Tiên Hồng Lộ
Chương 586 : Cổ tộc thần bí!
Ngày đăng: 20:49 22/04/20
- Về phần tinh thần Chiêm Bặc Đạo kế thừa, tuy rằng cùng rất bí ẩn, nhưng lão hủ vừa lúc cùng biết, toàn bộ Cực Bắc Chỉ có một chỗ
Khương Trường Phong trên mặt lộ ra vài phần tang thương tưởng nhớ.
- Địa phương nào? Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Tâm của Cực Bắc!
Khương Trường Phong chậm rãi thốt ra bốn chữ.
- Tâm của Cực Bắc!
Dương Phàm thoáng sửng sốt, chính mình chưa từng nghe nói qua một địa phương như vậy.
- Mọi người đều biết, Cực Bắc từ ngoài vào trong được phân chia thành hai khu vực: ngoại vực và nội vực. Ngoại vực chính là ở bên ngoài Cực Bắc, trên băng nguyên mênh mông, đa số phàm nhân cư ngụ; mà nội vực, là một dãy băng hà vô tận, môi trường cực kỳ ác liệt, cho dù là người tu tiên bình thường cũng khó có thể chịu đựng. Chỗ Băng Tuyết Tiên Vực chúng ta, chính là một góc băng sơn của nội vực.
- Nhưng mà, đây chỉ là phân chia theo tầm nhìn của người thường. Trên thực tế, ở chỗ sâu trong Cực Bắc còn có một khu vực thần bí, gọi là Tâm của Cực Bắc!
- Ở chỗ sâu trong Cực bắc?
Lúc này Dương Phàm mới phát hiện, diện tích của Cực Bắc rất lớn, mình theo từ ngoại vực đi vào nội vực, đi mãi mới vào băng Tuyết Tiên Vực, nhưng không nghĩ tới còn có khu vực ở trong sâu nữa.
- Tâm của Cực Bắc, tên đúng như ý nghĩa, chính là khu vực trung tâm của Cực Bắc. Nơi đó mới là môi trường ác liệt nhất của Cực Bắc, là địa phương rét lạnh nhất, cho dù là tu sĩ bậc cao bình thường đi vào đó cũng sẽ bị chết vì lạnh.
Khương Trường Phong cười nói.
Ngay cả tu sĩ bậc cao, đều có thể bị đông lạnh chết?
Dương Phàm không khỏi thầm líu lưỡi, không nghĩ tới kế thừa của tinh thần Chiêm Bặc Đạo, lại ở một địa phương như vậy, khó trách hiếm có người biết tồn tại của nó.
- Vậy nếu Dương mỗ đi vào trung tâm Cực Bắc, thì phải làm thế nào mới có thể tìm được nơi kế thừa của tinh thần Chiêm Bặc Đạo?
Dương Phàm lại tiếp tục dò hỏi.
- Tâm của Cực Bắc, phạm vi cũng không nhỏ, về phần tinh thần Chiêm Bặc Đạo ở nơi nào, ta cũng không thể xác định.
Khương Trường Phong nói với giọng điệu bằng phẳng, đột nhiên lại đổi giọng:
- Nhưngcó một thế lực gia tộc, khẳng định biết.
- Thế lực nào?
- Cổ tộc
Khương Trường Phong nói ra hai chữ hàm xúc đầy ý ngưng trọng.
Lại là Cổ tộc?
Dương Phàm nhíu mày.
Thật lâu trước kia khi Thiên Nhất Hồn Thủy hiện thế ở Cực Bắc, chính là xuất từ Cổ tộc.
Mà hiện tại ngay cả tinh thần Chiêm Bặc Đạo, cũng có phần liên quan tới Cổ tộc,
Cổ tộc nàyrốt cuộc có lai lịch thế nào đây?
Có lẽ nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Dương Phàm, Khương Trường Phong giải thích:
Đồng thời, hắn lại tỏ mò hỏi:
- Xin hỏi Thái thượng trưởng lão, bốn Thánh Tôn Cực Bắc rốt cục mạnh đến mức nào?
Với cảnh giới linh hồn Hóa Thần Kỳ của Khương Trường Phong, khẳng định đứng ở đỉnh cao Nguyên Anh Kỳ, cho dù chân chính Hóa Thần Kỳ đích thân tới, cũng sẽ không sợ hãi.
Khương Trường Phong chỉ nói bốn chữ:
- Rất mạnh rất mạnh!
Rất mạnh rất mạnh!
Này bốn chữ, lại làm cho Dương Phàm rúng động toàn thân.
Hình dung tương tự cũng từng dùng cho mười hai đại cường giả chí tôn ở Thiên cầm Nội Hải, lúc trước thời điểm Âu Dương Phong đề cập tới tông sư Thiên Thu Vô Ngân, cũng dùng bốn chữ để hình dung: "Rất mạnh rất mạnh."
Bởi vì không thể dùng từ ngữ nào khác có thể nói lên mức độ của thực lực này, cho nên chỉ có thể dùng "Rất mạnh rất mạnh" để hình dung.
Cáo biệt các người Khương Trường Phong, sau đó, Dương Phàm liền lập tức rời khỏi Băng Phách Tông!
Sở dĩ gấp gáp như vậy, cùng vì Lưu Ly Hàn Tinh Xà đang hứa hẹn thăng cấp.
Tiếp qua bốn năm ngày, Lưu Ly Hàn Tinh Xà sẽ lột xác xong, sắp sửa độ biến hóa kiếp.
Yêu thú độ biến hóa kiếp, tự nhiên không thể ở lại Băng Tuyết Tiên Vực đông đúc tu sĩ như vậy.
Cho nên, Dương Phàm vừa rời khỏi Băng Phách Tông, lập tức chạy tới bên ngoài Băng Tuyết Tiên Vực.
Nhưng mà, vừa mới bay ra mấy ngàn dặm, đột nhiên hắn bắt giữ đến một luồng thần thức thăm dò ẩn chứa địch ý.
Mặc dù đối phương cũng rất cẩn thận, nhưng cũng không hoàn toàn thu liễm hết địch ý, bị Dương Phàm phát hiện.
- Theo dõi?
Dương Phàm hơi kinh hãi.
Nếu là người bình thường thì cũng không có gì, nhưng từ trong địch ý đó hắn mơ hồ cảm ứng được một mối uy hiếp.
Sự uy hiếp này, không kém gì mấy người tông chủ Cực Bắc, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Người tới, thực có thể là đại tu sĩ Nguyên Anh.
Dương Phàm ngoài mặt không đổi sắc, vẫn bay đi hướng ra ngoài Băng Tuyết Tiên Vực.
Ở trong Băng Tuyết Tiên Vực, tu sĩ dày đặc, trừ phi ở vào hoàn cảnh đặc thù, nếu không sẽ không dễ dàng động thủ.
Đợi vừa ra ngoài khu vực Băng Tuyết Tiên Vực, nghênh đón hắn là một hơi lạnh thấu xương.
Trước tầm mắt là một dãy băng hà vô tận, mênh mông không thấy điểm cuối, môi trường khí hậu cùng băng Tuyết Tiên Vực phía sau cách biệt một trời một vực.
- Quả thực kỳ diệu
Dương Phàm nhắm mắt lại, đứng lặng thật lâu ở khu vực ranh giới này.
Dùng cảm quan dung thông thiên địa, Dương Phàm cảm thấy được một tầng bố trí huyền diệu bao phủ toàn bộ Băng Tuyết Tiên Vực.