Tiên Hồng Lộ

Chương 542 : Quyết chiến

Ngày đăng: 20:48 22/04/20


Bổn hoàng đề nghị, hai bên phái ra một người mạnh nhất, đại biểu cho hàng tỉ sinh linh tu sĩ, quyết chiến một lần sinh, tử làm quyết định



- Nếu bên Bắc Tần thắng, Thánh tộc ta lập tức đầu hàng, hoặc giả bên ta thắng, như vậy bên Bắc Tần lập tức lui binh.



Giọng nói lạnh, lùng của Hắc Phong Ma Hoàng, truyền khắp phạm vi trăm dặm.



Mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần đều nghe thật rõ ràng.



Bao gồm tu sĩ Man di trong Thánh điện Khổng tước, cũng đều nghe tiếng tuyên chiến vang dội tận trời cao này.



Ba đại tu sĩ Bắc Tần cũng các Nguyên Anh bậc cao nghe vậy, phần lớn có chút ý động.



Mười vạn tinh anh man di đã lui về phòng thủ Thánh điện Khổng tước, nếu cứ thế liều mạng tử chiến, đối với hai bên đều không có lợi.



- Bổn hoàng đại biểu toàn bộ chín tộc Tây Nhạc xuất chiến, không biết hàng ti sinh linh tu sĩ Bắc Tần, có người nào dám chiến một trận cũng ta hay không?



Ngay sau đó giọng nói mang theo chiến ý sôi sục, phát ra từ trong miệng Hắc Phong Ma Hoàng,



Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tối đen lạnh lùng bình thản đảo qua mấy chục vạn đại quân tại trường, dường như còn kèm theo vài tia khinh thường.



Tuyên chiến.



Đơn đả độc đấu, khiêu chiến cường giả đỉnh cao Bắc Tần.



Trận quyết đấu của hai người có thể giải quyết vấn đề, hai bên ngừng chiến, tiết kiệm máu huyết tánh mạng của vô số sinh linh tu sĩ.



Thoáng chốc, mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần lặng ngắt như tờ.



Chúng tu sĩ cao tầng Bắc Tần đều chuyển ánh mắt nhìn về phía ba đại tu sĩ cũng với Dương Phàm.



Giờ phút này, chỉ có mấy người này có tư cách chiến một trận cũng Hắc Phong Ma Hoàng.



Còn lại Nguyên Anh bậc cao khác gần như không có khả năng giành thắng lợi.



Nhưng phần nhiều ánh mắt đều chiếu vào thân ảnh vĩ ngạn truyền kỳ kia.



Trong Thánh điện Khổng tước, mười vạn tu sĩ Man di bao gồm ba Đại Thiên Sư, đều như ngừng lại hô hấp.



Toàn trường rơi vào cảnh tĩnh lặng.



Vô số tu sĩ man di thậm chí rơi nước mắt.



Bọn họ hiểu thật sâu sắc rằng: Ma Hoàng đại nhân đang vì tính mạng của vô số sinh, linh và tu sĩ, làm một cố gắng cuối cùng.



Ý đồ của hắn là lấy lực lượng của một người, để hóa giải nguy cơ diệt chủng này.



- Quyết chiến sao? Dương mỗ đã lâu không có vui đùa như vậy



Dương Phàm điềm nhiên không sợ hãi, trong mắt một mảnh bình tĩnh, thì thào lẩm bẩm.



- Ha ha haChẳng lẽ toàn bộ mười ba nước Bắc Tần, đều không có người nào đám đơn đả độc đấu cùng bổn hoàng sao?


Kim chuyên này chính là từ tám khối linh kiện Phương Thiên Kim Minh Chuyên tổ hợp mà thành, phóng xuất ra một khí tức cổ xưa dày đặc.



Dương Phàm rót vào pháp lực, cả khối kim chuyên nở rộ ra hào quang vàng áng bốc lên tận trời cao, che phủ ánh mặt trời, hết thảy hiện trường rơi vào cảnh ảm đạm không ánh sáng.



Hắc Phong Ma Hoàng chợt biến sắc, khối phương chuyên to lớn trên đỉnh đầu kia, ngàn vạn luồng kim quang rực rỡ đè ép xuống, khiến hắn bước từng bước gian nan.



"Vèo!"



Kim chuyên rực rỡ như một ngọn núi nhỏ, tàn ảnh nhoáng lên một cái, gần như ngay sau đó liền đập xuống.



Hắn cảm thấy không rét mà run, áo choàng kế thừa sau lưng rung lên một cái biến mất tại chỗ.



Nhưng mà Kim Minh Chuyên kia lại nhoáng lên một cái, như thuấn di đuổi sát theo hắn như bóng với hình, trong chớp mắt lại đập xuống đỉnh đầu hắn.



Cái gì.



Trên trán hắn xuất hiện một đám mồ hôi lạnh.



Uy lực của Phương Thiên Kim Minh Chuyên này cường đại hơn rất nhiều so với cổ bảo bình thường, thần thông gần như không kém gì Thông linh Pháp bảo.



"Vèo!"



Hắn đành phải mượn áo choàng lại lần nữa di chuyển biến mất.



Cùng lúc đó, Dương Phàm bấm hai tay niệm thần chú, quang ảnh trên kim chuyên rực sáng trùng trùng điệp điệp, từng bóng ánh kim chuyên di chuyển nhanh như tia chớp bao trùm Hắc Phong Ma Hoàng lại.



Thân thể Hắc Phong Ma Hoàng rung lên, kêu lên một tiếng đau đớn áo choàng màu đen quanh thân chấn động, chịu bớt phần nửa lực công kích.



Thế nhưng bóng ảnh kim chuyên kia đi động bao phủ hắn truyền đến một trọng lực đáng sợ.



Bản thể Kim Minh Chuyên còn ở trên không, kim văn chớp động, thông qua phương thức này từng chút từng chút một đè ép xuống.



Dương Phàm bấm pháp quyết trên tay cấp tốc biến ảo, pháp lực trong cơ thể rất nhanh bị rút đi.



Hắc Phong Ma Hoàng sắc mặt âm lãnh, áo choàng màu đen quanh thân phát ra hào quang càng thêm sâu thẳm, miễn cưỡng hấp thu phần lớn bộ phận trọng lực.



Ngay sau đó, thân hình hắn lại biến mất, rồi lập tức hiện ra tại bên cạnh Dương Phàm.



Trên áo choàng kế thừa hiện lên hoa văn cả xưa bỗng dưng run lên một cái, một khí tức âm u băng giá phủ chụp lấy Dương Phàm.



Mi tâm Dương Phàm nhảy dựng, hắn cảm nhận được một mối nguy cơ trí mạng.



Trên người Hắc Phong Ma Hoàng này, có thể hình thành nguy cơ nhất đối với hắn chính là kiện bảo vật áo choàng thần bí kế thừa đó.



Theo áo choàng kế thừa đó run lên, một luồng quái phong tối đen gần như là cũng một lúc phủ chụp xuống đầu hắn, không có chút cơ hội nào để né tránh



"Xèo! Xèo!"



Tầng quang giáp màu nâu quanh thân Dương Phàm bèn chấn động kịch liệt, rồi ảm đạm xuống, trong chớp mắt tan rã tách rời thân thể hắn.



Tại thời điểm chỉ mành treo chuông này, hắn há miệng phun ra một luồng lửa sáng màu trắng hình nòng nọc, trực tiếp đón đầu quái phong tối đen kia.