Tiên Hồng Lộ

Chương 637 : Thi Dao trở về

Ngày đăng: 20:51 22/04/20


-Tuy nhiên, sau khi đạt tới Chứng Quả kỳ, là giai đoạn chung kết, một sinh mệnh từ thành thục tới đỉnh cũng tất nhiên sẽ đi hướng héo rũ cùng tử vong.



Thanh âm bình thản vô cùng của Thiên Thu Vô Ngân lại khiến gợi nên sóng gió ngập trời trong lòng Dương Phàm.



Cảnh giới sau Chứng Quả kỳ, hắn cũng đều không phải không hoàn toàn nghĩ tới.



Bất kể sinh mệnh cường đại cỡ nào đều sẽ đi hướng chung kết.



Thiên Thu Vô Ngân không hổ là tông sư danh chấn một thời đại của Nội Hải, thành tựu huy hoàng của hắn trước sau mấy vạn năm chỉ sợ không người nào vượt qua. Mà Dương Phàm mặc dù cũng là Nguyên Tôn Nội Hải, nhưng hắn chung quy không thuộc về nơi này.



Bằng vào ý nghĩa thâm ảo Dương Phàm nói ra, Thiên Thu Vô Ngân có thể nghĩ đến khó khăn phải đối mặt sau Chứng Quả kỳ, có thể thấy được tài năng tuyệt thế của hắn.



- Nếu đạt tới Chứng Quả kỳ, vậy ta có thể Trường sinh bất tử, không khác tiên nhân, thậm chí càng mạnh. Đến lúc đó, sinh mệnh của ta có lẽ nắm trong lòng bàn tay.



Dương Phàm đưa ra giả thiết cùng ý tưởng của mình.



- Ở trong lĩnh ngộ nghiên cứu của ta, "Trường sinh bất tử" cùng Vĩnh hằng" cũng không phải hai khái niệm giống nhau.



Trong đôi mắt bình tĩnh của Thiên Thu Vô Ngân hiện lên một tia sáng rọi, dùng giọng điệu độc đáo biểu đạt giải thích của mình:



- Ở trong quá trình tu luyện của chúng ta, thọ nguyên có liên hệ trực tiếp với tu vi cảnh giới. Thọ nguyên đại nạn của Kim Đan kỳ là 600 năm. Nguyên Anh kỳ là 1500 năm. Hóa Thần kỳ là 2000 đến 3000 năm. Cảnh giới càng cao, thọ nguyên càng nhiều. Các loại sinh mệnh khác nhau đều cùng một đạo lý.



- Nếu đã như thế, Hóa Thần kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ sau đó thọ nguyên cũng tăng lên theo cảnh giới. Mà tiên nhân hẳn là cũng chịu hạn chế này, bọn họ cũng không thể vĩnh hằng bất diệt, chỉ là so với phàm nhân, sinh mệnh bọn họ thật dài lâu, có thể xưng là "Trường sinh bất tử".



- Giải thích của Thiên Thu đại sư rất có ý mới, cũng phi thường có đạo lý.



Dương Phàm sâu sắc biểu lộ đồng ý, vô hình trung đối với khái niệm "Trường sinh bất tử" có lý giải mới.



- Dương đạo hữu, trong lý giải của ngươi, vạn vật thế gian này, ai thọ nguyên dài nhất?



Trong mắt Thiên Thu Vô Ngân lần đầu tiên lộ ra một tia ý cười.



Dương Phàm trầm tư một lát, đáp:



- Hẳn là thiên địa này.



- Đúng, chính là thiên địa.



Thiên Thu Vô Ngân khen ngợi:



- Cực hạn của Trường sinh bất tử hẳn là thọ cùng thiên địa. Ta nghĩ cho dù là tiên nhân cũng rất khó làm được điều này.



- Như vậy "vĩnh hằng" đâu?



Dương Phàm đột nhiên sinh ra tò mò.




Sau đó, khi Khổng Tước Vương biết được Thiên Thu Vô Ngân cũng ở Tam Linh Sơn thì ngạc nhiên vô cùng, lập tức đi qua bái phỏng.



Khổng Tước Vương cũng Thiên Thu Vô Ngân rõ ràng là nhận biết, rất nhanh nói chuyện với nhau.



- Thiên Thu Vô Ngân, hai trăm năm trước bổn vương bại bởi ngươi, tâm không hề phục. Hôm nay còn muốn khiêu chiến một chút.



Trong mắt phượng của Khổng Tước Vương lộ ra vài tia không cam lòng.



- Thời gian hai trăm năm, chênh lệch giữa ngươi ta càng lúc càng lớn.



Thiên Thu Vô Ngân lạnh nhạt nói:



- Mà nay, ta chỉ cần một hóa thân, có thể chiến thắng ngươi. Lại qua một trăm năm, Hóa Thần kỳ cũng không phải đối thủ của ta, trừ khi là Hóa Thần kỳ cao nhất trong truyền thuyết ra tay.



Dương Phàm nghe vậy khẽ giật mình. Hắn rất hiểu biết công pháp của Thiên Thu Vô Ngân, cũng biết rõ yếu hại trong đó.



- Hừ, không thử xem làm sao biết?



Khổng Tước Vương chiến ý dạt dào.



- Muốn chiến liền chiến.



Thiên Thu Vô Ngân ngồi không nhúc nhích, trong thân thể lóe ra một bóng người, dĩ nhiên là Thiên Thu Vô Ngân thứ hai.



Mắt thấy cuộc tỷ đấu giữa hai chí cường giả sắp bắt đầu.



Đúng vào lúc này, tầng mây phía chân trời chấn động, một bóng dáng nhạt như vệt xanh phiêu dật như thơ hạ xuống Tam Linh Sơn.



Gần như cùng lúc, ba người Dương Phàm cảm nhận được một cỗ nguy cơ, ngay cả Thiên Thu Vô Ngân đều không ngoại lệ triển khai thần thức điều tra.



Cỗ nguy cơ này đến từ bóng hình xinh đẹp phiêu dật như thơ kia. Đó là một nữ tử tràn ngập vẻ đẹp ý thơ cổ điển, thân mặc váy dài màu trắng hơi xanh, giống như hoa sen không dính bùn đất.



So với một trăm năm trước, ẩn tình cùng nhu tình trong đôi mắt đẹp của nàng đã bị thay thế bởi một loại lạnh lùng tuyệt đối cùng bình thản.



- Thi Dao



Dương Phàm chấn động.



Bỗng dưng, Đặng Thi Dao hừ lạnh một tiếng, nghiêng người nhìn về phía động phủ nơi ba vị Nội Hải chí cường giả. Một cỗ thần thức có thể so với Hóa Thần kỳ ép tới, trong khoảnh khắc khiến tâm thần Dương Phàm chấn động.



Hóa Thần kỳ?



Ba vị chí cường giả trong mắt đều lộ vẻ kinh hãi.