Tiên Hồng Lộ

Chương 633 : Ma Vân Thành

Ngày đăng: 20:51 22/04/20


- Đại ca ca, ta đúng là cố ý tới đây để mời ca ca đó, nếu ca ca không đi thìhừ hừ



Khổng Tiểu Tước mân mê cái miệng nhỏ nhắn, khua đôi tay trắng như phấn, dường như có chút uy hiếp.



Lão yêu tu Biến Hoá hậu kỳ bên cạnh này đột nhiên biến sắc, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.



Người trước mặt này chính là một trong những Nguyên Tôn danh chấn Nội Hải. Trong mắt mọi người, thành tựu, địa vị của hắn thậm chí sánh ngangvới Thiên Thu Vô Ngân.



Thử nghĩ xem, đối mặt với nhân vật như thể ai mà không cung kính, lời nói và việc làm không cẩn thận, nhắm mắt theo đuôi?



Dương Phàm nghe thế cũng không tức giận, cũng chỉ cười khổ:



- Con tiểu Khổng Tước như ngươi, từ khi chia tay ở Thiên Lan điện tới giờ đã gần trăm năm rồi mà vẫn bướng bỉnh, không biết trái phải như thế!



Đang nói lời này thì trong lòng Dương Phàm cũng có một chút ấm áp và vui mừng.



Trăm năm trước, Dương Phàm chỉ là một nhân vật nhỏ như con kiến ở Nội Hải mà thôi. Có rất nhiều cường giả nơi này gặp hắn nhưng cũng không quá để ý tới hắn.



Nhưng sau khi hắn trở thành chí cường giả của Nội Hải thì thái độ của những người này không ai là không thay đổi một trăm tám mươi độ cả!



Mà chân chính coi hẳn là bằng hữu lại vẫn rất ít, ít nhất cũng không có loại cách biệt như thế!



Dương Phàm lại nói chuyện phiếm với Khổng Tiểu Tước một lúc, mời nàng đi tới động phủ của mình. Tên hộ vệ Biến Hoá hậu kỳ kia đối với nàng như hình với bóng.



- Da thúcNgươi có thể đừng đi theo ta nữa được không? Có đại ca ca bên cạnh, ai dám xúc phạm ta chứ?



Khổng Tước tiểu yêu làm nũng với lão yêu tu bên cạnh, giọng điệu rất năn nỉ.



Lần này nàng vất vả lắm mới rời tộc đàn, phía sau lúc nào cũng có một gã hộ vệ, rất mất tự do.



- Được rồi, đã có Nguyên Tôn đại nhân bên cạnh thì ta tự nhiên không lo lắng gì rồi!



Da thúc dặn dò một câu, thâm ý nhìn Dương Phàm một cái thật sâu.



Dương Phàm cảm giác là lạ, đưa Khổng Tiểu Tước về động phủ của mình.



- Ồ, sao lại có một tiểu hài tử xấu xí tới đây



Hồ Phi nhìn Dương Phàm mang theo Khổng Tiểu Tước vể thì lộ ra bộ dáng tò mò.



Khổng Tiểu Tước nghe thế thì nổi cơn tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng buồn bực, phản kích lại:



- Ngươi này tên hầu tử chết bẫm, người chẳng ra người, yêu chẳng ra yêu



- Ngao



Hồ Phi nghe thế lập tức giận dữ, nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa đã lao lên đánh đấm.



Trên người hắn phóng xuất ra một cỗ khí tức cấm kỵ cuồng bạo, dọa cho Khổng Tước tiểu yêu tái cả mặt, thân mình hơi run lên.



- Ngươikhí tức trên ngườicấm kỵ chi huyết!




Ánh mắt Dương Phàm lập tức nhìn về phía tên mập mạp có vẻ mặt ngạo mạn kia, Hắn khôngphải là Chu Hồng thì là ai?



Năm đó, ở trong Thiên Lan điện, Dương Phàm, Khổng Tước tiểu yêu đã có chút xung đột với Chu Hồng. Phân thân Thạch Thiên Hàn của hắn lại đánh một trận long trời lở đất với Chu Hồng.



- Chu Hồng.



Thân sắc của Khổng Tước tiểu yêu hơi đổi thốt lên.



- Là các ngươi



Chu Hồng tức giận nhận ra Dương Phàm, Khổng Tước tiểu yêu, sắc mặt trầm xuống.



Trăm năm qua đi, tiến bộ của Chu Hồng cũng không nhỏ, đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.



Trên thực tế, lúc trước khi tiến vào Thiên Lan điện thì hắn nếu không cố ý áp chế cảnh giới đã tiến vào Nguyên Anh kỳ rồi, chỉ là vì chờ đợi kỳ ngộ trong Thiên Lan điện nên mới làm thế.



- Hừ, Chu Hồng. Tới địa bàn của bản điện hạ mà ngươi còn dám kiêu ngạo như thế sao?



Khổng Tước tiểu yêu mân mê cái miệng nhỏ nhắn, làm ra vẻ ta đây nói.



Chu Hồng hơi giật mình. Nơi này quả thật chính là địa bàn của Khổng Tước Vương. Nhưng hắn chợt cười dài nói:



- Ma Vân Thành ta đi qua đâu thì nơi đó không ai dám xưng là địa bàn của mình, thần chắn sát thần, phật chắn sát phật.



Qua gần trăm năm, tính cách cuồng ngạo của Chu Hồng vẫn như trước, không thay đổi chút nào.



- Ha haTiểu bàn tử, chu gì gia gia ngươi đi ra đây cũng chưa chắc có tư cách nói lời này!



Thanh âm hời hợt của Dương Phàm nhẹ nhàng truyền tới.



Đồng tử Chu Hồng co rụt lại, dừng lại trên mặt Dương Phàm, sắc mặt liên tục biến đổi.



Ở trong Thiên Lan điện, đối tượng của hắn đối với Dương Phàm cũng không sâu, chỉ biết một cái họ hắn, ngay cả tên cũng không rõ ràng. Dù sao, chân chính đại chiến với hẳn là Thạch Thiên Hàn.



Chỉ là gần trăm năm qua, trong Nội Hải có một người gọi là cường giả Dương Phàm, hoàng không xuất thế, nghe nói từng từ trong Thiên Lan điện đi ra.



- Chu Hồng, nhìn thấy Nguyên Tôn nhân loại của Nội Hải mà còn dám tự cao tự đại, coi trời bằng vung sao? Còn không mau bái kiến!



Trên người Dạ thúc tản mát ra một cỗ uy áp, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.



- Cái gì?



Nguyên Tôn nhân loại của Nội Hải?



Chu Hồng kinh tâm động phách, khó tin nhìn Dương Phàm. Hắn phát hiện ra tu vi của người này sâu không lường được, không thể nhìn thấu.



"Chẳng lẽ hắn thật sự là"



Trong lòng đám người Chu Hồng, bao gồm cả tên đại tu sĩ hậu kỳ mặc hắc sam kia cũng đều nổi lên kinh đào hải lãng, vẻ mặt cứng đơ.