Tiên Hồng Lộ
Chương 536 : Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà (hạ)
Ngày đăng: 20:48 22/04/20
Sau khi Dạ Hạm thấy rõ thân phận người tới, khuôn mặt đẹp đầu tiên là trắng bệch.
Tuy nhiên, nàng bị Dương Phàm túm chân ngọc, làn váy xuôi xuống, lập tức cảnh xuân lộ ra, quả thực xấu hổ vô cùng.
Khuôn mặt tái nhợt của nàng lại đỏ bừng như nhỏ máu, dứt khoát nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Dương Phàm lại không chút để ý, hai mắt bình tĩnh như nước, tay run lên chuyển nàng xuôi xuống.
Trước đó, hắn đã sớm phong ấn một thân pháp lực của nàng.
Sau đó, hắn lại lấy ra một cây độc đằng tiên màu tím thẫm cuốn lấy Dạ Hạm.
- Ngươingươi muốn như thế nào?
Thanh âm của Dạ Hạm run rẩy, thân thể mềm mại phát run.
Giờ phút này trong không gian nhỏ bé tối tăm này, hai người cô nam quả nữ, nàng gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh.
Nàng thật sự lo lắng Dương Phàm sẽ động tà niệm gì.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, đôi mắt Dương Phàm trong vắt, giam nàng trong lao tù màu vàng đất này.
- Dạ Hạm đạo hữu, ủy khuất ngươi ở trong này một lát.
Dương Phàm cười nhàn nhạt, ý niệm khẽ động, trong không gian nhỏ hẹp này lại có thêm một đại hán khôi ngô.
Trên người đại hán này tản mát ra một cỗ yêu khí cường đại, hai tay hoàn toàn là một đôi càng độc, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng u lam, làm cho người ra lun sợ.
- Ngươi ở trong này trông chừng nàng.
Dương Phàm để Độc Hạt Vương hóa hình ở lại nơi này, sau đó chuyển lên mặt đất.
Vừa mới ló đầu ra, hắn liền cảm ứng được một cỗ linh khí rung chuyển không yên, chỉ thấy trên không doanh địa này, Hồ Phi cầm Lang Nha Bổng trong tay đang đồng thời chiến đấu cùng bốn vị bậc cao Nguyên Anh ở cùng một chỗ.
Cũng may trong bốn vị tu sĩ Nguyên Anh này, chỉ có một vị Nguyên Anh đại tu sĩ.
Hồ Phi tuy rằng bị áp chế gắt gao, nhưng còn chưa chân chính bị thua.
Cho dù thật sự gặp nguy hiểm, còn có truyền thừa Lôi Linh Châu bảo mệnh.
Khi năm vị Nguyên Anh chiến đấu làm một đoàn ở trên không doanh địa, dư ba cường đại tản ra bốn phía, tu sĩ phía dưới một vùng hỗn loạn.
Hồ Phi cố ý dẫn dắt chiến đấu tới gần mặt đất khiến bốn vị cường giả Man di hận nghiến răng nghiến lợi.
Dương Phàm thừa thời cơ hỗn loạn lúc này, ẩn nấp thân hình xuyên qua các nơi trong doanh địa.
Trong tay hắn có một viên hình cầu màu xám mượt mà bóng loáng, lớn chừng nắm tay.
Hắn hơi rót pháp lực vào, một cỗ khí tức vô hình tản ra bốn phía doanh địa.
Trong lúc hỗn loạn, đại bộ phận lực chú ý đều bị hấp dẫn tới trận chiến phía trên, rất ít người cảm thấy được dị thường.
Sau khi Dương Phàm lượn vài vòng quanh doanh địa này, cỗ khí tức kỳ lạ kia đã lan tràn phạm vi vài dặm.
Cuối cùng, Dương Phàm gật gật đầu, hóa thành một bóng sáng màu lục bay lên phía trên.
Bốn vị Nguyên Anh Man di đang chiến đấu, sắc mặt đều biến đổi.
- Phải không?
Dương Phàm cười dài nói:
- Dương mỗ có thể từ trong doanh địa man di bắt nàng một lần, đồng dạng lại có thể làm lần thứ hai, huống chi, nàng vốn ngay trong cổ Lương Thành này.
- Dương Phàm, ngươi rốt cục muốn như thế nào?
Nốt ruồi máu trên trán Huyết Luyện lão tổ bỗng nhiên nhảy lên, một cỗ áp lực lớn lao truyền đến.
- Ta muốn như thế nào?
Dương Phàm lại vui mừng không sợ, Hồn Căn trong nháy mắt dung nhập đại địa, một cỗ khí tức khổng lồ như núi lập tức bùng nổ tràn ra.
Cùng lúc đó, đại địa dưới chân mọi người lắc lư một hồi.
Ầm Ầm ầm
Lay động không chỉ là đại điện nho nhỏ này, gần như toàn bộ cổ Lương Thành phạm vi mấy trăm dặm đều khẽ rung lên, như vào ngày tận thế.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là động đất?
Trong Cổ Lương Thành, gây nên một hồi hỗn loạn.
Cảm giác được dấu hiệu kinh thế hãi tục này, trong đại điện hơn mười vị nổi bật trong Nguyên Anh Kỳ, người người biến sắc.
Giờ khắc này, dường như toàn bộ đại địa đều run lên dưới chân Dương Phàm.
Một ý niệm, hắn có thể cho đại địa vỡ ra, khiến nơi đây hóa thành phế tích.
Thị uy.
Thị uy trắng trợn.
Sắc mặt Tam đại tu sĩ đồng thời đại biến.
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân lộ vẻ kiêng kị, bị khí thế đáng sợ Dương Phàm triển lộ ra trấn áp.
Phong Vô Tuyệt sắc mặt khẽ biến, rồi trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
Phe chủ chiến có thể có một đồng bọn thế mạnh như thế gia nhập, khiến áp lực bị đè nén rất lâu trong lòng hắn hóa thành hư không.
Toàn bộ Cổ Lương Thành lay động chỉ duy trì vài hô hấp, khí tức trên người Dương Phàm đột nhiên biến mất.
Tất cả mọi người trong đại điện thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm có thêm một ít kính sợ cùng kiêng kị.
Nam tử trước mắt này đã không thể dùng từ đáng sợ để đủ hình dung.
Bất kể là thực lực, thủ đoạn, hay là thái độ cường thế, đều làm cho người ta không dám làm trái.
Hơn nữa, càng vi diệu chính là Phong Vô Tuyệt một trong Tam đại tu sĩ đứng ở bên phía hắn.
- Mọi người vẫn là nên hòa khí nói chuyện đi.
Rất nhanh có người đến giảng hòa khiến bầu không khí dịu xuống.
Sau đó, đám người cao tầng nhất liên minh mười ba nước Bắc Tần trải qua một phen thương nghị thảo luận, rốt cục đem quyền xử trí tù binh giao trả lại cho Dương Phàm.