Tiên Hồng Lộ

Chương 486 : Hà Lạc thần bí

Ngày đăng: 20:46 22/04/20


Lời đồn đãi quả nhiên không giả



Lão yêu Thanh Giang Hà, lấy sức một người chống lại tam đại Nguyên Anh bậc cao Ngư Dương quốc, trong đó còn bao gồm Tam U lão ma



Dương Phàm lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, lão yêu Thanh Giang Hà này quả nhiên thực lực cường hãn



- Đó là một lần giao chiến hai trăm năm về trước, ba người Tam U lão ma đều là Nguyên Anh sơ kỳ, ta hơi rơi vào thế hạ phong



Lão yêu lại hơi chuyển đề tài câu chuyện



Dương Phàm cười nói:



- Dù vậy, chuyện đó cũng rất tuyệt vời!



- Nhưng trong một lần đại chiến ba mươi năm trước, Tam U lão ma đã tấn chức Nguyên Anh trung kỳ, thực lực tăng lớn, hắn cùng Thanh Hư tán nhân hai người liên thủ đại chiến cùng ra, cuối cùng chẳng phân cao thấp



Sắc mặt lão yêu dần dần ngưng trọng lên



- Đúng vậy! Tam U lão ma này che dấu rất sâu



Dương Phàm nói với vẻ hiểu rất rõ



Hắn thậm chí còn hoài nghi trong đại chiến giữa mấy người lần trước, Tam U lão ma thực rất có thể ẩn giấu thực lực



Với tu vi Nguyên Anh trung kỳ, cho dù không thể lực áp lão yêu, ít nhất cũng có thể một mình đánh ngang tay, huống chi còn có thêm Thanh Hư tán nhân?



- Dương đạo hữu! Ngươi hỏi cái này để làm gì?



Lão yêu nghi hoặc hỏi, chợt lại giật mình nói:



- Ta thiếu chút nữa quên, nghe Hồ Phi nói, ngươi cùng Tam U lão ma đang đứng ở tình huống đối địch



Dương Phàm gật đầu, thở dài:



- Không phải đối địch, mà là đã giao thủ rồi



- Đã giao thủ?



Trong mắt lão yêu chợt lóe sáng:



- Nói như vậy, ngươi có thể từ trong tay hắn toàn thân thối lui?



Hắn cảm thấy ngạc nhiên, nhìn qua Dương Phàm không thương tổn một cọng lông sợi tóc nào



- Theo ta được biết, Tam U lão ma tu luyện Cửu U ma công tuyệt thế, thần thông phi phàm, mấy năm gần đây ít nhất đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh. Cho dù ta đánh cùng hắn, cũng không làm gì được hắn



Lão yêu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Dương Phàm



- Không, hắn không phải Nguyên Anh trung kỳ!



Dương Phàm lắc đầu, thở dài:



- Trải qua giao thủ lần này, phỏng đoán của ta đã trở thành sự thật, không ngờ hắn đã tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ



- Cái gì? Nguyên Anh hậu kỳ?



Lão yêu cùng Hồ Phi đều khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau



- Ngươi nói đúng là sự thật, hắn đã tấn chức đại tu sĩ Nguyên Anh ư?
Trước măt, Phổ Ái Y Quán do cha con La Nham, La Tường quản lý. Hai người cần mẫn thành thật, tôn sùng Dương Phàm như thần linh, cung kính khác thường



Sau khi Hồ Phi trở lại Vụ Liễu trấn cũng có chút ngồi không yên, muốn đi ngao du các nơi phụ cận



Dương Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc:



- Ngươi sau khi cắn nuối Nguyên Anh, tu vi mới đột phá đến Nguyên Anh. Loại tình huống này ta mới gặp lần đầu. Hơn nữa trước mắt ngươi với vận dụng lực lượng của bản thân còn xa không đủ, cần thời gian mấy năm để củng cố cảnh giới



- Dương lão đại! Ta thật sự không ngồi yên được!



Hồ Phi vẻ mặt khổ sở, năn nỉ nói:



- Dù sao đã tấn chức Nguyên Anh, cứ để ta đi dạo ở gần đây, tìm người hoạt động cho giãn gân cốt



Dương Phàm tức giận nói:



- Ở gần đây có ai chịu đựng nổi ngươi giày vò?



Hồ Phi đảo tròng mắt lên xuống:



- Dương lão đại! Không bằng như vậy đi, cho phân thân của ngươi ra đánh với ta. Như vật không những giải buồn mà còn tôi luyện qua chiến đấu, có thể giúp ta nắm giữ lực lượng càng thêm thuần thục. Trước i ta thăng cấp, cũng rất ít khi củng cố tu vi, cứ đi khắp nơi tìm người đánh nhau, vận chuyển lực lượng càng ngày càng như ý



Dương Phàm trầm ngâm một lát, cười nói:



- Được rồi, cứ theo ngươi đi! Nhưng phân thân của ta còn phải điều dưỡng nửa tháng, ngươi hãy tĩnh tu một thời gian



- Một lời đã định!



Hồ Phi mừng rỡ, thành thành thật thật đi tĩnh tu chờ đợi



- Thật đúng là một tên cuồng chiến



Dương Phàm lắc lắc đầu



Nói đến cuồng chiến, hắn lại nghĩ đến Vô Song



Dương Phàm chậm rãi xuất ra thanh đoạn kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được ý chí và tín niệm vô tận trên đó, hắn thấp giọng nói:



- Vô Song! Ngươi hãy đợi một ít thời gian



"Ông! Ông!"



Đoạn kiếm ngân lên mấy tiếng, dường như biểu đạt tình cảm gì đó



Dương Phàm giơ cao thanh kiếm, hai mắt nhắm lại, lẳng lặng cảm ngộ



Trước đây đã sớm có lĩnh ngộ, cầm kiếm này trong tay, đủ có thể vô địch Bắc Tần



Nhưng kiếm này mang theo một ý chí đến chết không lùi bước, không xuất kiếm thì thôi, một khi xuất kiếm tất phải một kiếm giết chết đối thủ ngay



Bằng không người xuất kiếm chính mình phải chết



Đây là một loại tự tin vô cùng vô tận, không chết không ngừng, một kiếm vượt khỏi gông cùm rằng buộc của cái chế



"Trước mắt xem ra, kiếm này ít nhất có thể trong nháy mắt tăng cao lực công kích của ta năm sáu lần"



Dương Phàm lẳng lặng lĩnh ngộ, chỉ cần tìm hiểu được vài phần huyền ảo, cho dù là đại tu sĩ Nguyên Anh, cũng có thể đánh chết