Tiên Hồng Lộ
Chương 635 : Thất Vũ Đảo
Ngày đăng: 20:51 22/04/20
Hải vực mênh mông, lại phi hành một đoạn thời gian xâm nhập vào một khu vực yêu khí càng thêm dày đặc.
Yêu khí khủng bố này gần như áp lực khoảng không nửa bầu trời, gần như không thấy bóng dáng thành lũy trên biển của nhân loại nào.
Trong mắt Dương Phàm lộ ra mỉm cười, hẳn là mình đã tiến vào đại bản doanh của yêu tộc.
Gần như mỗi một đoạn thời gian, hải vực phía trước đều trồi lên chiến sĩ yêu tộc mặc giáp cầm xoa hùng hổ mà tới.
Tuy nhiên khi bọn họ thấy rõ Khổng Tước tiểu yêu cùng Bì thúc, mắt lộ vẻ kính sợ lập tức khom người cáo lui, chìm xuống Thâm Hải.
Không bao lâu, hải vực phía trước hiện lên một hòn đảo nhỏ hào quang bảy màu nhàn nhạt vờn quanh.
Hòn đảo không lớn không nhỏ, phạm vi vạn dặm, nhưng lại ở trong một hoàn cảnh linh khí cực kỳ tốt đẹp.
Mật độ linh khí nơi này gấp mấy lần ngoại giới.
Dương Phàm nhìn lần đầu tiên liền biết trên Thất Vũ Đảo này có linh mạch cực kỳ hiếm thấy.
Có một nơi sơn thủy bảo địa như vậy, không sợ đời sau của Khổng Tước Vương không có cường giả quật khởi.
Bay đến Thất Vũ Đảo, có Khổng Tước tiểu yêu đi theo nên một đường thông suốt.
Càng nhiều yêu thú ngầm quan sát Dương Phàm, trong mắt lộ ngạc nhiên, ngầm bàn luận với nhau.
- Nhân loại tu sĩ này là người phương nào, không ngờ làm phiền tiểu điện hạ cùng tả hộ pháp đại nhân tự mình tiếp đãi?
- Cho dù là Nguyên Anh đại tu sĩ nhân loại cũng rất khó hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Không ít yêu thú tò mò về thân phận Dương Phàm, suy đoán bàn luận.
Sau khi bay đến Thất Vũ Đảo, Bì thúc khom người thối lui, cười nói:
- Tiểu điện hạ, kế tiếp liền từ người dẫn đường.
Khổng Tước tiểu yêu không kiên nhẫn nói:
- Đều tới địa bàn nhà mình còn sợ cái gì. Ngươi đi đi.
Cứ như vậy, hai người bay tới một tòa cung điện bảy màu hoa mỹ tráng lệ ở trung tâm đảo.
Cung điện bảy màu này đẹp đẽ sang trọng mà không mất khí thế hùng vĩ, trên đỉnh cung điện bảy cái lông Khổng Tước bảy màu khác nhau lấp lánh, mỗi một cái đều dài đến hơn trăm trượng, to lớn hoành tráng.
Dương Phàm chăm chú nhìn chăm chú tòa cung điện này, đột nhiên nghĩ tới Khổng Tước Thánh điện của Tây Nhạc Man di.
Cấu tạo của Khổng Tước Thánh điện kia cực kỳ tương tự tòa cung điện bảy màu trên Thất Vũ Đảo này, quy mô tương xứng.
- Dương đại ca, đây là Thánh địa của Thất Vũ Đảo ta - Thất Vũ Thánh điện.
Trong mắt Khổng Tước Vương lộ ý cười, lại báo cho Dương Phàm:
- Nếu không phải sự tồn tại của Dương đạo hữu. Nội Hải chí cường giả khác vị tất sẽ không mơ ước Lôi Linh Châu của bằng hữu kia của ngươi.
- Điều này Dương mỗ hiểu được.
Dương Phàm gật gật đầu. Đi Vĩnh Hằng Đảo là cần thiết, đến lúc đó mười hai chí cường giả Nội Hải có thể tề tụ một nơi sẽ là tràng cảnh ra sao?
Ở lại Thất Vũ Đảo mấy ngày, Dương Phàm liền cáo từ.
Khổng Tước Vương mỉm cười tiễn khách, ngược lại Khổng Tiểu Tước vài lần níu giữ chung quy không lưu lại được Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không muốn ở đại bản doanh yêu tộc thời gian quá dài.
Sau đó, Dương Phàm một mình trở về Tam Linh Sơn, chỉ dùng một tháng liền đi vào hải vực Thiên Dực Vương, tìm tới ngọn núi xanh ngắt linh khí bốn phía.
Trở lại Tam Linh Sơn Dương Phàm nói cho Hồ Phi nghĩa vụ phải gánh vác của người được truyền thừa Lôi Linh Châu.
Hồ Phi giật mình đánh thót, cảm thấy một cỗ ý thức nguy cơ.
- Đến lúc đó đi Vĩnh Hằng Đảo tụ hội đều là Nội Hải chí cường giả
Dương Phàm như cười như không nói.
Hồ Phi nghe vậy, rốt cục hạ quyết tâm, tĩnh tâm tu luyện.
Dương Phàm cười nói với Vân Vũ Tịch:
- Nếu không có áp lực hắn sẽ không tĩnh tâm tu luyện.
Giờ phút này cách thời điểm Thiên Lan điện mở ra còn có bốn, năm năm.
Dương Phàm bắt đầu củng cố tu vi như trước.
Nhoáng cái thời gian qua hai, ba năm, mắt thấy Đại hải nạn trăm năm tiếp theo càng ngày càng gần.
Một ngày này, lão Nho tu tử bào truyền tin cho Dương Phàm:
- Có nhân vật trọng yếu cầu kiến.
- Là ai?
- Âu Dương Phong,
Lão Nho tu tử bào đáp, chợt lại chần chờ nói:
- Còn có một người lão phu không thể xác định thân phận, rất có thể là đứng đầu Nguyên Tôn Nội HảiThiên Thu Vô Ngân.