Tiên Hồng Lộ

Chương 629 : Đuổi giết Yêu Tôn

Ngày đăng: 20:51 22/04/20


- Lạc Thiên Thuật!



Ầm



Theo tiếng nói của Dương Phàm vừa dứt, một cỗ trọng lực kinh thế hãi tục từ trên trời áp bách xuống, vô số đạo bóng đen trên bầu trời liền như mưa rơi, phát ra những âm thanh ầm ầm liên tiếp.



Cùng với việc rơi xuống như mưa này, có thể nhìn thấy những đóa hoa máu yêu mị nở rộ.



Nếu nhìn kỹ, trên khu vực đảo nhỏ này có tới hơn một ngàn cỗ thi thể, đều là nổ tan xác mà chết, chết không toàn thây, vô cùng thê thảm, khiến người ta không rét mà lun.



Xèo



Những con biên bức (dơi) màu đen trên hoàn đảo hoang này hiện lên vẻ sợ hãi tận trong đáy mắt, thân thể run rẩy. Só âm vô hình mà bọn chúng kiệt lực phát ra cũng bị đình chỉ.



Đồng tử trong mắt Thiên Dực Vương co rụt lại, sắc mặt đại biến. Hắn không ngờ tới Dương Phàm lại có được Trọng lực thần thông đáng sợ thế này!



Lạc Thiên Thuật chẳng qua chỉ là một cái tên mà Dương Phàm đặt chu Trọng lực thần thông của mình. Tên này thật nổi, cho dù là vòm trời kia cũng phải rơi xuống cho ta, có thể thấy được khí phách của Dương Phàm.



Trải qua mấy tháng tìm hiểu, về phương diện trọng lực, Dương Phàm đã đạt được đột phá quan trọng, uy lực cũng đã gia tăng rất nhiều. Hơn nữa, phạm vi của trọng lực cũng được mở rộng rất nhiều.



Phạm vi hữu hiệu của Trọng lực thần thông cũng đã đạt tới một dặm. Như một lần vừa rồi, đã trực tiếp diệt sát hơn một ngàn con biên bức, trong đó còn có mấy con bậc cao, quả thật là kinh thế hãi tục.



Ngay khi Thiên Dực Vương đang ngây ngốc thì Hồ Phi đang trong tình huống cuồng hóa, lại có sự phụ trợ của Lôi Linh Châu đã trực tiệp đạt tới thực lực Hóa Thần kỳ, liều chết xông tới.



Thân hình Thiên Dực Vươngbá lên một tiếng, đã tiêu thất khỏi nơi vừa đứng,



Trong phong ảnh màu đen, hắn dường như là thần linh có thể tùy tiện biến mất, xuất hiện, xuất quỷ nhập thần.



Đồng thời với đó, thiên không trên hòn đảo nhỏ này, ngàn vạn con biên bức Thiết Dực đại quân lại cố gắng phát động sóng âm vô hình, hình thành tầng tầng quấy nhiễu Hồ Phi.



Thiên Dực Vương biết rõ, giờ phút này, khi Hồ Phi đã tiến vào một trạng thái đặc biệt thì thực lực còn mạnh hơn hắn một đường, không nên chống đỡ trực diện.



Thực lực bản thân Hồ Phi đã cao hơn những Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường, sau khi tiến vào cuồng hóa thì thực lực gần như tăng gấp đôi. Hơn nữa có được sự tăng phúc của Lôi Linh Châu thì về mặt lực lượng đã trực tiếp đạt tới Hóa Thần kỳ, pháp lực cũng đã gần bằng tu sĩ Hóa Thần kỳ.



Trong mắt Dương Phàm lộ ra đôi chút lo lắng, đối với tình trạng cuồng hóa của Hồ Phi này, hắn đã hiểu rõ nếu sử dụng quá độ thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với thân thể thậm chí cả với linh hồn, ít nhất là nguyên khí sẽ đại thương.



- Hừ, còn chạy chỗ nào?



Dương Phàm nhíu mắt, một cỗ trọng lực chợt buông xuống khu vực phong ảnh màu xám.



Ầm



Thân thể Thiên Dực Vương từ trên cao đột nhiên rơi xuống, trong mắt tràn đầy hoảng sợ:



- Làm sao có thể



Sau khi hạ xuống, hai mắt Hồ Phi đỏ ngầu mang theo lôi quang màu tím xanh đã nhanh như điện quét tới. Hắn lập tức triển mở một hồi cận chiến kinh tâm động phách với Thiên Dực Vương.



Thiên Dực Vương có Phong Linh Châu tăng phúc, mặc dù về mặt tốc độ tuy không thể vượt qua được Hồ Phi lúc này nhưng về độ linh hoạt và thân pháp thì hơn hắn nửa phần.



- Thiết Dực đại quân, Sát Phá Thiên Ba!
Rõ ràng chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng Dương Phàm và Cự Thạch Tinh liên thủ, trực tiếp đánh cho hắn không có sức phản kháng.



Lúc này, Hồ Phi và Vân Vũ Tịch cũng đã chạy lại, vừa lúc thấy một màn này.



Dương Phàm để Cự Thạch Tinh lại bên cạnh Vân Vũ Tịch, còn hắn ngưng lập giữa hư không, lạnh lùng nhìn Thiên Dực Vương:



- Nếu các hạ còn chưa từ bỏ ý định thì đừng trách Dương Phàm đuổi tận giết tuyệt!



Lời này vừa dứt trong tay của Dương Phàm xuất hiện một chiếc quạt lông màu vàng, nháy mắt chia ra. Quang nhận màu vàng xoay tròn, hình thành hai chiếc cánh sau lưng Dương Phàm.



- Không ổn!



Thiên Dực Vương thấy tình thế không ổn tụ hợp với mười tám con biên bức Biến Hoá kỳ lập tức vỗ cánh, hóa thành một đạo tàn quang, chạy thẳng về phía chân trời.



- Vũ Tịch, đầu to, ngươi hỗ trợ chiếu cố Hồ Phi, để ta đi giết tên này!



Dương Phàm cũng không vội vàng đuổi theo mà quay đầu về phía Vân Vũ Tịch nói.



- Giờ phút này, Hồ Phi khôi phục lại khỏi trạng thái cuồng hóa, thực lực suy yếu. Vân Vũ Tịch mỉm cười, chữa thương cho Hồ Phi, Cự Thạch Tinh ngồi chồm hổm một bên, đặt hai người lên vai mình.



Dương Phàm cười cười, triển khai thần thức, phát hiện Thiên Dực Vương đã bay xa bốn năm mươi dặm rồi, tốc độ đúng là cực nhanh!



Kim sí sau lưng hắn vỗ lên, Tường Vân Ngoa kịch liệt run rẩy. Thân hình hắn bỗng nhiên biến mất, chỉ thấy một đạo lưu tinh rực rõ xẹt qua phía chân trời.



Trong khi Thiên Dực Vương đang kịch liệt chạy trốn, hắn thấy tầng mây trên trời cao đột nhiên chấn động, trên mặt biển phía trước đã xuất hiện một nam tử mặc cẩm bào màu xanh, sau lưng có hai cánh, dưới chân lóe lên ngân quang.



- A a a-



Hắn kinh hãi hô lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi, lập tức lao về một phía khác.



Nhưng nam tử này lại như bóng với hình, khoảng cách nhanh chóng được rút ngắn.



Ba ba ba



Thi thoảng lại phát ra những công kích nhanh như chớp, Thiên Dực Vương vô cùng chật vật, trong lòng mất hết chiến ý, thầm mong thoát khỏi khốn cảnh này.



Hưu



Hai đạo thân ảnh ở trên mặt biển đang diễn ra một hồi truy bào.



- Đó không phải là khí tức của Thiên Dực Vương đại nhân sao?



Hải vực cạnh đó, một gã yêu tu kinh hô.



- Làm sao có thể, Thiên Dực Vương Yêu Tôn đang bị một nam tử nhân loại đuổi giết.



Trong phiến hải vực này, vô số yêu tu đang vô cùng kinh hãi.



Tin tức này nhờ số yêu tu ở sâu trong lòng biển đang nhanh chóng truyền đi, khiến toàn Nội Hải nổi lên một trận kinh đào hãi lãng.