Tiên Hồng Lộ
Chương 614 : Nam Đế tái hiện
Ngày đăng: 20:50 22/04/20
Lão nho sĩ áo xanh làm điện chủ Tử Thiên điện Thiên Nho Đảo, lại là đại tu sĩ Nguyên Anh, thân phận địa vị không thể xem thường.
Giờ phút này, khi lão nghe nói, Thiên Khung Thành một trong bốn đại thành Nội Hải, đi vòng trở lại Thiên Nho Đào, mục đích chỉ vì đưa ba vị khách quý tới, lão không khỏi kinh ngạc khó hiểu.
- Xin hỏi Quan đại trưởng lão, các ngài đưa ba vị khách quý là những ai vậy?
Ngay cả với kiến thức rộng rãi của lão nho sĩ áo xanh, cũng không kìm nổi tò mò, ngấm ngầm dùng thần thức truyền âm hỏi:
- Chẳng lẽ là vị chí cường giả Nội Hải nào?
Trong ý nghĩ của lão, nhân vật có thể hường thụ đãi ngộ như thế, chỉ có mười hai đại chí cường giả ở Thiên Cầm Nội Hải.
Bình thường đại tu sĩ Nguyên Anh, tuy rằng thân phận cũng rất cao cả, nhưng còn không có tư cách để cho Thành lũy trên biển cấp đại thành đón tiếp đưa tiễn.
Nghe hỏi, Quan Trường Thiên mỉm cười thần bí, cũng không có nói lộ ra chân tướng.
Điều này càng dẫn tới tò mò cho lão nho sĩ áo xanh, trong mắt lão lộ ra vài phần hưng phấn và chờ mong, lão thầm nghĩ: "Xem ra bị ta đoán đúng rồi, chỉ không biết là vị chí cường giả nào Thiên Khung Thành tiếp đưa đến đây?"
Sau khi lòng hiếu kỳ bị gợi lên, lão nho sĩ áo xanh đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi.
Chí cường giả Nội Hải, nếu có thể có một chút xíu giao tình cũng một vị trong đó, cho dù trả bất cứ giá nào cũng đáng giá.
Sáng sớm ngày hôm sau, hơn mười vị trưởng lão Nguyên Anh Thiên Khung Thành, đưa tiễn ba vị khách quý đến ngoài tòa thành.
- Đại trưởng lão, Quan đạo hữu! Các vị không cần tiễn nữa, Dương mỗ có chuyện riêng cần phải làm, hành động một mình tiện hơn. Sau này nếu có duyên, lại đến quấy rầy Thiên Khung Thành.
Dương Phàm đừng chân lại, thần sắc bình tĩnh, nói với mọi người.
- Dương đạo hữu bảo trọng!
Trong mắt Quan Tùng đầy vẻ chân tình thành khẩn, ôm quyền hướng Dương Phàm nói.
Trước lúc cáo biệt Dương Phàm tặng Quan Tùng một tấm ngọc phù màu đen, khẽ dặn dò thêm một chút, Quan Tùng trịnh trọng thu cất, trong mắt lộ vẻ cảm kích.
Cứ như vậy, hơn phân nửa bậc cao Nguyên Anh trên Thiên Khung Thành đều ra khỏi thành, nhìn theo ba người Dương Phàm rời đi.
Lão nho sĩ áo xanh ở ngay tại hải vực phụ cận, thần thức bắt giữ được tình cảnh như thế, giật mình cả kinh không nhỏ.
Dương Phàm vừa mới bay ra mười mấy dặm, lão nho sĩ liền bay lại tiếp đón, cung kính nói:
- Tại hạ Tử Uyên, điện chủ Tử Thiên điện Thiên Nho Đảo, nghe nói Thiên Khung Thành buông xuống ba vị khách quý, đặc biệt tới nghênh đón.
- Điện chủ Tử Thiên điện?
Dương Phàm đảo mắt nhìn qua, sắc mặt lộ vẻ khác lạ.
Nhớ ngày đó, lần đầu tiên hắn đến Thiên Nho Đảo chính là được Quan Tùng đưa đến Tử Thiên điện, chỗ giao dịch bậc cao nhất này.
Tuy nhiên với tầng lớp của Dương Phàm lúc ấy, không có khả năng được tiếp xúc với nhân vật cấp bậc điện chủ Tử Thiên điện này.
- Chẳng lẽ đạo hữu từng nghe qua Tử Thiên điện?
Lão nho sĩ áo xanh nét mặt ôn hoà, trên mặt hơi có vẻ tự hào.
- Vậy cũng không phải.
Lão nho sĩ lắc đầu:
- Trong điển tịch có ghi lại, rất lâu trước kia ở trong Thiên Lan điện từng xuất hiện Thiên Nhất Hồn Thủy, nhưng chỉ xuất hiện một lần rồi im bặt!
- Thiên Lan điện?
Dương Phàm rơi vào phút trầm tư ngắn ngủi.
Từ Bắc Tần đến Cực Bắc, tiếp theo từ Cực Bắc đến Nội Hải, hắn dường như hiểu được, thế gian kỳ vật Thiên Nhất Hồn Thủy này, chỉ có tại một số địa phương kế thừa từ thời thượng cổ đến nay, mới có thể có.
Tuy nhiên, nếu trong Thiên Lan điện từng xuất hiện vật ấy, trong lòng Dương Phàm lại sinh ra vài phần chờ mong.
Sau khi xác định manh mối duy nhất của Thiên Nhất Hồn Thủy tại Nội Hải, Dương Phàm nói chuyện phiếm một lát, liền chuẩn bị cáo từ.
Nhưng đúng lúc này, trên không trung Thiên Nho Đảo, sinh ra một luồng kiếm ý sắc bén đáng sợ, truyền đến một áp lực tạo cảm giác hít thở không thông.
Phía chân trời trên đám mây tung bay cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được cầu vồng kiếm quang ba màu.
- Không xong! Hắn lại tới nữa rồi!
Lão nho sĩ áo xanh chợt biến sắc.
Dương Phàm cảm ứng được một khí tức Kiếm tu rất cường đại, so với Lăng Tiêu kiếm tiên trong ba đại tu sĩ Bắc Tần còn mạnh hơn không chỉ gấp đôi.
Kiếm ý của cường giả như thế, gần như mang đến một áp lực không nhỏ cho Dương Phàm.
Hắn vội vàng ngẩng đầu, nhìn lên trên, thần thức bắt giữ được hình ảnh một nam tử đầu bạc lưng đeo bảo kiếm. Lấy hắn làm trung tâm một vầng kiếm quang ba màu, xuyên qua đám mây trên bầu trời Thiên Nho Đảo, như giông tố giáng xuống.
- Tam Sát Nam Đế! Không ngờ lại là hắn!
Dương Phàm rốt cục lộ vẻ kích động.
Trên không trung nam nhân đầu bạc kia nhắm chặt hai mắt, lưng đeo bảo kiếm, cứ như vậy lơ lửng trên trời cao chậm rãi áp bức xuống.
Tam Sát Nam Đế, nhân vật danh tiếng lẫy lừng oai chấn bốn phương Nội Hải, được xưng là một trong số cường giả thực lực tiếp cận nhất mười hai đại chí cường giả.
- Dương đạo hữu chờ một chút! Người này có lẽ lại là tới khiêu chiến Thánh hiền Khổng Nhạc, ta đi ứng phó một chút!
Lão nho sĩ nói dứt lời, trên người trào ra một cổ khí tức màu tím mênh mông cuồn cuộn, ngay sau đó liền bay vút lên trời cao, xa xa đối diện cũng Tam Sát Nam Đế.
- Tử điện chủ! Một trăm năm trước, sự thật đã chứng tỏ, ngươi không phải là đối thủ của Nam mỗ.
Tam Sát Nam Đế không có mở mắt, thanh âm nhàn nhạt mơ hồ, phảng giống như từ không gian khác truyền tới.
- Buồn cười! Thánh hiền Khổng Nhạc được tôn xưng là một trong chí cường giả Nội Hải, đâu cho phép ngươi năm lần bảy lượt khiêu chiến, quấy rầy yên tĩnh của ngài?
Lão nho sĩ cười khì nói.
- Hãy truyền lời cho ta, đây là một lần khiêu chiến cuối cùng của Nam mỗ. Năm vị đại Nguyên Tôn Thiên Cầm Nội Hải, từ nay về sau, cũng phải đổi chủ đổi vị trí