Tiên Hồng Lộ

Chương 571 : Băng U Công chúa

Ngày đăng: 20:49 22/04/20


- Không thấy Dương đạo hữu!



Lâm Thanh kinh hãi hô lên khiến mọi người Băng Phách Tông rơi vào tĩnh mịch.



Đám người Tần tiên tử, Liễu Tuyết Cầm nghe thế thì đưa mắt nhìn về bốn phía, không thấy bóng dáng Dương Phàm đâu thì sắc mặt đều biến đổi.



- Không thấy?



Tên nam tử họ Phương nhìn quanh bốn phía, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, không đổi sắc nói:



- Có phải đã bị Cổ Thụ Tinh bắt mất rồi?



- Nếu có người mất tích thì hẳn là trong chiến đấu đã bị cổ Thụ Tinh lôi đi, chỉ sợ không thể sống sót được!



Tên đại hán mặt đen kia nói.



- Dương đạo hữu



Lâm Thành có chút thất hồn, vẻ mặt Tần tiên tử có chút trắng bệch.



Vẻ mặt của Liễu Tuyết Cầm tràn đầy thương tiếc, thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói với Lâm Thành:



- Ngươi cũng chớ quá bi thương, hây tự bảo trọng. Trong Kỳ Thạch Lâm này vô cùng nguy hiểm, hơi phân tâm là sẽ bỏ mạng đó!



- Đều do taquá tự tin đối với hắn. Thậm chí còn nghĩ rằng hắn không có gì là không làm được!



Hai mắt Lâm Thành cũng hơi đỏ lên, thân mình hơi run run.



Tần tiên tử ở bên cạnh hắn, đôi mắt cũng hơi ảm đạm, thấp giọng nói:



- Ta cũng có cảm giác giống như ngươi, thế cho nên ngay cả việc hắn mất tích khi nào ta cũng không biết!



- Chẳng lẽ người vừa mất tích có thân phận đặc biệt ở trong quý tông sao?



Tên đại hán mặt đen nghi hoặc hỏi.



- Là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ vừa mới gia nhập bổn tông được vài năm.



T ên họ Phương nói.



- Chỉ là một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ chết đi mà thôi, cần gì phải nói tới. Trong Kỳ Thạch Lâm này, ngay cả tu sĩ bậc cao cũng có thể ngã xuống.



Đại hán mặt đen kia có chút kinh ngạc.



Vừa rồi, cũng không chỉ có một tu sĩ của Băng Phách Tông vẫn lạc, giờ lại mất tích thêm một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nho nhỏ thì cần gì phải chuy ện bé xé ra to làm gì?



Mọi người Băng Phách Tông cũng cảm thấy lời này rất có đạo lý.



Chỉ là ấn tượng về Dương Phàm ở trong đầu bọn họ cũng coi như là sâu sắc.
Những người nơi này cơ bản đều là băng tu, đối với thiên địa linh vật mang màu sắc truyền kỳ như thế ở Cực Bắc thì sao lại không động tâm được?



Sau khi mọi người đạt được thống nhất thì tên đại hán Kim Đan Kỳ kia lại làm người dẫn đường.



Trong số mọi người, cũng chỉ có hắn là đại khái biết được vị trí của Kỳ Thạch cấm Phủ.



Tuy rằng bị trận pháp bap phủ, cảm quan rất hạn chế nhưng trải qua mấy ngày dò dẫm, địa hình nơi này cũng chẳng còn xa lạ gì nữa, chỉ cần chịu khó tốn chút thời gian là có thể tìm được Kỳ Thạch cấm Phủ.



Cứ như thế, cũng không biết mọi người đi nhầm mấy lần, thạch lâm phía trước đột nhiên mở rộng.



Thạch lâm nơi này đa số cao tới mấy chục trượng, nhìn có khí thế và cảm giác tràn ngập thần bí hơn so với rừng cây hỗn loạn lúc trước,



- Kỳ Thạch cấm Phủ hẳn là ở sâu trong phiến thạch lâm này!



Tên đại hán mặt đen cũng không quá khẳng định.



- Ta cũng chưa từng chân chính bước vào Kỳ Thạch cấm Phủ, đa số chỉ là nghe nói và suy đoán mà thôi! Hơn nữa, lúc trước có không ít cổ Thụ Tinh không rõ lai lịch, gồm cả gốc viễn cổ cả Thụ Tinh kia đều từ trong phiến thạch lâm này đi ra.



Dương Phàm nghe thế, đôi mắt liền nhìn sâu vào trong phiến thạch lâm này. Hắn mơ hồ cũng cảm ứng được một cỗ khí tức nguy hiểm xuất phát từ sâu trong đó.



Trên cơ bản, hắn đã xác định rằng Kỳ Thạch cấm Phủ hẳn ở sâu trong này.



Hưu -



Khi mọi người còn đang do dự thì từ phương xa phóng tới một đạo huyễn quang màu xám, hàn khí quấn quanh.



Đồng thời một hàn khí khiến linh hồn cũng phải run rẩy tràn tới, thân thể mọi người đều khẽ chấn động.



Chúng tu sĩ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên trời cao xuát hiện một nữ nhân mặc băng bào màu lam, trong huyễn quang màu lam kia cũng khó nhìn rõ dung mạo, nhưng dáng người tuyệt đẹp, lại ẩn chứa một cỗ lãnh ý vô tận.



Án tượng nhất chính là bộ băng bào màu đen trên người nàng ta, lộng lẫy như trân bảo, tràn đầy cảm giác như mộng, khiến nàng càng thêm cao quý, mỹ lệ.



Khi ánh mắt Dương Phàm nhìn vào bộ băng bào này thì đồng tử hơi co rụt lại, lộ ra kinh sắc.



- Lam Tinh Huyền Băng bào



Liễu Tuyết Cầm nhìn bộ băng bào huyền ảo kia thì khẽ hô một tiếng.



- Không nghĩ tới Băng U Công chúa cũng tới đây!



Nàng vừa dứt lời thì thấy Băng U Công chúa đưa mắt nhìn về phía này. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia lại lạnh như băng, không chút biểu tình nào cả.



Cặp đồng tử của nàng ta không ngờ lại có màu lam, vô cùng thâm thúy, bắn ra hai đạo lam quang nhàn nhạt, quét về phía mọi người.



Một cỗ khí tức vô cùng lạnh lẽo bức tới, linh hồn chúng tu sĩ nơi này rùng mình một cái, như bị hãm vào trong một tầng băng sương.



Giờ khắc này, linh hồn Dương Phàm cũng truyền tới một cỗ nguy cơ lạnh lẽo, trong mắt lóe lên đôi chút kinh ngạc.