Tiên Hồng Lộ

Chương 588 : Huyết mạch hoàng tộc

Ngày đăng: 20:49 22/04/20


Long khí?



Dương Phàm mặt đầy vẻ kinh sợ, nhìn chằm chằm hào quang trên người cỗ Huyền Minh thẳng hướng tận trời cao, khiến cho khắp băng hà tuyết vực đều phải rơi vào ảm đạm thần phục với khí tức long văn màu tím kia.



Khí tức màu tím này có sẵn quyền uy bá đạo vô thượng, mà lại không mất tính tường hòa tốt lành rộng rãi bao la, bên trong khí tức mơ hồ có thể thấy hình ảnh long văn mờ nhạt.



Một lực chấn nhiếp thuộc loại Chân Long Chi Khí phủ đè lên khắp băng hà.



Giờ khắc này, trong phạm mấy trăm dặm, hết thảy sinh linh trong Băng hà đều cúi đầu sợ run, thần phục dưới cỗ long khí này.



Ngay cả Dương Phàm, cùng cảm giác chính mình bị cổ lực lượng này làm kinh sợ.



Đây là một loại uy hiếp ngồi phía trên cung điện, từ trên cao nhìn xuống, có thể làm suy yếu thật lớn tinh khí thần của đối thủ.



Dương Phàm mặt hơi biến sắc, chỉ cảm thấy tinh thần ý chí chiến đấu của mình, cùng với pháp lực trong cơ thể, đều đã bị suy giảm ở một mức độ nhất định.



Tình huống này quả thực là từ trước tới nay chưa từng nghe nói tới.



Mặc dù lúc trước ở trong Thiên Lan điện, đối chiến cùng chuẩn Thần thú Kim Giao Long, bị Chân Long Chi Khí nhàn nhạt của đối phương bao phủ, cũng còn có thể chống cự phần nào.



Mà cổ long khí trên người Cổ Huyền Minh này, cùng Chân Long Chi Khí có điều khác nhau, không chỉ có liên quan tới huyết mạch, mà còn nối thông với số mệnh huyền diệu nào đó trong thiên địa.



- Trên người ngươi như thế nào có thể có được long khí, chẳng lẽ ngươi không phải nhân loại?



Dương Phàm khôi phục trấn định, gẳt gao nhìn chằm chằm Cổ Huyền Minh, lạnh lùng hỏi.



- Ha ha ha



Cổ Huyền Minh ngẩng đầu cười, trong mắt lộ vẻ trào phúng:



- Hiện giờ Tu Tiên giới, sớm đã phai nhạt thời huy hoàng cường thịnh từng có trên đại lục, càng quên lãng đi thời đại bốn phương tám hướng triều bái kia. Bản thiếu chủ chính là huyết thống cao quý như thế, nhưng lại bị coi là ngoại tộc, thật sự là buồn cười mà bi ai



- Chẳng lẽ ngươi là



Dương Phàm khiếp sợ không hiểu, thậm chí không thể che dấu biểu tình đó trên mặt.



- Cuối thời đại thượng cổ, thời gian đã cách xa trăm vạn năm tháng xa xưa, nay bản thiếu chủ cho ngươi kiến thức một chút lực lượng của hoàng tộc ta!



Thân hình Cổ Huyền Minh vươn cao, kia cổ khí tức long văn màu tím kinh thế hãi tục, ngưng kết ở trên người hắn giống như chân long phụ thể, lực lượng toàn thân hắn tăng mạnh trên diện rộng.



Dương Phàm cũng không úy kỵ lực lượng của đối phương, cho dù có cường đại mấy, cũng không có khả năng vượt qua Hóa Thần Kỳ.



Thế nhưng long khí quanh quẩn quanh thân Cổ Huyền Minh, lại làm suy yếu tinh khí thần cùng pháp lực của đối thủ trong vô hình.



Dưới sự chênh lệch này, Dương Phàm lập tức rơi vào tình trạng cực kỳ bất lợi.



Hắn hít sâu một hơi, ý chí mãnh liệt phản kháng, pháp lực chấn động, hiệu quả cũng là không tốt lắm.



- Đừng phí sức vô ích! Cho dù là tu sĩ cùng cấp, cũng phải bị long khí hoàng tộc của ta khắc chế, huống chi tu vi của ngươi còn kém ta.



Cổ Huyền Minh từ trên cao nhìn xuống, bễ nghễ ngạo mạn nói:


"Xoạt xoạt!"



Bằng Vũ Phiến đột nhiên tách rời ra, hóa thành một vầng hào quang màu vàng hoa mỹ, gắn vào sau lưng Dương Phàm hình thành một đôi cánh vàng dài chừng hai trượng, nở rộ hào quang vàng ánh chói mắt.



Rồi bất ngờ, đôi cánh rung lên, hào quang tiến thêm một bước kéo dài chừng năm sáu trượng.



"Vù!"



Phía chân trời chợt lóe một cái, tốc độ nhanh như một tia chớp màu vàng, trong chớp mắt hiện ra bên cạnh Cổ Huyền Minh.



- Ngươi có pháp bảo phi hành? Tưởng ta không có sao?



Cố Huyền Minh cười lạnh, một tiếng, dưới chân xuất hiện một đôi con thoi lấp lánh hào quang màu xanh.



"Vù!" một tiếng, quang toa dưới chân hắn chợt lóe, ở trên bầu trời hắn cùng Dương Phàm tiếp tục một trận giao kích kinh hồn động phách, ở trong chiến đấu, thân ảnh hai người thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ mị.



- Tốc độ của ngươi vẻn vẹn chỉ như thế sao?



Trong phút chốc, truyền đến thanh âm bình thản xem thường của Dương Phàm.



Liền thấy dưới hai chân hắn, xuất hiện một đôi giày màu bạc, hào quang hai màu vàng bạc uốn lượn vờn quang thân người, tốc độ gần như tăng lên gấp bội,



"Vút!"



Cánh vàng rung lên, giày bạc tỏa sáng, Dương Phàm hóa thành hư ảnh hai màu vàng bạc mơ hồ.



"Bốp! Bốp! Ầm! Ầm! Ầm"



Cổ Huyền Minh lập tức rơi vào trong thế công nhanh như tia chớp của Dương Phàm.



Ở tình trạng lực lượng ngang nhau, khi được thêm vào tốc độ nhanh hơn, lực lượng bùng nổ đáng sợ biết bao.



Vẻn vẹn chỉ mấy lần hô hấp, Cổ Huyền Minh liền bị trúng hai ba quyền của Dương Phàm.



"Ầm!"



Trong khoảnh khắc, hắn bị Dương Phàm tung một cước đá rơi xuống mặt băng, miệng phun máu tươi.



Cổ Huyền Minh mới vừa rơi xuống còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Dương Phàm biến mất trên không trung, ngay sau đó hiện ra tại phía sau mình.



Độn Pháp Na Di.



Trong đầu hắn vừa mới hiện lên ý niệm này, chỉ kịp thấy một hư ảnh màu đen cuốn lấy thân thể của mình.



Ngay sau đó toàn thân hắn tê rần, máu huyết trong cơ thể bị hút đi.



- Không!



Hắn sợ hãi rống lên một tiếng, mặt xám như tro tàn.



Huyết mạch hoàng tộc của mình cao quý biết bao, sao có thể bị một kiện pháp bảo xà tiên hấp thu, đây là loại sỉ nhục đến mức nào?