Tiên Hồng Lộ

Chương 472 : Thiên Khô Giả Minh Thuật

Ngày đăng: 20:46 22/04/20


- Kiểm tra thi thể của sư phụ? Điều này không được!



Sắc mặt của Ngọc cốc chủ trầm xuống, quả quyết từ chối.



- Dược Vương tiền bối chết tuyệt đối là chuyện kỳ quái!



Dương mỗ muốn đích thân kiểm tra!



Dương Phàm trầm giọng nói. Giọng điệu rất cương quyết Vân Vũ Tịch ở bên cạnh cũng có chút không biết làm sao. Một người là sư phụ của mình, người kia lại là người mình yêu thương.



- Đây là chuyện của Dược Tiên cốc, Dương Dược sư vẫn không cần nhúng tay đâu.



Ngọc Cốc chủ cắn răng một cái tuyệt đối không thể nhượng bộ. Nàng tự cho rằng là sư phụ của Vân Vũ Tịch đồng thời mẹ đẻ của Dương Phàm còn là đệ tử của mình cho nên Dương Phàm tuyệt đối không dám thương tổn mình cũng không dám bất kính với nàng. Cho dù Dương Phàm muốn động thủ thì Vân Vũ Tịch cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn được.



- Dương đại ca. ngươi đừng như thế có được không?



Vân Vũ Tịch vội vàng đi tới trước người Dương Phàm nắm lấy cánh tay hắn ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, có chút cầu khẩn.



- Vũ Tịch. ta đây cũng là vì nàng mà thôi. Nếu không ta cũng đã không quan tâm tới chuyện này rồi!



Dương Phàm khẽ ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng nói.



- Dương đại ca, nếu là huynh muốn tốt cho Vũ Tịch thì không nên làm khó sư phụ!



Đôi mắt Vân Vũ Tịch trân trân nhìn lên ám chỉ với hắn. Sớm đã có ước định có thể lén lút đi kiểm tra thi thể Dược Vương. Dương Phàm mĩm cười kề sát mặt xuống tai nàng, hôn nhẹ nàng một cái.



- Ngươi



Vân Vũ Tịch không kịp đề phòng, sợ ngây người, khuôn mặt đỏ bừng lên vội vàng trốn vào lòng ngực hắn, ở trước mặt sư phụ mà lần đầu tiên lại bị người ta hôn một cái nàng vừa thẹn vừa giận trong lòng nhưng cùng có một chút cảm giác kỳ lạ.



Thạch hóa!



Tinh quang đột nhiên lóe lên trong mắt Dương Phàm hắn nâng ngón tay chỉ về phía Ngọc Cốc chủ. Một cỗ dao động huyền ảo và kỳ dị từ trên người hắn phát ra.



- Dừng tay!



Mục sư thúc kinh hãi hô lên. Vẻ mặt của Ngọc cốc chủ lập tức kinh hãi không kịp thốt lên điều gì đã bị thạch hóa rồi. Đối phó với một tu sĩ Kim Đan Kỳ, Dương Phàm thi triển Thạch Hóa Thuật quá rất dễ dàng không cần đối phương phải cùng đứng chạm mặt đất.



- Đại ca. ngươi sao lại gây hại cho sư phụ?



Vân Vũ Tịch lúc này mới kịp phản ứng khuôn mặt lập tức đại biến thậm chí có đôi chút tức giận.



- Yên tâm bà ta không gặp nguy hiểm gì cả!



Vẻ mặt Dương Phàm lạnh lùng nói:



- Đợi ta kiểm tra thi thể của Dược Vương tiền bối rồi sẽ giải trừ thạch hóa cho bà ta.



- Dương đại ca



Khuôn mặt Vân Vũ Tịch tràn đầy nước mắt, nhìn hắn:




Hai tròng mắt hắn như bắn ra mấy tia thâm thúy, như đã hiểu rõ hết thảy tương lai. Đúng lúc này, Dược Vương đang trong trạng thái chết giả chậm rãi mở mắt ra. Khuôn mặt hắn dần hiện lên vài tia huyết sắc.



- Dược Tiên cốc xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh thức lão phu?



Trong mắt Dược Vương hiện lên lệ quang, nhìn qua ba người nơi này.



- Sư phụ. người đánh thức người là Dương Phàm!



Ngọc Cốc chủ rụt rè nói.



- Là ngươi?



Dược Vương chậm rãi đứng lên mái tóc bạc trắng không gió tự động. Trong hư không bỗng nhiên sinh ra một cỗ uy áp.



- Ngươi sao lại đánh thức ta?



Dược Vương không giận tự uy, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Phàm. Uy thế cường đại bức bách về phía một mình hắn. Mấy người nơi này đều cảm nhận được cơn tức giận của Dược Vương, thậm chí trong đó còn có sát khí nhàn nhạt.



- Dược Vương tiền bối. ba mươi năm không gặp người vẫn rất khỏe mạnh!



Thần sắc Dương Phàm rất bình tĩnh nói.



- Ngươi có biết thi triển Thiên Khô Giả Minh Thuật phải tiêu hao một trăm năm tuổi thọ không?



Lửa giận dường như thiêu đốt hai mắt Dược Vương, thanh âm lạnh như băng hỏi.



- Khi vãn bối đánh thức người đã biết chuyện này.



Dương Phàm vẫn rất thong dong, dường như muốn chọc giận Dược Vương vậy!



- Là ngươi muốn chết?



Dược Vương vừa tỉnh lại, tính tình vô cùng táo bạo. không nói hai lời. nâng tay lên đánh ngay một chưởng về phía Dương Phàm!



Ầm-



Đại địa đột nhiên chấn động. Đây là một kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh sơ kỳ, đủ để khai sơn liệt địa.



- Không nên!



Vân Vũ Tịch biến sắc lúc này mới kịp phản ứng. Nhưng tinh quang màu vàng trên người Dương Phàm đột nhiên sáng lên vẫn không nhúc nhích. Một chưởng này đánh thẳng vào ngực Dương Phàm. Dương Phàm không nhúc nhích chút nào vững như thái sơn khóe miệng lộ ra chút tươi cười. Mấv người nơi này đều trở nên kinh hãi, sắc mặt dại ra. Mạnh mẽ chống đỡ một kích của cường giả Nguyên Anh Kỳ mà lông tóc vô tổn. Điều này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng mọi người. Bàn tay Dược Vương cứng đờ ở giữa không trung, trong mắt vô cùng kinh ngạc.



- Dược Vương tiền bối có thể tỉnh táo nói chuyện được chưa?



Thanh âm nhàn nhạt của Dương Phàm truyền ra.



Dược Vương thu tay lại rốt cục khôi phục bình tỉnh nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu nói:



- Được. ngươi có tư cách này!