Tiên Hồng Lộ
Chương 443 : Cổ chiến trường
Ngày đăng: 20:45 22/04/20
Bắc Tần Thập Tam Quốc, cổ chiến trường Triệu quốc. Dưới một hồ nước bí mật đình đài trang trọng, chín chiếc cột cổ dựng thẳng, mỗi chiếc cột đều cuộn quanh rồng vàng sống động. Chín con rồng vàng đều há lớn miệng, bên trong có thể thấy được hoa văn trận pháp cùng một chỗ lõm rõ ràng. Chín con rồng lượn quanh, đầu rồng đều nhắm ngay trận pháp trung tâm đình đài tối nghĩa phức tạp. Đây là một tòa truyền tống trận truyền lưu từ thượng cổ, đã yên lặng rất nhiều năm lộ ra khí tức năm tháng tang thương, dường như chứng kiến từng chút từng điểm trong dòng sông lịch sử Đông Thắng Đại Lục.
Bỗng nhiên, chín con rồng vàng trên cổ truyền tống trận khẽ run lên. Giống như là ảo giáccho người ta một cảm giác không chân thật. Nhưng mà ngay khoảnh khắc trong trận pháp sáng lên một quầng sáng trắng hoa mỹ, một cỗ dao động linh khí kỳ dị truyền ra. Vốn cổ truyền tống trận không có một bóng người, xuất hiện một nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc. Hắn một thân cẩm bào xanh ngọc còn khắc một tia hoa văn vàng kim, chất liệu đặc thù càng tản mát ra một tia uy áp nhàn nhạt khiến sinh linh cấp thấp sợ hãi không thôi.
Nếu như cẩm bào xanh ngọc này bị bộ tộc giao long nội hải thấy được chắc chắn thần sắc đại biến. kinh giận giao nhau. Bởi vì tài liệu chế tác cẩm bào này, chính là da lân giao long bậc cao đương nhiên trong đó còn có vài loại tài liệu hiếm thấy. Đến từ trong nội hải lại xuất hiện ở cổ truyền tống trận Bắc Tần.
Thân phận nam tử này tự nhiên không cần gọi ra.
"Mặc dù linh khí phải loãng hơn nội hải rất nhiều, nhưng không khí nơi này, làm cho ta cảm thấy thân thiết"
Dương Phàm đứng ở trong cổ truyền tống trận ánh mắt lóe ra quang mang kích động, hoài niệm, mong chờ, tình cảm phức tạp. Bắc Tần đây mới là cố hương của hắn. Nghĩ tới năm đó, lúc Dương Phàm truyền tống đi từ nơi này, gấp gáp ra sao thậm chí lợi dụng Đặng Thi Dao. Trở về chốn cũ, xúc cảnh sinh tình.
"Đáng tiếcKhi đó hai người từ nơi này tiến vào nội hải hiện giờ chỉ còn ta trở về một mình."
Dương Phàm thở dài một hơi. Bắc Tần cổ chiến trường, chứng kiến một đoạn tình cừu ái hận giữa hắn cùng Đặng Thi Dao. Từ lúc trước khi Dương Phàm khởi động truyền tống trận đã biết Đặng Thi Dao sẽ không trở về. Chỉ là, hắn cũng không bức bách lần nữa, có thể bản thân Đặng Thi Dao cũng có khổ trong lòng.
"Còn may, ta đã để lại chuẩn bị phía sau ở nội hải."
Dương Phàm ý niệm khẽ động, tâm thần tiến vào Tiên Hồng Không Gian cảm ứng được khôi lỗi bậc cao của mình ở sâu trong tầng đất hải vực. Thiên Cầm Nội Hải trong biển sâu. Khôi lỗi bậc cao khẽ nhúc nhích một chút gây ra một trận rối loạn dòng nước đục ngầu. Chút động tĩnh nhỏ đó cũng không khiến yêu tu ở biển sâu chú ý. Huống hồ, ở sâu trong biển như vậy, cũng không có yêu tu sinh tồn. Cho dù trở về Bắc Tần. Dương Phàm cũng có thể quan tâm can thiệp chuyện trong nội hải. Khôi lỗi bậc cao này có dấu vết linh hồn của hắn thông qua Sinh Tức Địa Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi, Dương Phàm vẫn có quyền khống chế nhất định với nó. Thậm chínếu như Dương Phàm muốn có thể cho phân thân Thạch Thiên Hàn cũng phủ xuống vị trí chỗ khôi lỗi bậc cao. Chỗ kỳ diệu Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi vạn vật, thật làm cho người ta than thở.
Vù vù vù vù-
Đúng lúc này, phía trên hồ nước cổ truyền tống trận truyền đến từng trận tiếng xé gió.
- Cổ truyền tống trận có động tĩnh
Tu sĩ Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đang tuần tra ở cổ chiến trường, cảm ứng được động tĩnh nhanh chóng bay tới bên này. Một đội tu sĩ này, chừng mười hai mươi người, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ chiếm hơn một nửa tu sĩ Kim Đan có vài người. Dẫn đầu đội chính là một lão già áo vải tóc bạc tang thương.
"Thật đúng là có duyên"
Dương Phàm mở ra thần thức khóe miệng khẽ nhếch lên. Thì ra lão già áo vải kia vừa lúc là vị Kim Đan đại tu sĩ họ Nguyên gặp được ở cổ truyền tống trận lần trước.
Vù phốc
Dương Phàm giống như có chút không kiên nhẫn hắn còn vội vàng trở về Ngư Dương nữa.
- BaHaiMột
Dương Phàm đếm thật nhanh, đếm tới một liền chuẩn bị quay đầu muốn đi.
- Ngươi muốn chết!
Lão già áo vải họ Nguyên rốt cuộc bùng nổ, bấm tay chỉ ra một thanh phi kiếm lóe ánh bạc hóa thành một tia sáng kinh hồn bám theo một mảnh kiếm vũ, bao phủ quanh đầu Dương Phàm. Một kích của Kim Đan đại tu sĩ không thể xem thường, huống hồ đây là một kích kiếm vang danh lực công kích cường đại?
Phốc leng keng keng
Kiếm khí màu bạc bao phủ Dương Phàm phát ra tiếng rung như kim loại reo vang
Dương Phàm như một pho tượng kim loại sừng sững tại chỗ mặc cho công kích bão tố đánh xuống, không chút sứt mẻ. Khi công kích liên tiếp đáng sợ qua đi chúng tu sĩ Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn ngây người. Lão già áo vải họ Nguyên thất thần một trận.
- Trình độ công kích này, cũng dám lấy ra bêu xấu?
Dương Phàm cười lạnh tinh quang màu vàng lóe ra quanh người mới dần dần tiêu tán. Xem mặt mũi Đặng Thi Dao hắn cũng không phản kích.
- NgươiNgươi không phải tu sĩ Kim Đan
Lão già áo vải họ Nguyên mặt như tro tàn. Dù là hắn có ngốc cũng rõ ràng tình huống hiện giờ. Dưới ánh mắt đạm mạc của Dương Phàm lão già áo vải họ Nguyên lập tức chạy về Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn.
- Nhớ kỹ, tối đa chỉ có thể tới một cường giả Nguyên Anh KỲ.
Dương Phàm lười biếng ngồi trên một tảng đá, chúng kiếm tu trông coi cổ chiến trường đều dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn hắn. Nửa tháng sau một cổ hao nhiên chính khí Nho môn làm Dương Phàm cảm thấy quen thuộc, bay tới từ phưong bắc cổ chiến trường. Trong tầm mắt xuất hiện một mỹ phụ thướt tha khí chất siêu phàm thoát tục ung dung
Đây là cường giả cấp Nguyên Anh Nho môn!
- Là ngươiDương Thiên!
Mỹ phụ cao quý nhìn chằm chằm Dương Phàm. kinh hô một tiếng, ánh mắt yêu hận giao nhau phức tạp khó hiểu.