! Có rất nhiều hành vi rất khó có thể lý giải nổi. Khi xuân quang tiết ra ngoài, ngoại nhân không kiêng nể gì nhìn ngắm thì họ sẽ mắng là lưu manh. nếu có người khinh thường thì họ lại thấy lòng tự trọng bị sĩ nhục!



Lý Nguyệt Sương hiện tại bị lâm vào một loại trạng thái cực kỳ mâu thuẫn, kỳ lạ.



- Lý cô nương, vết thương này cũng không dài lắm.



Dương Phàm nói nhanh, đây chính là cơ hội để gia tăng tu vi của mình. làm sao hắn bỏ qua được.



Trong cảm nhận của hắn. chữa trị cho một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thì hiệu quả gia tăng tu vi cao hơn gấp chục gấp trăm lần so với trị liệu cho phàm nhân.



- Nhưng




- Vậy tại hạ cáo từ trước! Dương Phàm chuẩn bị thi lễ rời đi.



- Chờ chút. Dương Dược sư. Lý Nguyệt Sương đột nhiên gọi Dương Phàm lại.



- Cô nương còn có chuyện gì chăng? Dương Phàm hơi chút kinh ngạc hỏi.



- Hừm! Ngươi chiếm tiện nghi rồi đã muốn chuồn đi sao?: Lý Nguyệt Sương nhìn Dương Phàm xa xôi!



Dương Phàm bị ánh mắt của nàng nhìn khiển không thấy tự nhiên, vội vàng thu liễm tâm thần. lấy ánh mắt bình thản nhìn Lý Nguyệt Sương nói:



- Cô nương quá lời rồi. tại hạ thân là thầy thuốc, chữa bệnh cứu người, bác ái thiên hạ!



- Xì xì!



Lý Nguyệt Sương nở một nụ cười hiếm hoi:



- Ngươi bác ái thiên hạ? Muốn làm cho nhiêu cô gái cũng phải tuyệt vọng sao?



Dương Phàm nao nao. không nghĩ tới thầy thuốc bác ái thiên hạ. còn có thể lý giải thành như thế!



- Dương Dược sư. ngươi ở lại chút. ta có lời muốn nói.



Lý Nguyệt Sương ngoắc ngoắc tay để Dương Phàm trở lại.



- Cô nương muốn nói gì? Dương Phàm nghe thế thì quay lại.



- Gần thêm một chút! Lý Nguyệt Sương nói.



Dương Phàm lại gần thêm chút.



- Gần thêm chút nữa!



Lý Nguyệt Sương dứt khoát tới cạnh Dương Phàm. hai người gần nhau như da thịt, mùi thơm quanh quẩn khắp người.



Lý Nguyệt Sương ghé đôi môi anh đào nhỏ nhắn tới sát người Dương Phàm nói nhỏ mấy



câu.



- Này



Dương Phàm sau khi nghe xong có chút khó xử.