Tiên Hồng Lộ

Chương 658 : Đại chiến Huyền Minh Băng Thiềm (1)

Ngày đăng: 20:52 22/04/20


Bắc Tần, Triệu Quốc cổ chiến trường.



Ẩn dưới đình thai trong hồ nước có chín cột trụ được điêu khắc với phong cách cổ xưa, có hoàng long uốn lượn, nhìn rất sống động. Chúng há mồm nhắm vào Truyền Tống Trận xa xưa ở đình thai trung tâm.



Một khác này, chín con hoàng long đồng thời run lên, trận pháp chính giữa đột nhiên lóe lên bạch quang huyễn lệ, cùng với một trận dao động mờ mịt.



Ba thân ảnh nhàn nhạt gần như trong suốt dần ngưng thật ở trong trận pháp này.



Trong đó, một nam nhân mặc cẩm bào màu xanh ngọc nhắm chặt mắt, đứng lặng bất động, thân hình có chút tiêu điều.



So với một trăm năm trước, khi Dương Phàm từ Nội Hải quay về Nội Hải, tâm tình hoàn toàn trái ngược.



Hồ Phi với một thân hầu mao, vẫn là hiếu động, lấy tay sờ sờ hoàng long trên đài, cho cả tay vào trong miệng chúng, cười hắc hắc.



- Nơi này chính là lục địa sao? Chính là Bắc Tần trong truyền thuyết sao?



Cát Phong triển mở thần thức, tò mò đánh giá nơi xa lạ này.



Đồng thời hắn cũng không quên nghiên cứu Truyền Tống Trận dưới chân, chậc chậc nói:



- Không hổ là tay nghề của thời kỳ thượng cổ đỉnh phong.







Dương Phàm thở ra một hơi, rốt cục mở mắt ra, đi đầu bay ra khỏi hồ nước, thoải mái phá vỡ cấm chế nơi này.



Bay tới mặt đất thì Cát Phong nhắm mắt lại cảm thụ một lát, hơi kích động nói:



- Đây là khí tức của lục địa sao? Tuy rằng linh khí không bằng Thiên Cầm Nội Hải nhưng có thể tưởng tượng được rất lâu trước đây, Tu Tiên văn minh nơì này quả thực phồn vinh cường thịnh.



Dương Phàm cũng không lập tức trở lại Ngư Dương Quốc mà dẫn hai người đi tới Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn một chuyến.



Nghe nói có Dương Phàm tới thăm, Lăng Tiêu Kiếm tiên Phong Vô Tuyệt tự mình ra nghênh đón, nhiệt tình khoản đãi.



Chỉ là khác với trước đây, Dương Phàm trở nên cô ngôn quả ngữ, rất nhanh đã đi thẳng vào vấn đề, nói:



- Ta muốn nói chuyện riêng với Phượng Hi Trường lão một chút!



Phong Vô Tuyệt cùng cảm thấy Dương Phàm hơi khác thường, không quấy rầy thêm mà bảo Phượng Hi đang bế quan ra gặp khách.



Biết Dương Phàm trở về, Phượng Hi liền kinh hỉ, nhanh chóng chạy tới.



- Dương Duợc sư, ngươi lần này đi Nội Hải có tìm thấy Thi Dao không?



Ánh mắt Dương Phàm nhìn qua ba người, cũng không nhìn thấy Đặng Thi Dao cho nên có chút thất vọng.



- Không, ta đưa nàng trở lại.



Dương Phàm vung tay lên, một mảnh hàn khí bức tới, trước người hắn xuất hiện một bức băng điêu của một mỹ nữ.



Nữ nhân bị băng điêu này nhìn rất sống động, thần vận như tranh, một thân váy dài màu trắng không nhiễm bụi trân rất thanh nhã. Khuôn mặt nàng mang theo vài tia bình thản, điềm nhiên đi vào giấc ngủ, Nàng là một mỹ nữ có vẻ đẹp cổ điển như trong một bức tranh



Thấy mỹ nữ bị băng điêu này, cả người Phượng Hi run run.



Nếu là người ngoài có thể vừa nhìn đã nghĩ đây thực sự là một kiệt tác bằng băng của một đại sư.



Nhưng thân là sư phụ của Đặng Thi Dao, nàng sao lại không nhận ra đệ tử của mình?



- Thi Dao nàng rốt cuộc làm sao thế?



Phượng Hi lo lắng đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bức băng điêu đang nổi lên lam tinh quang.



Dương Phàm cũng không giấu diếm, nói qua sự tình một lần.



Trong quá trình giảng thuật; sắc mặt Phượng Hi liên tục biến hóa, thi thoảng lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng.



Khi nàng biết được Đặng Thi Dao ở đại kỳ ngộ, tấn chức Hóa Thần kỳ thì kinh hãi vô cùng, hơn nữa cũng rất lo lắng.



Mà Dương Phàm cùng một gã tông sư Nội Hải khác liên thủ chế trụ Đặng Thi Dao, cũng khiến cho nàng có cảm giác không chân thực.



Vô tình, Dương Phàm đã đạt tới một trình độ đủ để khiêu chiến cường giả Hóa Thần kỳ.



Dương Phàm cũng không nói cho nàng biết về Đại hải nạn trăm năm trên biển, cùng với nguy cơ chưa từng có của Thiên Lan điện. Tình cảnh lúc đó thậm chí còn rung động hơn gấp trăm lần nữa, người bình thường căn bản chưa từng nghe thấy.



Dương Phàm cũng không biết mặc dù hắn lập tức rời đi sau khi Đại hải nạn nhưng truyền thuyết về sự tích của hắn đã từ miệng của những chí cường giả kia truyền khắp Nội Hải, được ghi vào sử sách của Thiên Cầm Nội Hải. Ngày sau, hắn chắc chắn sẽ trở thành một thần thoại truyền kì, tương đương với đại thần thông giả như Thiên Lan Tán tiên tử thời thượng cổ.



- Phượng trưởng lão, ngươi là người của Nho môn, không biết có biện pháp để giải cứu Thi Dao hay không?



Đôi mắt Dương Phàm đột nhiên lóe lên ánh sáng rực rỡ.



- Vong Tình quyết tấn chức Hóa Thần kỳ thì đã không thể nghịch chuyền được, tối thiểu trong Nho môn cũng không có phương pháp giải cứu.



Thần sắc của Phượng trưởng lão ảm đạm.



- Nói như thế, chỉ là trong Nho môn bí điển không có ghi lại chứ không có nghĩa là không thể phải không?



Trong lòng Dương Phàm vẫn rất trấn tĩnh/



- Có thể nói như thế!



Phượng Hi nao nao, lại trầm tư rồi nói:



- Nếu cảnh giới linh hồn đạt tới một trình độ nhất định, ít nhất là vượt qua người tu luyện công pháp này thì có lẽ còn một đường hy vọng/



Dương Phàm nghe thế thì niềm tin lại tăng lên. Hắn tự nghĩ rằng chỉ cần cảnh giới linh hồn đạt tới một giới hạn nhất định thì có thể có hy vọng giải cứu Đặng Thi Dao.



Dừng lại Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn nửa ngày, Dương Phàm liền cáo từ, cùng nói với Phượng Hi rằng:



- Thi Dao để ta chiếu cố đi, Phượng Hi trưởng lão cứ yên tâm, ta nhất định có biện pháp giài cứu nàng!



Trong mắt Phượng Hi mơ hồ có thể thấy được nước mắt, cố gắng khôi phục lại tâm tình, tiễn Dương Phàm rời đi.



Sau khi trở lại Ngư Dương Quốc, Dương Phàm cũng đi một chuyến tới Dược Tiên Cốc, hướng về Dược Vương nói về chuyện của Vũ Tịch biến mất.



- Lão hủ đã sớm biết thân phận của Vũ Tịch không tầm thường. Khi gặp nàng thì ta còn đoán được như thế! Chỉ là không ngờ nàng lại rời đi



Dược Vương thở dài một tiếng.



Thọ nguyên của hắn còn lại cũng chỉ hơn trăm năm rồi sẽ hóa thành một nắm đất mà thôi!



Từ đó về sau, Dương Phàm trở lại Ngư Dương Tiên Thành, chào hỏi thân nhân và bằng hữu một lượt rồi lập tức bắt đầu bế quan.



Hồ Phi nhận ra cảm tình của Dương Phàm lãnh đạm đi rât nhiều, cả người trở nên cô linh tiêu điều.



Nhưng là điều này lại càng kích thích hắn cố gắng tu luyện.



Thấy thế, Hồ Phi nắm chặt hai tay, vẻ mặt kiên quyết, đi tới Thanh Giang hà, cùng lão yêu tu tu luyện.



Hắn đã hạ quyết tâm phải tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ, nếu không sẽ không xuất quan.



Trận pháp tông sư Cát Phong dưới sự an bài của Dương Phàm đã gia nhập Tiên Thành kế hoạch, rất nhanh đã dung nhập vào phiến thổ địa Bắc Tần xa lạ này.



Về phần Lệnh Hồ Tiểu Tịch và Huyễn Linh tiên tử, là thị thiếp của Dương Phàm, bình thường vẫn dừng chân ở Ngư Dương Quốc, cũng không can thiệp vào việc này.



Theo tình cảm của chủ nhân lạnh nhạt xuống, hai thị thiếp này cùng dần dần xa rời nam nhân thần thoại này!



Dương Phàm bế quan một đoạn thời gian, thôi diễn cảnh giới công pháp lại gặp bình cảnh.



Cảnh giới và diễn biến áo nghĩa tiếp theo của Tiên Hồng quyết hắn đã bước đầu lĩnh hội được nhưng nếu muốn chân chính hiểu ra thì cũng không thể đơn giản được, kỳ thật, chạm tới áo nghĩa đại đạo nhưng thôi diễn thành khâu quyết công pháp cụ thể thì lại vô cùng khó khăn, đối với ngộ tính yêu cầu cực cao.



Dương Phàm cũng không ủ rũ, trong lòng ngược lại lại rất trấn tĩnh, đơn giản từ bỏ việc thôi diễn, bắt đầu củng cố cảnh giới Diễn Căn hậu kỳ.



Án theo việc tu luyện bình thưcrag thì để tu luyện tới Diễn Càn hậu kỳ, chỉ sợ mất cả trăm năm cùng chưa chắc đạt tới.



Nhưng Dương Phàm từ Cực Bắc đạt được Mộc Canh Tinh đã khiến tốc độ tu luyện của hắn gia tăng rất nhiều.



Đồng thời với việc tu luyện, Dương Phàm cũng không quên một việc khác.



Một ngày kia, hắn đột nhiên mờ hai mắt ra, trong mắt chói sáng.



Gần như cùng lúc đó, ở phương Bắc xa xôi.



Ở ngoại vực Cực Bắc, ở một mảnh Tuyết Sơn liên miên cao ngất, một thanh niên lạnh lùng mặc hắc bào trống rỗng xuất hiện, một thân ma khí áp lực kinh tâm.



Phiến tuyết sơn này thuộc một thế tục tông môn, chính là Tuyết Sơn phái.



Năm đó, khi Dương Phàm tiến vào Cực Bắc thì từng dừng ở nơi này làm khách.



Lúc này, Thạch Thiên Hàn lấy phương thức quỷ thần khó lường hiện thân ở trên một thâm uyên trên tuyết sơn.



Thần sắc Thạch Thiên Hàn lạnh lùng, vẫn không dừng lại, trực tiếp bay vào thâm uyên này.



Rất nhanh, một tầng băng động âm trầm xuất hiện trong tầm mắt hắn.



Trong băng động kia ngưng kết một tầng băng nham màu xanh kỳ dị, tản mát ra ánh sáng mông lung.



Hưu



Thạch Thiên Hàn không thu liễm khí tức chút nào, hóa thành một ma ảnh với áp bách kinh hãi, trực tiếp vọt vào sâu trong băng động.



Hống



Còn chưa vào sâu trong băng động thì từ sâu bên trong, một tiếng rít gào trầm thấp kinh tâm động phách đã truyền tới.



- Cường giả ma đạo phương nào dám xông vào địa bàn của Huyền Minh Băng Thiềm ta?



Theo thanh âm kia vang lên, toàn bộ băng động trên tuyết sơn này lâm vào một cỗ áp lực đáng sợ. Nhiệt độ nơi này đột nhiên giảm mạnh.



Khí tức âm lãnh thấu xương kia đủ để khiến tu sĩ bậc thấp đông lạnh thành băng.



Thạch Thiên Hàn cười lạnh vẫn nhắm thắng về phía trước lao tới.



Rất nhanh, từ sâu trong băng động, một khối Băng Ngọc Nham trong suốt, như một loại đá quỷ xuất hiện sừng sững.



Trên khối Băng Ngọc Nham này có một linh chu do tuyết trắng ngưng kết thành, phát ra khí tức kỳ dị mê người.



Chỉ là trên Băng Ngọc Nham này cũng có một con cáp mô (con cóc) ngồi chổm hổm, cao chừng nửa thước, hai mắt lóe lên băng quang âm u màu lam.



Nếu là kẻ vớ vần nhìn thấy con cáp mô này thì chỉ cười lạnh một tiếng mà thôi. Một con Băng Thiêm Thừ bậc thấp chẳng phải là đồ bỏ hay sao?



Nhưng Thạch Thiên Hàn cũng không cho là như thế, Khi hắn tiến vào băng động này thì tinh thần tập trung cao độ, sắc mặt ngưng trọng, thậm chí đã đặt mình vào trạng thái sẵn sàng tử chiến.



Thạch Thiên Hàn tự nhiên biết được sự đáng sợ của Huyền Minh Băng Thiềm - là Thượng vị thần thú.



Lúc trước Dương Phàm với tu vi Diễn Căn trung kỳ đã đích thân tới đây nhưng quyết đoán từ bỏ, cũng là một sự phán đoán nhờ trực giác mẫn duệ mà thôi.



- Mục đích của Thạch mỗ chuyến này rất đơn giản, giao dịch Băng Ngọc Nham thượng phẩm dưới chân ngươi!



Thạch Thiên Hàn ngạo nghễ khoanh tay, giằng co với con cáp mô cao nửa thước kia.
Chợt ánh mắt hắn lại quét về mảnh đất vàng ờ một góc khác, một khối Băng Ngọc Nham thượng phẩm chôn một nừa trong đất vàng (hoàng thổ).



- Tốc độ sirih trường của khoáng thạch thong thả hơn rất nhiều. Nhưng nếu ta không tiếc mọi giá thúc đấy sirih trưởng, cũng có thể khiến phân lượng của nó tăng lên một chút.



Dương Phàm thu hồi ánh mắt. trên tay xuất hiện một nừa khối Băng Ngọc Nham thượng phẩm.



Đất vàng chính là mảnh đất đặc thù được diễn sinh ra trong lĩnh vực Tiên Hồng Không Gian sau khi Dương Phàm tấn chức Diễn Căn Kỳ. Chi sợ có liên quan rất lớn với công pháp cùa hắn.



Băng Ngọc Nham thượng phầm có được không dễ. Dương Phàm tính toán đùng một bộ phận để ngưng luyện thẩn thức cảrih. giới của mình.



Chỗ tốt của thần thức cảnh giới tự nhiên không cần nói nhiều.



Từ đó về sau, Dương Phàm chân chính bế quan, không quản chuyện bên ngoài, một lòng



tu luyện.



Năm tháng thong thả qua đi. nhoáng cái đã trôi qua hai mươi năm.



Băng Ngọc Nham thượng phẩm trong tay Dương Phàm không ngừng ngưng luyện hóa thành một viên trân châu thật nhò bé. phát ra háo quang mông lung.



Dương Phàm "ha ha" cười, cần thận thường thức băng ngọc trân châu trong tav, trơn trượt mát lạnh, giống như trân bảo. cảm giác cấp độ của nó có lẽ đã vượt qua Băng Ngọc Nham thượng phẩm.



Sau đó. hắn theo bản năng triển khai thần thức cùa mình.



Bá~



Thần thức vừa triển khai, bao phù phạm vi 500 dặm.



Giờ khắc này. lấy Vụ Liễu trấn làm trung tâm. ngân vạn người tu tiên bỗng nhiên cảm thấv được một cỗ uv áp khó thờ nổi. tâm thần rung động bất an không hiểu.



- Không tốt!



Trong lúc thần thức toàn lực triển khai, thần sắc Dương Phàm đột nhiên biến đồi, cảm nhận được một số biến hóa rất nhò trong thiên địa.



Trong thiên địa. mơ hồ có thể thấy được một tia màu máu mông lung, nhưng chi hoi thoáng hiện, cũng không rõ ràng.



- Đây chẳng lẽ là bởi vì ta luyện hóa Chí Bảo Long Khí. trên người có khí vận gia thân? (thêm, lên thân thể)



Thần sắc DươngPhàm dịu đi. thần thức toàn lực triển khai cũng không có thu hồi lại.



Dựa theo lẽ thường, tại Bắc Tẩn này có khả năng sẽ dẫn phát ra Kìrih thiên hắc thù bắt giết.



Tuy nhiên Dương Phàm có khí vận gia thân, ờ một trình độ nhất định, ước thúc nhận được nhò đi rất nhiều.



Thấy tình huống này. Dương Phàm hơi yên tâm không ít.



- Chí Bảo Long Khí có thể ờ một trình độ nhất địrih suy yếu ảrih hưởng trói buộc cùa thiên địa đối với ta, nhưng chỉ vẻn vẹn là suy vếu...



Dương Phàm thì thào tự nói, đột nhiên nhớ tới trận chiến cùng Tần Quang Đức nơi Cực Bắc.



ở Cực Bắc Tiên Vực. trình tự lực lượng của hai người đều đạt tới Hóa Thần Kỳ. mà thực lực Tần Quang Đức kia tại cơ sỡ là Hóa Thần Sơ Kỳ. sau khi tăng lên biên độ lớn liền ngùng lại. Dù sao Chí Bảo Long Khí cũng không thể làm được hoàn toàn thoát khòi trói buộc trong thiên địa.



Giờ phút này. Dương Phàm không khỏi hoài nghi Tần Vương gia Tần Quang Đức kia, tu vi chân chírih của hắn rốt cục đạt tới cảnh giới nào?



Đương nhiên, đây cũng chỉ vèn vẹn là dự đoán của Dương Phàm, bởi vì lúc ấy tu vi Tần Quang Đức tăng lên lại ngưng bặt lại. cũng không chân chính đạt tới thượng hạn.



- Cho dù tu vi hắn cao hơn đi nữa thì thế nào chứ. Ngược lại. ở Bắc Tần. Cực Bắc là không có khả năng uy hiếp đến ta.



Dương Phàm không nghĩ đến nữa. ngược lại xem xét tình huống của Hàn Lưu Ly.



ở Linh Thú Viên trong Tiên Hồng Không Gian, một cô bé lam y. như điêu trác từ ngọc, trong hai con ngươi hơi có màu u lam. vẻ mặt ngâv thơ hồn nhiên ngồi ngay ngắn trên mảrih đất xanh.



- Chủ nhân.



Nhìn Dương Phàm đi tới. Hàn Lưu Ly từ mặt đất đứng lên. hai tay mân mê góc áo. bộ dạng có chút câu thúc.



- Ha ha, rất không tồi. Hai mươi năm không gặp. ngươi đã tấn chức Hóa Hình hậu kv, cũng không xa cảnh giới đại viên mãn nữa.



Dương Phàm nhẹ nhàng cười.



- Đây đều là kết quả chủ nhân tài bồi. Dưới tìrih huống bìrih thường. Lưu Ly muốn tấn chức cảrih giới này. cân thật lâu. thật lâu...



Trong đôi mắt sáng của Hân Lưu Ly lộ ra cảm kích chân thành, trên mặt có vài tia vui mừng.



- TrongLinh Chu Viên còn có một gốc Huvền Băng Quả, ngươi cũng lấy mà dùng, xem có thể mượn nó bước vào cảnh giới Hóa Thần không.



Dương Phàm mím cười.



- Đa tạ chủ nhân.



Hàn Lưu Ly hoạt bát đi tới Linh Chu Viên, lại phát hiện trừ bò gốc Huyền Băng Quả thành thục còn có hai mầm câv Huyền Băng Quả được gieo ờ một bên.



- Ngươi cũng không nên vội vã sừ đụng. Trước tiên sừ dụng Băng Ngọc Nham tăng cảnh giới thần thức, chờ sau khi tu vi đạt tới Hóa Hìrih đinh, mới dùng quả này. Tấn chức Hóa Thần ít nhất có 50% cơ hội.



Dương Phàm dặn bảo.



Hàn Lưu Ly lại hoạt bát nhảy tới làm nũng bên cạrih Dương Phàm.



Trong dĩ vãng, nàng đa phần là hìtih thái tiểu băng xà 3 tấc. ở trong lòng bàn tay Dương Phàm. Hiện tại vẫn như cũ cảm giác sự thân thiết cùa chù nhân.



Dương Phàm cảm giác nàng rất đáng yêu, khó trách lúc trước có thể làm Vân Vũ Tịch ưa thích, thò tay véo mũi nhỏ của nàng.



- Chù nhân, ngài nhất địtih phải sớm tim Vũ Tịch tỷ tỳ về nha.



Hàn Lưu Ly chớp đôi mắt sáng xirih đẹp.



Nghe nàng nói vậy. Dương Phàm chấn động tâm thần, tâm thần vừa lơi lòng lại căng thẳng.



Sự rời đi cùa Vân Vũ Tịch khiến hắn tu luyện càng ngày càng khắc khổ.



- Đúng vậy, ngươi nói đúng.



Dương Phàm phân phó Hàn Lưu Ly đi tu luyện, tâm thần rời khỏi Tiên Hồng Không Gian.



Trong mật thất.



Hân quang màu lam chợt lóe. trước người Dương Phàm xuát hiện một tượng băng mỹ nữ cổ điển trong rất sống động.



Tượng băng nữ nhân kia mặc một váy dài màu trắng xanh, thanh nhã như hoa sen không hôi mùi bùn, trên mặt là vẻ an tường điềm nhiên, mi mắt có vẻ đẹp như tinh thơ ý họa.



Dương Phàm chăm chú nhìn thật lâu, cách lợp băng nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt đầy vẻ áy náy chuyên thành kiên quyểt.



- Thi Dao, nàng vên tâm. Hiện tại thần thức cảrih giới ta đạt tới Hóa Thần Kỳ. không chút kém nàng, có hy vọng giải cứu nàng.



Dương Phàm hít sâu một hơi.



Hắn trầm ngâm giây lát. cũng không lập tức động thù.



Không lâu sau, Bồ Thiên Quân Vương chạy tới hỏi:



- Dương Quân vương có chuyện gì phân phó.



- Giúp ta thông báo cho trưởng lão Phượng Hi. còn có lão sư Độc Vương. Dược Vương tiền bối...



Giọng Dương Phàm lộ vẻ dồn dập.



- Ám Huyết Vương Triều hiện giờ đã thẳm thấu toàn bộ Bắc Tần, bọn họ rất nhanh có thể tới.



Bổ Thiên Quân Vương tự tin cười.



Quả nhiên, không đến nửa tháng, mấy người Dương Phàm thông báo lục tục chạy tới.



ở trong mật thất, bốn người Dương Phàm, Độc Vương, Dược Vương. Phượng Hi ngồi ngay ngắn cùng một chỗ. nhìn pho tượng mv nữ cổ điển trước mắt.



- Hiện giờ thần thức cảnh giới của ta đã đạt tới Hóa Thần Kỳ. Mời các vị lại đây là muốn thương thảo ra một phương phép nghịch chuyển xung đột vê tirih thần ý cảrih cùa Thi Dao.



Dương Phàm thản nhiên nói.



Hóa Thẩn Kỳ.



Bangười Độc Vươngkhiệp sợvô cùng.



Chợt thần thức Dương Phàm trong phòng chợt lóe rồi mất. cỗ áp bách cường đại khiến cho bọn họ chim vào hít thở không thông.



Sau khi rung động, ngạc nhiên thán phục qua đi bốn người bắt đầu thương thảo phương pháp. Độc Vương cùng Dược Vương chau mày. Độc Vương thờ dài:



- Mặc đù có thần thức Hóa Thần Kỳ. xung đột về tinh thẩn ý cảnh cũng khó có thể nghịch chuyển. Quan trọng nhất là nguy hiểm rất lớn.



Nguy hiểm rất lớn?



- Một khi thất bại hồn phi phách tán, hoàn toàn từ vong không có bất kỳ hy vọng gì.



Dược Vương cũng vẻ mặt ngưng trọng nói.



Chỉ có sắc mặt trưởng lão Phượng Hi bìtih tĩnh, árih. mắt Dương Phàm nhìn về phía nàng, như có suy nghĩ nói:



- Không biết trưởng lão Phượng Hi có ý kiến gì không?



- Ta muốn nói chuyện riêng với Phàm nhi.



Árih mắt Phượng Hi bình thản.



Độc Vương cùng Dược Vương nghe vậy liền rời khỗi mật thất, tạm thời látih mặt.



- Phượng trường lão. Người dường như có biện pháp?



Árih mắt Dương Phàm lộ vẻ chờ mong.



Phượng Hi vuốt cằm. gật gật đầu:



- Thời điểm hiện tại chi có một biện pháp, chăng những có hiệu quả hơn nữa nguy hiểm rất nhò.



- Biện pháp gì?



Thanh âm Dương Phàm hơi run rẩv.



Phượng Hi nhìn Dương Phàm chăm chú một lát, chậm rãi phun ra hai từ:



- Song tu.



- Song tu?



Tâm thần Dương Phàm chán động, đột nhiên nhớ tới ngày trước ờ La Sơn quốc, cảnh tượng lân đầu tiên song tu cùng Lệnh Hồ Tiểu Tịch. Khi đó tinh thần hai người giao dung, thậm chí đem lực lượng Tiên Hồng trong Tiên Hồng Không Gian rót vào cơ thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch, linh khí thể chất được lột xác rất nhiều.



- Chuẩn xác mà nói, cần phải đạt tới song tu về mặt tirih thẩn.



Phượng Hi nhìn thần sắc kinh ngạc của Dương Phàm, hơi thâm ý nói.