Tiên Hồng Lộ

Chương 512 : Lấy một địch hai!

Ngày đăng: 20:47 22/04/20


Trong phạm vi mấy dặm cuồng phong rít gào, cát bay đá chạy, toàn cảnh hôn ám như ngày tận thế giáng xuống.



"A"



Không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng thê lương, rúng động lòng người.



Hơn mười cường giả Trúc Cơ Kỳ tu vi thấp nhất, không mảy may có sức chống lại, trong nháy mắt bị cuồng phong xé thành mảnh nhỏ.



Theo sau là Kim Đan bậc cao, vòng phòng ngự bảo hộ không có kiên trì được nửa cái hô hấp, liền "rắc" một tiếng vỡ nát tan tành, sau đó, đồng dạng cũng bị tan xác trong chớp mắt.



Huyễn Linh tiên tử cùng thanh niên áo tím chỉ cảm thấy thân thể không chịu khống chế, giống như một tờ giấy bị thổi bay đi.



Lực lượng trong luồng cuồng phong đó, làm cho vòng phòng ngự bảo hộ trên người hai người chấn động kêu "răng rắc, nhưng vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.



Dù sao cũng là bậc cao Nguyên Anh, Bằng Vũ Phiến tuy là cổ bảo uy lực vô cùng to lớn, nhưng công kích với phạm vi lớn như vậy, nếu muốn giết chết tu sĩ cùng một cấp cũng không thực tế lắm.



Tuy nhiên, dưới một chiêu của Bằng Vũ Phiến tiêu diệt tồn tại dưới Nguyên Anh kỳ, cũng làm cho hai đại Nguyên Anh này chật vật không chịu nổi.



Dương Phàm đã đạt được mục đích.



Giờ phút này, cuồng phong kia rít gào còn chưa có ngưng lại. Dương Phàm cầm Bằng Vũ Phiến trong tay, thản nhiên bay về phía hai người, thần sắc ổn định thoải mái, dường như đang thưởng thức bộ dáng chật vật của bọn họ.



Búi tóc trên đầu Huyễn Linh tiên tử bị cuồng phong thổi tung ra, cung trang cao quý trên người cũng nhàu nát không chịu nổi thậm chí rách toạt mấy chỗ, lộ ra từng mảng da thịt trắng hồng.



Gã thanh niên áo tím sắc mặt trắng bệch, trước đó khi lần đầu giao phong, cũng không biết Dương Phàm thi triển loại thần thông nào, khiến cho sinh cơ tuổi thọ của hắn bị trôi đi vài chục năm.



Giờ phút này gắng gượng chống đỡ trong cuồng phong mãnh liệt, thân thể hắn không nghe theo khống chế, trong tâm lý bị khủng hoảng một cách khó hiểu.



Khi sức gió yếu bớt theo sau đó một bóng màu xanh hiện đến, Dương Phàm chân đạp vệt sáng màu xanh biếc hiện ra tại phụ cận hai người, tựa cười như không cười nhìn hai người.



Dương Phàm vẫn cầm Bằng Vũ Phiến trong tay, dường như định quạt một lần nữa.



- Dừng tay!



Huyễn Linh tiên tử cả kinh kêu to một tiếng, mặt hoa thất sắc:



- Dương đạo hữu! Có thể buông tha chúng ta hay không?



Nàng dường như đã nhìn ra, Dương Phàm muốn trêu đùa bọn họ một chút.



Đúng vậy, Dương Phàm chỉ là muốn đùa bỡn cùng bọn họ.



So vói Tam U lão ma tu luyện Cửu U Ma Công, tu vi tấn chức hậu kỳ, hai người trước mắt này căn bản là bé nhỏ không đáng kể.



Từ lúc hai bên gặp nhau, đồng thời nhìn ra lai lịch thân phận của bọn họ, Dương Phàm liền bắt đầu giả heo ăn lão hổ. Mặt khác cũng muốn xem bọn họ đi Tiên Lai Tông rốt cuộc có mục đích gì.



Khi biết được gã thanh niên áo tím này lại không từ thủ đoạn muốn đoạt nữ nhân của mình, Dương Phàm đã nảy sinh sát ý.



Lúc này nghe lời cầu xin của Huyễn Linh tiên tử, Dương Phàm tạm thời hạ xuống Bằng Vũ Phiến, cười nói:



- Mấy chục năm trước. Dương mỗ ở Cửu U Bí Cảnh đã thấy dung mạo của tiên tử, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp lại ở La Sơn quốc này. Từ lúc rời Cửu U Bí Cảnh, ngươi và ta đó là quan hệ đối địch, chẳng lẽ tiên tử còn muốn Dương mỗ nương tay sao?
- Sát!



Trong mắt Dương Phàm bùng lên tia sáng lạnh, cây bút lông trong tay lại vạch ngang trên hư không lần nữa.



Chỉ thoáng chốc, trong hư không xuất hiện một chữ "Sát" to lớn tới mấy chục trượng.



Trong chữ "Sát" lộ ra sát khí mãnh liệt, còn ẩn chứa thêm áp lực vô cùng vô tận đánh vào tinh thần đối phương.



Cổ sát khí đó thậm chí xâm nhập thẳng vào cốt tủy linh hồn, khiến cho người ta không rét mà run.



"Vèo!"



Chữ "Sát" to lớn mấy chục trượng đó, bỗng nhiên hóa thành còn chừng ba thước, nhanh như tia chớp xẹt qua trên người gã thanh niên áo tím.



Tầng phòng ngự bao quanh hắn vốn đã bị tàn phá không chịu nổi giống như tờ giấy lập tức bị cắt ngang qua.



Chữ "Sát" ba thước đó thậm chí xuyên qua trên người hắn, lướt thêm hơn trăm trượng, sau đó mới mờ dần rồi tiêu tán đi.



Gã thanh niên áo tím đứng sững tại chỗ, trong mắt hiện đầy vè nghi ngờ và khiếp sợ, lập tức lại biến hóa thành vẻ tuyệt vọng không cam lòng.



Phía trước thân thể hắn vừa lúc có thể nhìn thấy một vết thương màu đỏ hình chữ "Sát".



Cực kỳ quỷ dị là xung quanh chữ "Sát" màu đỏ tươi đó, dòng máu chỉ đảo quanh rồi dừng ở miệng vết thương, không có lập tức chảy ra.



Thế nhưng số ít người tại trường đang xem cuộc chiến, lại nhìn ra gã thanh niên áo tím đã chết.



Ánh mắt hắn dần dần ảm đạm, thân thể hắn như con diều đứt dây, từ giữa không trung rơi xuống.



"Bùm!"



Từ trên cao rơi thẳng xuống không có thi triển lực phòng ngự gì, lực rơi mạnh biến hắn thành một đống máu thịt lẫn lộn.



"Ồ!"



Mọi người trên ốc đảo, lúc này mới kịp phản ứng lại ồ lên một tràng, lập tức xôn xao tách ra một khoảng cách với thi thể vô cùng thê thảm kia.



Tông chủ họ Tôn không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, mọi người đều cảm thấy không rét mà run.



Tuy rằng đều là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng thực lực giữa hai bên nhưng lại chênh lệch lớn như thế.



- Còn lại một hiệp cuối cùng



Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lộ ra ý cười, tay cầm cây bút lông giơ lên.



Gương mặt ngọc của Huyễn Linh tiên tử lập tức trắng bệch một màu, thân thể mềm mại run rẩy, trong đôi mắt đẹp lộ rõ vẻ bất lực.



Hiện trường rơi vào cảnh tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở đều nghe được rõ ràng.



Một hiệp cuối cùng, nàng nên lựa chọn thế nào đây?