Tiên Hồng Lộ

Chương 424 : Kết thúc Thiên Lan Điện!

Ngày đăng: 20:44 22/04/20


Rời Thiên Lan ngoại điện, tiến vào ngoại tầng, Dương Phàm thở một hơi nhẹ nhõm.



Trong tay hắn mang theo nhiều trọng bảo như vậy, ngay cả linh châu kế thừa đều thu vào tay, đã không còn dã tâm gì lớn nữa.



Chuyện trọng yếu nhất trước mắt chính là tự bảo vệ mình.



Nhưng mà, vừa mới xuyên qua vầng sáng khí trời bốn phía nội điện, đi vào ngoại tầng, tâm thần hắn trở nên căng thẳng.



Thì ra phụ cận ngoại tầng này, không ngờ có không ít cường giả Nguyên Anh, Biến Hóa Kỳ đang chờ đợi, trong tầm mắt có thể nhìn thấy đã có bảy tám người.



Trong chớp mắt lúc hắn bước ra ngoại điện, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của các cường giả cấp Nguyên Anh nhìn quét vào mình, cỗ áp lực đó khiến hắn có một loại cảm giác hít thở không thông.



"Nơi này chỉ sợ so với ngoại điện, nội điện càng nguy hiểm hơn." Dương Phàm chấn động tâm thần.



Ở khoảnh khắc hắn vừa ra tới, còn cảm nhận được một ánh mắt tham lam âm lãnh, luồng khí tức này thập phần quen thuộc, rõ ràng còn kèm theo sát ý.



Thoáng nhìn lướt theo ánh mắt, hắn phát hiện Âm Hồn thượng nhân đang ở dưới một gốc cây lớn cách mình mười mấy trượng.



"Không xong! Âm Hồn thượng nhân này chỉ sợ biết vài phần chi tiết về ta, hơn nữa ở bên trong nội điện, ta lại giết chết tiểu sư diệt Đô Cấm của hắn, còn liên lụy tước đoạt một trăm năm tuổi thọ của hắn."



Dương Phàm cảm thấy không ôn.



- Ha ha! Ngươi rốt cực ra đây rồi, còn là người đầu tiên ra tới.



Âu Dương Phong cười khẽ, bay vụt đến trước người Dương Phàm, lộ vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng.



- Thời gian hai tháng thật nhanh, ta không dám ở lại lâu bên trong, cho nên ra hơi sớm. Dương Phàm khẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm.



Nếu Âu Dương Phong không hiện thân lúc này, thậm chí hắn có ý định lui trở vào ngoại điện. Bởi vì cường giả Nguyên Anh không thể tiến vào ngoại điện.



- Chúng ta đến bên kia nói chuyện đi!



Âu Dương Phong đưa Dương Phàm tới một góc vắng, hạ giọng nói:



- Lấy được hay không?



Khi nói lời này, hắn cũng đầy vẻ chờ mong.



Dương Phàm gật đầu, mở ra một bàn tay, trong lòng bàn tay lộ ra hai viên Dạ Minh Châu cả vật thể trong suốt sáng bóng, phát ra hào quang mông lung mở ảo.



- Tốt! Tốt! Thật quá tốt



Âu Dương Phong vui mừng khôn xiết, vội vàng đón nhận hai viên Linh Lung Tâm Ngọc trong tay Dương Phàm.



Ở thỏi điểm tiếp xúc vật ấy, bàn tay hắn hơi run run.



Khi Dương Phàm giao cho Âu Dương Phong hai viên Linh Lung Tâm Ngọc này, các cường giả Nguyên Anh còn lại cùng đều ghé mắt nhìn.



"Hắn như thế nào có thể có hai viên Linh Lung Tâm Ngọc? Ta nhớ rõ ràng, một viên trong đó ở trong tay một ma đạo tu sĩ kêu là Thạch Thiên Hàn mà"


- Ngươi tới thật là tốt.



Từ thân ảnh cao lớn thần bí, truyền tới một thanh âm mờmịt:



- Giúp ta trấn thủ lối ra vào nơi này! Vạn năm trước u Ảnh Ma Chủ phá phong ấn mà ra, dường như hắn theo nơi này đi ra, ngươi hãy nghĩ cách phong ấn nó đi.



- u Ảnh Ma Chủ?



Âu Dương Phong chấn động:



- Ma đầu thần thông cái thế, đệ tử làm sao có thể đánh thắng hắn được?



- Hắn hiện tại chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, có gì phải sợ, chỉ cần đề phòng cẩn thận, không nên khinh địch là được. Ngươi trấn thủ nơi này, ba lối ra khác để cho ta.



Thân ảnh to lớn kia nói xong, "vèo" một tiếng, lóe ra tới phương xa, trong chớp mắt biến mất không thấy.



"Người nọ thực lực sâu không lường được, ở dưới biển sâu mấy trăm dặm, tốc độ còn nhanh hơn so với Nguyên Anh bình thường phi hành trên trời cao!" Trong lòng Dương Phàm chấn động không thôi.



Phải biết rằng cường giả Nguyên Anh bình thường, có thể xuyên qua rất nhanh dưới biển sâu như thế đều rất miễn cường, càng đừng nói di chuyển với tốc độ nhanh không nhìn thấy bóng.



"Chẳng lẽ người này chính là Thiên Thu Vô Ngân một trong năm đại Nguyên Tôn nhân loại của Thiên cầm Nội Hải?" Dương Phàm thầm suy đoán.



"Vèo! Vèo!"



Thân mình Âu Dương Phong một phân thành hai, trong đó một thanh niên nói với Dương Phàm:



- Ta trước đưa ngươi hướng lên trên hai trăm dặm, sau đó tự ngươi hẳn có thể bay lên mặt biển.



Dương Phàm gật đầu, hiện tại đại tai nạn trên biển còn đang bùng phát, lực lượng cuồng bạo khủng bố từ Địa Mạch Chi Tích phía dưới Thiên Lan Điện phóng thích ra nên biển động không giống như trước.



Cứ như vậy, một Âu Dương Phong mang theo Dương Phàm bay lên trên.



Trong quá trình phi hành, hai người thật giống như chiếc thuyền nhỏ trong cơn bão táp, chịu đựng sóng biển thủy triều lên xuống hết đợt này tới đợt khác công kích liên tục không ngừng.



Mỗi một lần công kích, lực lượng ít nhất tương đương với một kích toàn lực của đại tu sĩ Kim Đan, có lúc thậm chí lực công kích bằng với cường giả Nguyên Anh.



Dương Phàm càng cảm thấy kinh sợ, cho dù là cường giả Nguyên Anh cũng rất khó kiên trì lâu ở dưới biển sâu như thế.



Khi Âu Dương Phong đưa Dương Phàm lên tới hơn một trăm dặm, lực lượng sóng biển đã giảm nhẹ đi rất nhiều, cũng chỉ ở trong phạm vi chịu đựng của Dương Phàm.



Âu Dương Phong định đưa Duong Phàm lên trên thêm mấy chục dặm, nhưng bất chợt, hắn biến sắc:



- Không xong



"Vù!"



Dứt lời, hắn cấp tốc bay xuống hướng đại môn Thiên Lan Điện.



Dương Phàm cả kinh trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ u Ảnh Ma Chủ kia vừa lúc từ chỗ lối ra vào Âu Dương Phong trấn thủ chạy ra?"