Tiên Hồng Lộ
Chương 43 : Được voi đòi tiên!
Ngày đăng: 20:31 22/04/20
- Dương mỗ đã nói qua là không thể chữa thương được cho Viên lão chưa?
Ha ha ha
Vừa nghe được lời ấy, gần trăm tu sĩ trên thuyền không ngờ cất tiếng cười lớn.
- Vì sao ngươi cười!
Dương Phàm không đổi sắc nói. trong lòng cùng mừng thầm.
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng khoác lác to mồm. Chỉ bằng một tên tiểu nhân Luyện Khí sơ kỳ như ngươi sao có thể chữa trị linh hồn bị thương được?
Hoàng Vũ hăm hở nói. Hắn tuyệt đối tin rằng Dương Phàm không thể chữa khỏi cho linh hồn bị thương được.
Đừng nói hắn là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, cho dù là tu sĩ Ngưng Thần kỳ có lịch duvệt phong phú cùng rất khó làm được điều này.
Linh hồn bị thương bình thường chỉ có thể dựa vào việc vận công điều dưỡng, thong thả khôi phục. Đương nhiên cũng có một số linh đan hiếm có có thể đẩy nhanh tốc độ phục hồi khi linh hồn bị thương. Nhưng loại đan dược trân quý này cũng không phải là thứ mà tu sĩ bậc thấp có khả năng được hưởng.
- Hoàng lão lục nói đúng rồi! Hắn còn trẻ như thế. là một tên tiểu Dược sư mới nhập môn thì làm sao có thể chữa trị được loại thương thế mức độ như thế?
Lập tức bên ngoài có người phụ hoa.
- Quả thực là không có khả năng!
Đại bộ phận đều đồng ý gật đầu.
Ngay cả Lý Nguyệt Sương bên cạnh Dương Phàm cũng có chút lo lắng. Nàng cũng tin hắn không có năng lực như thế!
Tuyệt đối không thể!
Vẻ mặt Hoàng Vũ tràn đầy tự tin và ngạo khí. lấy tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống tên Dược sư trẻ tuổi này.
Dương Phàm cũng mĩm cười nhìn mọi người xung quanh, lạnh nhạt nói:
- ừm. như Hoàng đạo hữu nói. chỉ cần không phải là đứa ngốc thì khi vừa gặp đã kết luận rằng Dương mỗ chỉ mới là một tên Dược su mới nhập môn thì làm sao có thể chữa trị được thương thế của Viên lão
- Đúng thế. chúng ta cũng không phải ngốc!
- Điều này còn cần phải hỏi sao?
Dược sư Luyện Khí sơ kỳ làm sao có thể chữa trị linh hồn bị thương. Cho dù là Dược sư đã thành danh hơn phân nữa cũng thúc thủ vô sách!
- Quả thực là không công bằng! Những tu sĩ xung quanh đều nói.
Dược sư ở tu tiên giới nổi tiếng ngang với Luyện đan sư. xem như là chức nghiệp có tính phụ trợ, không am hiểu chiến đấu.
- Được rồi Ngươi là Dược su. nếu có thể trị thương cho Viên lão đại thì ta sẽ tâm phục khẩu phục. xin lỗi ngươi!
Trên mặt Hoàng Vũ lại lộ ra vẻ tươi cười vì coi như đã chắc thắng!
Quyền chủ động lại rơi vào tav hắn.
- Hai chọn một. Dương Dược sư!
Vẻ tươi cười trên mặt Hoàng Vũ lại càng thêm sáng lạn!
Dương Phàm cười khổ không thôi. Vì sao mình lại gặp loại người không đạt mục đích không thôi này?
- Hoàng lão lục. ngươi không được khinh người quá đáng!
Lý Nguvệt Sương lôi kéo vạt áo Dương Phàm nói:
- Chúng ta đi. không cần để ý tới hắn!
- Sao thế? Ngươi không dám?
Hoàng Vũ cười lạnh!
Dương Phàm mĩm cười. đẩy Lý Nguyệt Sương ra. Rốt cục hắn đã không nhẫn nhịn được nữa!
Hắn nhìn Hoàng vù. nhẹ nhàng nói:
- Hai chọn một. cái nào cũng được!
Xôn xao!
Chúng tu sĩ ồ lên. khẩu khí của Dương Phàm không ngờ cũng lớn như thế.
- Tuy nhiên, phải có bằng chứng, chúng ta đặt cược chút! Các vị đạo hữu có thể làm chứng!
Con mắt Dương Phàm lần đầu tiên lộ ra một tia hào quang linh hoạt. sắc bén. cỗ khí tức thần hóa tự nhiên trên người đã hoàn toàn biến mất.