Tiên Hồng Lộ
Chương 66 : Kỳ nhân lánh đời
Ngày đăng: 20:32 22/04/20
Dương Phàm đứng dậy đánh giá lão già tàn tật lưng còng này. cảm thấy trong lòng hồi hộp lo lắng. Ánh mắt đục ngầu của đối phương đảo qua hắn. hai tròng mắt ảm đạm. dường như khuyết thiếu sự minh mẫn vậy. Nhưng trong lòng Dương Phàm lại có một loại cảm giác kỳ quái. vừa mới chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe lão già lưng còng sang sảng cười:
- Thì ra là người trong đồng đạo. Tiểu huynh đệ. mời ngồi.
"Người trong đồng đạo?"
Dương Phàm nao nao. cũng lập tức hiểu rõ, lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi tiền bối. ngài làm sao nhìn ra thân phân tại hạ.
Lão già lưng còng này ám chỉ đồng đạo đương nhiên là chỉ thân phận dược sư của hai người, trước đó cháu gái Lạc Thủy của lão cũng đã nhắc tới. Lão già lưng còng tùy ý ngồi xuống. Lạc Thủy dâng trà lên cho hắn rồi đứng ở một bên lắng nghe. cũng tò mò hỏi:
- Gia gia! Vì sao gia gia thấy được mà con lại không nhìn ra?
Liếc mắt một cái liền nhìn xuyên thấu Dương Phàm thân là dược sư. có thể thấy được ánh mắt của thôn trưởng sắc bén nhường nào. so với hai tròng mắt ảm đạm của hắn hoàn toàn trái ngược. Lão già lưng còng này tuyệt đối không đơn giản. Dương Phàm cảm thấy thất kinh. nhưng bề ngoài vẫn không chút đổi sắc.
- Ha ha! Lão phu chỉ dựa vào cảm giác. Hơn nữa loại cảm giác này chưa từng nhầm lẫn. Nếu là dược sư. mặc kệ cách ăn mặc và phục sức thế nào. ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
Lão già lưng còng như cười như không cười nhìn Dương Phàm. nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. động tác đó quá thật vô cùng tao nhã.
- Cảm giác?
Dương Phàm bán tín bán nghi.
Lạc Thủy lại hoàn toàn không tin. bĩu môi trợn mắt hừ một tiếng nói:
- Gia gia lại nói ba hoa rồi, có phải vừa rồi nghe lén con nói chuyện với Dương công tử hay không?
A!
- Ngươi không tin cũng thế
Trong lời nói của lão già lưng còng có vài phần hương vị chua xót. không khỏi khiến Dương Phàm ngạc nhiên. Hai ông cháu này thật là có ý tứ.
Lạc Thủy nghe xong. trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt. lại len lén nhìn Dương Phàm một cái. cúi đầu không nói à.
Sau khi cơm no rượu say. Dương Phàm lại bắt đầu thỉnh giáo lão già lưng còng. Trong thời khắc này. ánh mắt hắn dừng lại ở trên chân tàn phế của đối phương, rốt cục không kìm nổi lên tiếng hỏi:
- Tiền bối! Ngài nếu có được y thuật vô thượng, vì sao không trị liệu bệnh trên người mình?
Hắn sớm nhìn ra lão già lưng còng nếu trên đùi không có thương tích. trong cơ thể cũng có bệnh.
- Đương nhiên là trị không hết. nếu có thể trị được. lão phu còn có thể đứng ở nơi đây sao?
Lão già tàn phế không ngờ liếc mắt khinh thường nói.
- Trị không hết?
Vẻ mặt Dương Phàm quái dị và nghi hoặc. lão già tàn phế này thông hiểu y thuật như thế. chẳng lẽ ngay cả chút thương thế ấy cũng trị không hết.
- Lẽ nào lão phu lại đi lừa ngươi.
Dương Phàm hơi trầm ngâm. trong lòng vẫn không tin, thuận miệng liền hỏi:
- Nếu đã như vậy, không bằng tiền bối để tại hạ thử xem.
Trong mắt hắn. mấy loại bệnh kinh mạch tắc nghẽn, xương cốt bị gẫy này hoàn toàn không đáng nói. Lão già tàn phế vừa nghe xong lời này liền cười ha hả nói:
- Bệnh này của ta ngươi không có khả năng chữa khỏi. Ngươi nếu có được đại năng đó ta sẽ truyền toàn bộ sở học cả đời này cho ngươi, ngay cả đứa cháu gái yêu quý này cũng có thể gả cho ngươi.
Lão già tàn phế này không ngờ vẻ mặt tự tin. hoàn toàn không tin Dương Phàm có thể trị được bệnh cho mình.