Tiên Hồng Lộ
Chương 506 : Vô Song hồi sinh
Ngày đăng: 20:47 22/04/20
Dù nói thì dài nhưng mọi chuyện cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Bá Hoàng Mâu thạch phá kinh thiên, một mảnh mâu ảnh và diện lực hủy diệt đâm thẳng về phía Dương Phàm ở xa mười dặm.
Phốc.
Thi thể của Dương Phàm bị xuyên thúng một cái lỗ, nhưng mà sau khi hắn bổ ra một kiếm kia thì thân thể này vốn đã tử vong, đả kích như thế đối với một cổ thi thể cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Bá Hoàng Mâu cùng kiếm quang kinh thiên này giao kích, nảy lên những đốm lửa cao tới mười trượng.
Từ đầu tới cuối, thân thể Tam U lão ma cũng chưa từng nhúc nhích, lui sau nửa bước.
Ma Thần Chi Ảnh cao mười trượng và Ma Thần Phụ Thể cao mười trượng đều lặng yên bất động.
Hắn hoàn hảo không bị tổn hao gì.
Chẳng lẽ một kiếm thần sầu kinh thiên động địa này cũng không thể thương tổn nổi Tam U lão ma?
Hoặc là thực lực của Tam U lão ma đã cường đại tới một trình độ khiến Dương Phàm không thể phá vỡ.
Chỉ có Ma Thần Chi Ảnh rùng mình, dường như hiển lộ một ít dấu hiệu.
Ma Thần Chi Ảnh cố gắng kiên trì được một lúc, bỗng dưng tứ phân ngũ liệt, biến mất trên giới này.
Nhưng trước khi biến mất, phu cận nơi đó mơ hồ truyền ra những âm thanh gầm gừ, không cam lòng.
Rắc
Trên thân Bá Hoàng Mâu xuất hiện một vết nứt, sau đó vỡ toạc ra, cắt thành hai đoạn, vết gãy kia ngọt lim, bóng loáng, tản mát ra kiếm đao ý chí chí cường bất khuất.
Hai mắt Tam U lão ma sáng chói lên một cái rồi ảm đạm.
Từ đầu lão, một vết máu kéo dài xuống dưới, cắt xuyên qua người.
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ tuyệt vọng, bất lực và sợ hãi.
- Vì saoVì sao
Ý thức của Tam U lão ma dần mơ hồ, tinh thần không ngừng gào lên.
Hắn không rõ vì sao mình đã cường đại như thế mà vẫn thất bại?
Ở Ma Thần Chi Ảnh ủng hộ, thực lực của hắn thậm chí có thể một mình chiến Hoá ThầnNhưng sao vẫn bị đánh bại?
Trước khi chết, trong đầu hắn hiện lên một cảnh tượng và cuộc đối thoại mơ hồ:
- Tam U lão ma ngươi khổ sở chờ Thạch mỗ hai mươi tám năm, vô cùng muốn thôn phệ U Minh Ma Diễm của ta để thực lực ngươi bành trướng, tu vi tiến thêm một tầng. Không quản ngươi mạnh như thế nào, chung quy cũng chỉ là sức lực và trí tuệ của một người. Mà ta, cũng không phải chiến đấu một mình.
- Không phải một người?
- Mặc dù Vô Song đã chết, ý chí tinh thần vẫn mãi mãi bất diệt! Giờ phút này, hắn đang cùng ta kề vai chiến đấu!
- Ta giết ngươi chính là vì ý chí và quyết tâm mạnh hơn ngươi. Thậm chí ta từng phát ra lời thề độc xuất phát từ tận linh hồn, càng không có bất cứ đường lùi nào. Cho nên, không quản ngươi rất mạnh, mặc dù có được ưu thế nhất thời nhưng sớm muộn gì cũng chết ở trong tay ta!
Đây là thanh âm tràn đầy chiến ý và tràn ngập tự tin khi giao phong lần đầu.
Cũng đúng như lời của Dương Phàm từng nói:
Vô Song ngẩng đầu ngước nhìn lên trời cao, ánh mắt vô cùng xa xăm.
Dương Phàm mỉm cười, bay vê phía thi thể của Tam U lão ma.
Khoảng cách mười dặm cùng chỉ mất nửa khắc mà thôi.
Bên cạnh thi thể của Tam U lão ma có hai đoạn của môt cây trường mâu đen thui, đây chính là Bá Hoàng Mâu.
Tuy rằng đã bị chặt đứt nhưng trải qua lực lượng đỉnh tẩy rửa, không chừng chất liệu làm ra nó cũng đã được nâng cao thêm một bậc.
Dương Phàm khi kiểm kê túi trữ vật của Tam U lão ma thì phát hiện tất cả vật phẩm bên trong đều hóa thành bụi phấn, chỉ còn một cây thiết phiến màu vàng là còn hoàn hảo.
- Đây không phải là Bằng Vũ Phiến, một trong tám đại bảo phiến sao?
Trong lòng Dương Phàm mừng rỡ, thu Bằng Vũ Phiến vào trong Tiên Hồng không gian, thần thông uy lực của Bằng Vũ Phiến hắn đã từng thấy qua.
Là một trong tám đại bảo phiến, phiến này so với cổ bảo bình thường thì quý báu hơn rất nhiều.
Sau đó, Dương Phàm lại đi tới trước thân thể huyết nhục mơ hồ của Hồ Phi.
Trong cơ thể của hắn có một cổ sinh cơ mỏng manh, Lôi Linh Châu đang ở ngoài cơ thể nó, không ngừng vang lên những tiếng châu minh.
Dương Phàm lại trị liệu cho Hồ Phi.
Tuy rằng thân thể Hồ Phi đã bị đánh cho tàn tật, cốt cách bị chặt đứt hơn phân nửa nhưng đối với Dương Phàm mà nói thì chỉ là ngoại thương hơi nghiêm trọng mà thôi.
Mất cả buổi, Dương Phàm thi triển Hồi Xuân Thần Thuật thì mới khiến thân thể hắn phục hồi lại như cũ.
Trong lúc đó, Bồ Thiên Quân Vương, Dược Vương, Độc Vương và Vân Vũ Tịch đều đã chạy lại đây.
Những tu sĩ còn lại như Thương Vân, Lâm Chung đều đã chạy tới.
Mấy ngày sau, Hồ Phi rốt cục tỉnh lại, Khi hắn nhìn thấy Vô Song thì cả người ngẩn ra, thậm chí hoài nghi mình đang nằm mộng.
- Băng hữu, ta phải đi! Vô Song bỗng nhiên nói.
- Ngươi phải đi sao? Nhanh thế?
Dương Phàm giật nảy mình.
- Đúng thế, phải đi rồi, Ta đã quen cô độc một mình. Vì đánh vỡ thiết tắc tối cao sâu trong linh hồn và cũng là vì theo đuổi đỉnh cao chân chính!
Vô Song nói xong, thân ảnh cô đơn lẻ loi lại đi về phía xa xa, cũng không quay đầu lại.
Mà lúc này, ánh ban mai cũng vừa lên. Thân ảnh của hắn thong thả bước đi, có chút mơ hồ.
Dương Phàm thậm chí có ảo giác nhìn không thấy cảnh giới của Vô Song.
- Ngươi phải đi đâu?
Dương Phàm không kìm nổi hỏi.
- Nơi nào có nhiều cường giả, ta sẽ tới đó
Thân ảnh Vô Song biến mất, nhưng thanh âm siêu nhiên tự tin lại truyền tới rất rõ ràng.