Tiên Hồng Lộ
Chương 673 : Thanh Long Kiếm
Ngày đăng: 20:52 22/04/20
- Hồng... Nhật... Phần... Thiên!
Mặt trời đỏ quy dị vặn vẹo nén ép trong tay Dương Phàm phát ra khí tức cấm kỵ nguy hiểm, trong nháy mắt mành liệt gấp mười, gắp trăm lần.
Theo giọng nói lạnh băng có lực kia. mặt trời đò cấm kỵ vặn vẹo không ngừng rời tay bay ra. lốc xoáy lửa đó trong khoảnh khắc lan tràn bổn phía.
Phạm vi mười dặm... Năm mươi dặm... Một trăm dặm... Năm trăm dặm...
Đáng sợ nhất lại là vầng mặt tròi lửa ờ trung tâm lốc xoáy lửa đò kia, khi vặn vẹo nén ép đến cực hạn trong nháy mắt nổ tung ra.
Một cỗ khí tức tử vong đập vào mặt mà đi.
Phanh... Ầm~
Ngọn lửa ánh vàng từ trung tâm lổc xoáy lửa đỏ kia bùng nồ, sinh ra một vầng mặt trời như thiêu đốt vĩnh viễn.
- Không tốt. chạy mau...
Khi mặt trời đó kia nổ tung ra, dưới một vùng khí tức cấm kỵ tử vong, Vân tướng Lục Tương sợ tới mức hồn phi phách tán, theo bản năng phi độn ra hướng phương xa.
Tại thòi khắc nguy cơ sinh tử. hắn làm sao còn nghĩ tới mạnh miệng lúc trước nữa.
- Hồng Nhật Phẩn Thiên. Nhanh chạy đi!
Lục Chiến cùng Tiểu Hân ớ gần đó xem cuộc chiến lại trước một bước ròi xa một đoạn cự ly.
Phổc... Ầm~
Ngay sau đó. một vùng khí tức nóng cháy hình thành gió lốc màu đò. từ trung tâm vụ nổ kia trong nháy mắt khuếch truơng.
Một trăm dặm... Hai trăm dặm... Năm trăm dặm... Một ngàn dặm...
Trong phút chốc, bắt đẩu từ dưới chân Dương Phàm, một vùng đất đai hóa thành cháy đen. núi rừng nước sông đều bốc hơi không còn. bị san thành đất bằng.
Trong phạm vi ngàn dặm, đểu tại gió lốc lửa đò đánh vào.
Trong tẩm nhìn một vùng khói đen tràn ngập, mặt đất đểu là một mảnh lửa đỏ. nhiệt độ tản ra đủ để chảy vàng tan sắt.
Nhưng mà phạm vi uy lực lớn nhất của Hồng Nhật Phẩn Thiên lại là phạm vi mười dặm.
Chi thấy mặt đất dưới chân Dương Phàm xuất hiện một cái hào sâu không thấy đáv dài mấy chục dặm.
Hào sâu kia từ gần đến xạ đẩu tiên là rộng chừng mấy chục trượng, sau khi kéo dài ra đến mấy chục dặm thì chi còn rộng hơn mười trượng.
Nếu không có chuyện vừa xày ra, chi sợ sẽ làm cho người ta liên tường đây là thiên tai gì
đó.
Phốc Phổc Phốc —
T 1ẻn bầu trời, vầng mặt trời hình thức ban đẩu được tạo thành từ ngọn lửa ánh vàng thiêu đốt trong hư không, thi thoảng bắn ra vài ngọn lửa ánh vàng kinh tám động phách, làm người ta nin sợ.
Ván tướng ớ gần nhất, mặc dù tránh rất đúng lúc nhưng vẫn như trước bị lực lượng hủv diệt do mặt trời lửa nô tung đánh trúng.
Phốc! Rắc!
Thân hình hắn vừa mới rút lui. phát hiện vòng phòng ngự bảo hộ đã bị năng lượng gió lốc cường đại xé rách.
Đây còn vì hắn là Hóa Thẩn đại tu sĩ, ờ khoáng cách gần như vậy còn có thể né tránh đúng lúc, giữ được một mạng.
Nhưng dù vậy. hắn cũng bị thương không nhẹ dưới gió lốc hủy diệt kia mành liệt đánh vào, phun ra một búng máu nhỏ.
Càng đáng sợ chính là. lúc vầng mặt tròi lửa kia nổ tung ra còn có một mảnh ngọn lửa ánh vàng bám vào trên người hắn, đảm thẳng tới linh hồn.
-Á...
Hắn thấp giọng rít gào một tiếng, trong linh hồn một mảnh bòng rát. thống khổ không chịu nổi.
Thiên Vũ Y của hắn tức thì bị đốt trọi, cả người cháy đen. chật vật không chịu nổi.
- Ha ha. Vân tướng đại nhân, ý vừa rồi của ngài không phải nói là không chạy trốn sao?
Dương Phàm chậm rãi thu tay, khóe miệng nhếch lẻn một độ cong, trừo phúng cười nói.
Trong mắt hắn có vài phần tiếc nuối. Vân tướng Lục Tương này vừa rồi kiêu ngạo vô cùng, phát ngôn bừa bãi răng Dương Phàm kiên quyết không làm gì được hắn.
Kết quá vào thời điểm cuối cùng, chạy còn nhanh hcrn cả thò.
Lục Tương vận chuyển lực Phán Thẩn cường đại, lấy thán thể bị thương kiệt lực khu trừ lực lượng Thái Hư Thiên Hóa đốt cháy ăn mòn linh hồn.
Vừa rồi vầng mặt trời lửa bùng nổ uy lực thật sự quá lớn. hắn lại ỡ trong phạm vi trung tâm, nếu chậm trễ một nhịp chi sợ cũng bị đốt thành tro rồi.
Nghĩ đến. nếu không có phòng ngự chí bảo như Hoàng Long Quan này. ớ dưới Thòng Thiên tam giai không ai có thể chính diện chống lại mà có thể toàn thân trờ ra.
Nghe tiếng cười trừo phúng của Dương Phàm, sắc mặt Lục Tương xanh mét, trong lòng đầy uất khí.
Mà lúc này. những người đang âm thầm xem cuộc chiến đều ngâv ra nhưphồng.
- Lẩn trước Dương đại ca sử dụng chiêu này là đánh lên trời, mà lần này lại chính diện tấn công địch không ngờ có lực phá hoại nhưthế.
Tiểu Hán khẽ vuốt bộ ngực phập phồng không ngừng, tim đập thỉnh thịch.
- Một chiêu này tại Đại Long Đàm mới mơ hỗ gặp phải, lần này lại đích thân trải nghiệm, quả thật là bí thuật cấm kỵ.
Hô hắp của Lục Chiến hơi dồn dập. nhìn LụcTương hốt hoảng chạy ra gần trăm dặm, chấn động:
- Nhị thúc bị thương không nhẹ.
Lục Tương ớ gần sát. thân thể chịu đựng lực hũy diệt kia đánh vào, tạng phủ đều bị phá
hư.
Mà giờ phút này, lực lượng Thái Hư Thiên Hóa bắt đầu đốt cháy linh hồn hắn, thống khổ khó chịu.
- Ngươi đã nói mà không giữ lời, cũng đừng trách Dương mỗ nhân lúc cháy nhà hôi của.
Thanh âm Dương Phàm lạnh lùng, hai tròng mắt đột nhiên hóa thành hai vầng thái dương rào rạt thiêu đốt. vận Chuyên Thái Hư Thân Mâu. phát động tinh thán đông thuật công kích Lục Tương.
Nếu là dưới tình huống bình thường, uy lực Thái Hư Thần Mâu của Dương Phàm cho dù cường đại hơn gấp đôi cũng khó có thể xúc phạm tới Hóa Thẩn đại tu sĩ.
Nhưng mà giờ phút này Lục Tương đã bị thương trước, linh hồn lại đang bị Thái Hư Thiên Hóa thiêu đốt.
Dương Phàm làm như vậy chẳng khác nào đổ dầu vào lửa.
- Tê... Á~
Vân tướng Lục Tương thống khổ khó nhịn, vội vàng hóa thành một đạo vân quang chạy về phương xa, ý đồ chạy ra khòi phạm vi công kích của Thái Hư Thẩn Mâu của Dương Phàm.
Tuy nhiên, Dương Phàm tuy là Hoán Nha sơ kỳ thẩn thức lại có thể triển khai ba ngàn dặm. Giờ phút này lại được Chi Bảo Long Khí tăng phúc, đủ mờ rộng ra đến năm ngàn dặm, đã vượt xa cường già Thông Huyền Hóa Thần trung kỳ.
Sau khi bay ra vài trăm dặm, Lục Tương rốt cục thoát khỏi ảnh hướng của Thái Hư Thẩn Mâu. Hắn vừa chạy vừa khu trừ Thái Hư Thiên Hòa.
Không bao lâu, linh hồn hắn khôi phục yên lặng, nhưng lại vết thương khắp nơi. bị bóng rát phát đau.
- Đây là cấm thuật gì? Nếu ta không chạy, trúng kế của tiểu tử kia chẳng phải là táng thản nơi này?
Lục Tương kinh hãi không thôi, sau khi ổn định thương thấ lại quav đẩu về phía Dương Phàm, sắc mặt biến đôi không ngừng.
Xem ra, trong lòng hắn không cam lòng, cũng không tính toán bỏ qua.
- Chậc chậc... Một chiêu Hồng Nhật Phẩn Thiên thật là lợi hại, thiếu chút nữa thì đã giết chết Hóa Thẩn đại tu sĩ.
Đúng lúc này, sau lung Lục Tương truyền đến một giọng thiểu niên.
- Người nào.
Lục Tương chấn động. Hắn toàn bộ thể xác và tinh thần chiến đấu. lại tìm đường sống trong chỗ chết, lực chú ý đều đặt ở Dương Phàm, không nghĩ đến sẽ bị người tập kích ớ phía sau.
- Nếu ngươi còn chua chết, để cho "Tẩn Vong" ta bù thêm một kiếm.
Phía sau nhanh chóng lướt tới một thiếu niên chất phác, trên mặt lộ ramột tia cười lạnh.
Bá~
Một tay hắn nắm hờ. một đạo Long khí kinh thiên xông thẳng trời cao.
Chi thấy toàn thán thiếu niên bị long khí vân xanh quanh quẩn, trong tay lại xuất hiện một thanh kiếm hinh rồng sắc bén đáng sợ.
Thanh kiếm này vừa ra, tiếng kiếm ngân đầy tròi kinh sợ thiên địa, cũng có một vùng kiếm khí như thực chất trước một bước tràn ngập cả khu vực.
Lục Tương đột nhiên thấy không rét mà run, toàn thân như lọt hố băng, bị vạn kiếm xuyên tim.
Hai bên tharứi kiểm hình rồng kia đểu điêu khắc một con Thanh Long thượng cồ, giương nanh múa vuốt, dữ tợn tà ác.
Ông-
Thanh Long thượng cổ như phù điêu kia dường như sống đậy, nở rộ ra ánh hào quang sáng ngời, phun ra một mảnh hư ảnh Thanh Long kiếm khí
Phốc phốc... Rắc-
Mảnh Thanh Long kiếm khí kia lập tức xé tan tầng phòng ngự của Lục Tương.
Mặc dù hắn đúng lúc phòng ngự. vận chuyển Thiên Vũ Y, thậm chí còn thêm cả lực lượng Phản Thẩn.
Nhưng mà hết thảy tầng phòng ngự này đểu như giấy móng, dễ dàng bị xé nát.
Đột nhiên, thần thức hắn lại bắt giữ đến bộ dạng thanh kiếm, kiếm khí kinh thiên là Long khí tận trời bốn phía lại che phủ thiên địa.
- Thanh Long Kiếm...
Lục Tương vừa phun ra ba chữ. thân thể lại cứng đờ.
Thanh kiếm hình rồng kia từ sau lưng xuyên qua thản thể hắn, hắn thấy được nửa thanh kiếm hình rồng sắc bén màu đồng cổ. chua xót cười.
- Chí Bảo Long Khí... Thanh Long Kiếm?
Dương Phàm đứng ớ phương xa. kirih hô một tiếng.
Giữa Thanh Long Kiếm cùng Hoàng Long Quan có cảm ứng kêu gọi lẫn nhau.
Lúc trước khi hắn tế ra Hoàng Long Quan, liền cảm thấy được gần đây dường như có Chí Bào Long Khí, nhưng lại không nghĩ tới chính là Thanh Long Kiếm đại danh lừng lẫy trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí.
Dương Phàm vốn còn có chút nghi ngờ, nhưng tận mắt thấy thanh kiếm hình rồng màu đồng cổ kia đễ dàng xuyên thủng tầng phòng ngự của Vân tướng Lục Tương, cho nên một tia nghi hoặc cuối cùng cũng biến mất.
- Là hắn...
Tiểu Hán nhìn thiếu niên tay cầm Thanh Long Kiếm, một kiếm đảm xuyẻn Lục Tương, hơi nao nao. cùng lúc ngạc nhiên vui mừng, thán sắc lại hết sức phúc tạp.
- Lục Vân tướng, ngươi thật may mắn, đồng thòi gặp phải phòng ngự chí bào và công kích chí bảo trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí.
Thiếu niên kia cẩm chặt Thanh Long Kiếm, khóe miệng lộ một tia cười lạnh.
- Đúng vậy, Lục mỗ thực may mắn, chết cũng không tiếc.
Lục Tương chua xót cười, bên ngoài thân thể đột nhiên xuất hiện vô sổ vết rách, đúng là ngàn vạn vết máu.
Dương Phàm ớ phương xa nhìn chăm chú cũng hít sâu một ngụm khí lạnh. Thanh Long Kiếm không biết ân chứa loại thuộc tính nào, một kiếm sau khi đám vào thân thê Lục Tương, sinh ra vô số đạo kiếm khí tàn phá húy diệt, trong nháy mắt cắt thán thể hắn ngàn vạn lần.
Đây cũng chi là ánh mắt nhìn thấy bên ngoài thán có vô số vết máu từ trong cơ thể vỡ ra.
Trong chóp mắt, từ trên xuống dưới, thản thể Lục Tương hóa thành một vũng máu loãng.
Xuy... Vút~
Một nam nhản từ vân quang hư vô tạo thành từ thản thể bị hủy diệt kia bay vụt đến phía chân tròi.
Dương Phàm tập trung nhìn vào. đó hẳn là Nguyên. Anh của Lục Tương.
Tuy nhiên, tu luyện đến cấp bậc Hóa Thẩn, Nguyên Anh không còn là hình thái một đứa trẻ. mà là một thứ được xung Thản Hôn. Đây là kết tinh của nguyên thân được ngưng luyện cao độ và lâu dài.
- Nào dễ dàng như vậy?
Ánh mắt thiếu niên lạnh lẽo ác liệt, Thanh Long Kiếm trong tay bồng rung lên. vài đạo bóng kiếm hìrih rông mang theo lực Phản Thán cường đại, như lôi quang chợt lóe.
Thẩn hồn của Lục Tương kiệt lực né tránh trên hư không, vẫn như cũ bị một đạo bóng kiếm hình rồng đánh trúng, kêu lẻn một tiếng đau đớn, hóa thành một dải sáng chói mắt trong nháy mắt viễn độn ra mấy trăm dặm, biến mất không thấy.
- Cho dù ngươi chạy nhanh, nếu không có Dược sư cắp Thánh V Đại Tẳn cứu trợ, thẩn hôn cũng đừng mơ sống quá trăm ngày.
Thiếu niên lạnh lùng cười, cũng lười đuổi theo hai thúcđiệt Lục Tương. Lục Vân.
- Tẩn Vong... Làm sao ngươi xuất hiện tại nơi này?
Tiểu Hán nhin thiếu niên cẩm Thanh Long Kiếm, mấp máy môi. có chút kinh ngạc, ánh mắt phúc tạp.
- Tiểu cô. Nhiều năm nhơvậy không gặp, người vẫn còn khờ dại nhưthể?
Trong giọng nói Tẩn Vong có vài phần nắm chắc:
- Nếu ta bắt Công chúa Đại Tẩn ngươi uy hiếp, khôngbiết bạo quản Tẩn Tuấn kia sẽ làm ra chuyện như thế nào nhi?
- Tiểu Vong. Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. trước kia lại càng như huyrih muội ruột thịt, ngươi nhất định sẽ không ra tay với ta.
Trong đôi mắt sáng của Tiểu Hân đầy chân thành tha thiết, trong vắt nhưnước. chờ mong nhìn hắn.
- Tiểu cô, người còn tin tướng ta như vậy sao?
Tẩn Vong bất đắc dĩ cười, khẽ thớ dài:
- Bất kỳ ai cũng khó có thê tướng tượng, đương kim bạo quản Tân Hoàng lại có một muội muội thiện lương ngây thơ như vậy. Mà tiểu điệt ta đây, còn lớn hơn ngươi vài trăm tuổi.
- Tẩn Vong? Tiểu cô?
Trong mắt Dương Phàm ý nghĩ bay vút, đột nhiên kinh ngạc thốt lẻn:
- Chẳnglẽ. ngươi chính là... Hoàng Thái Tôn tiền triều?
- Chẳng lẽ, ngươi chính là... Hoàng Thái Tòn tiền triều?
Dương Phàm kinh ngạc thốt lên.
Tên thiếu niên chất phác tên Tẩn Vong kia trong mắt chợt lóe lệ quang, nhin chăm chú vào Dương Phàm ớ ngoài ngàn dặm, được hai con khí vận thân long gia thân, cũng không trả lời Ngay. thanh âm hơi lộ kích động nói:
- Không nghĩ tới lại gặp chủ nhân của phòng ngự chí bảo Hoàng Long Quan dưới tình huống như vậy.
Hoàng Long Quan trên đẩu Dương Phàm kêu lẻn ong ong. kim châu ờ trung tâm phóng ra một cỗ uy áp vuông giả, hai con thượng cô Hoàng Long xoay quanh hai bên phảng phất như sống lại, phát ra từng tràng rồng ngâm.
Mà Thanh Long Kiếm trong tay Tẳn Vong, thượng cồ Thanh Long dữ tợn tà ác ờ hai mặt thản kiếm rít gào không ngừng, càng tản mát ra một cỗ kiếm khí nạc rịch muốn động, vô kiên bất tồi, phảng phất như đang ganh đua cùng đổi thủ.
Dương Phàm cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của Thanh Long Kiếm, Ngay cả Ván tướng Hóa Thẩn đại tu sĩ gần như bị một kiếm mất mạng.
- Tiểu Vong, chẳng lê ngươi muốn đoạt Hoàng Long Quan?
Tiểu Hân đột nhiên đẩy cảnh giác, chắn ớ trước người Dương Phàm.
Ánh mắt Dương Phàm chóp lóe. nhưng cũng không lập tức lên tiếng. Tu vi của Tẩn Vong này có thê cũng đạt tới Hóa Thản đại tu sĩ, vừa rồi thản hôn của Lục Tương kia bó chạy còn bị hắn vận chuyển Phản Thẩn lực đánh trúng, suýt nữa hồn phi phách tán.
Hóa Thẩn đại tu sĩ, lại thêm Thanh Long Kiểm. Đối mặt cường giả như vậy, Dương Phàm không nắm chắc.
Đổi phương càng đáng sợhơn so với Vân tướngLục Tương.
- Ha ha. Tiểu cô của ta, người còn chua xuất giá đã bắt đẩu che chớ người ngoài.
Khóe miệng Tẩn Vong nhếch lên một tia đùa cợt. ánh mặt trớ nén sắc bén. nhìn chẳm chẳm Dương Phàm:
- Dương đạo hữu không phải hậu duệ Tiên Tẳn lại có thể thành công nhận chủ Chí Bảo Long Khí, có thê thấy được cơ duyên cùng số mệnh của ngươi. Nhung nếu nói ta đối với Hoàng Long Quan trong tay ngươi không có bất kỳ lòng mơ ước nào, chi sợ sẽ không ai tin tướng. Ngay cả chính ta đểu không thể thuyết phục.
- Các hạ thật ra thẳng thắn thành khẩn.
Thẩn sắc Dương Phàm bình tĩnh, trong mắt ngược lại lộ ra một tia tán thưởng.
- Nếu Tẩn mỗ có thể đồng thời có được Hoàng Long Quan cùng Thanh Long Kiếm, thử nghĩ Tu Tiên giới Đại Tán này nơi nào không đi được, ai dám tranh phong vói ta?
Thanh Long Kiếm trong tay Tẩn Vong run lên không hiểu, kiếm khí hình rồng xông tận tròỊ quát tháo phong vân, khién thiên địa biến sắc.
Tiểu Hán đứng ớ giữa hai người, đột nhiên có một loại cảm giác như bị vạn kiếm xuyên tim. toàn thân lạnh buốt.
Dương Phàm dưới sự thủ hộ của Hoàng Long Quan, sắc mặt gợn sóng không sợ hãi.
Nhưng vô hình trung, hai loại khí tức hoàn toàn bất đồng từ Thanh Long Kiếm và Hoàng Long Quan giống như đã giao kích cùng một chỗ.
ỏng...hống--
Trên người Tẳn Vong cùng Dương Phàm đểu có hai con khí vận thần long xoay quanh. Của Tẳn Vong thi hình rồng màu xanh, mà Dương Phàm thì là hình rồng màu vàng đất.
Đột nhiên, tinh quang trong mắt hai người bắn ra.
Một con khí vận thẩn long màu xanh hư vô từ trên người Tẳn Vong rời khói thản thể. đánh về phía Dương Phàm.
Thản hình Dương Phàm bất động, kim châu ớ trung tâm Hoàng Long Quan bỗng dưng run lên. một con khí vận thân long màu vàng hư vô xoay quanh thân tự động xuất chiến nghênh địch.
Hai tiếng rồng ngâm rít gào kinh sợ thiên địa truyền ra, vang vọng vạn dặm, làm tâm hồn nguời ta run rây.
Chi thấy hai con khí vận thần long hư vô giao kích với nhau ớ giữa không trung.
Kỳ quái chinh là Tiểu Hân đứng ớ giữa hai nguời lại không bị thương tổn thực chất gì, chi có tiếng rồng ngâm khién tâm thản nàng không vên, sắc mặt trắng bệch.
Ầm... Ẩm... Ầm~
Hai con khí vận thẩn long tại một trình tự siêu việt linh hồn triển khai một hỗi đọ sức kinh tám động phách.
Cùng lúc đó, tại hoàng cung Đại Tẩn.
Trong một mật điện hơi u ám. cấm chế tảng tầng.
Tro bụi chồng chất, cổ xưa tang thương phát ra khí tức năm tháng cổ xưa.
ở trên một màn sáng màu vàng trong mật điện, có đặt chín cái ngọc bài chất liệu kỳ lạ.
Chín ngọc bài xếp thành một hàng ngang, màu sắc khác nhau, mỗi cái đểu có điểm khác biệt.
Trong đó hon phần nửa ngọc bài đều sáng ngời, cũng có một số ảm đạm không ánh sáng.
Chợt trong chín ngọc bài kia, hai cái ngọc bài xếp thứ hai cùng thứ ba bỗng nhiên nớ rộ
lên hào quang sáng ngời.
Ngọc bài xếp vị trí thứ hai, quang văn màu xanh lóng lánh, mặt trên rõ ràng hiện ra ba chữ: Thanh Long Kiếm.
ờ bên cạnh nó, cùng là một ngọc bài. quang văn màu vàng đất lóng lánh, hiện ra ba chữ: Hoàng Long Quan.
Hai ngọc bài này đổng thời tòa sáng chói mắt. kêu vang không thôi, dường như đang tranh đua.
- Tại sao có thể nhưvậỵ?
ờ hoàng cung Đại Tần. trong một ngòi điện hùng vĩ tráng lệ. Một nam tử lạnh lùng tuấn tú mặc long bào màu vàng khoanh tay đứng ngạo nghễ. Long bào trên người hắn chiếu rọi kim quang vạn trượng, thăng hướng tận trời.
Một con khi vận quang long màu vàng xoay quanh thân thể, một cỗ long khí quản lâm thiên hạ bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Giờ phút này, nam tử lạnh lùng tuấn tú mặc long bào này cau màv. thanh âm hơi chút cứng ngắc:
- Thanh Long Kiêm và Hoàng Long Quan xếp thứ hai cùng thứba không ngờ đêu không ớ trong tay bổn hoàng. Nếu có thể có được hai vật này, nhất định có thể huyết tẩy thiên hạ, nhắt thống đại lục.
Long bào hắn mặc trên người thêu hìrih rồng cổ xưa mà trang nghiêm, một cỗ khí vận lực to lớn huyền bí nối vào chân tròi.
Lúc này phía trên trời cao vạn dặm của Đông Thắng Đại Lục mơ hỗ có thể thấy được một con Kim Long không lô vô cùng, một Thanh Long dữ tợn tà ác, một Hoàng Long rắn chắc trầm ổn.
Tam long xuất thế.
- cổn Long Bào?
Tẩn Vong đang giẳng co cùng Dương Phàm, ánh mắt rét lạnh, trên mặt lộ ra vài tia dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.
cổn Long Bào: một trong Cừu Ngũ Chí Bào Long Khí. chính là long bào vương giả, long khí có khí điểm tốt lành nhất, vạn tà bất xâm, vạn ma bất nhập, có được tinh thẩn uy năng vô thượng.
Khôngbao lâu, tại nơi Cực Bắc xa xôi.
Cực Bắc Tiên Vực.
Tẩn Quang Đức nhìn phía nam, kinh hãi thất sắc:
- Thanh Long Kiếm làm sao lại tranh, chấp cùng Hoàng Long Quan?
Một con quang long màu đó rực phóng lẻn cao. có sự kêu gọi lẫn nhau vói Kim Long. Hoàng Long, Thanh Long ờ phía trên đại lục vạn dặm.
Tứ long xuất thế.
Chợt Ngay sau đó.
Trấn Đông vương phủ. Đại Tần Vương Triếu.
Một nam nhân trung niên quẩn áo hoa lệ. sắc mặt uy nghiêm, trong tay có một cái nhẫn cổ xưa. có hình một con rồng xoay quanh, nhìn rất kỳ lạ.
Ngô... hống-
Một con rồng màu xanh tím dài vỏ cùng uốn lượn xoay quanh, xông lẻn phía chân tròi.
Ngũ long xuất thế.
Cùng lúc ngũ long xuất thế, phương bắc Đại Tẩn, một khu vực yêu khí quanh quẩn.
Yêu Hoàng Cành, trong một ngôi điện huyệt động cao tới nghìn trượng cổ xưa lâu đời.
Một con Thiên Long hai màu xanh trắng nhảv vào phía chán tròi vạn dặm, cùng năm con rồng khác xoay quanh cùng một chỗ.
Lục long xuất thế.
Chợt ớ phụ cận hoàng cung Đại Tẩn, một con thẩn long màu nâu bay lượn phia chân trời, cùng Kim Long chiếm cứ một phương.
Thất long xuất thế.
Đang~
Cuối cùng, trong hoàng cung Đại Tẩn, một con thần long chín màu xông lên tròi cao. xẹt qua bâu trời, khí thế lẫm liệt, che phủ thiên địa khiến bảy con rông khác sợ hãi không vẻn.
Bát long xuất thế.
Dõi mắt khắp thiên hạ này. Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí tổng cộng chín kiện long khí. Mà phụ cận hoàng cung Đại Tán đã có ba kiện.
Mà toàn bộ trong Đại Tẩn, càng có bảy con rồng xoay quanh.
Lại thêm Xích Long tại Cực Bắc xa xôi là tám rồng.
Ngô... Ông... hống--
Từng tràng rồng ngâm vang vọng trên tròi cao vạn dặm cách đại lục, phàm nhân cùng nghe không được nhưng đại năng trên thế gian này đều có thể thấy được thiên địa dị tượng này.
Tám con thẩn long xoay quanh cùng một chỗ. ỡ trong hư không vặn vẹo giãy dụa.
Mà giờ phút này. một vùng sương máu quỷ dị mớ rộng ra, nhung lại trói buộc tám con thẩn long ớ trong.
Tám con thẩn long phát động lực lượng lớn lao chống lại. dẫn tới hư không chấn động.
Nếu không phải ớ trên vạn dặm trời cao. dư uy tản ra đủ để tạo thành tai nạn hũy diệt.
- Bát long xuất thế. còn thiếu một kiện Chí Bào Long Khí cuối cùng.
Trong hoàng cung Đại Tẩn, nam nhản lạnh lùng mặc cổn Long Bào chăm chú nhìn hư không vạn dặm, thì thào lâm bám:
- Long khí quá mức phần tán, khó có thể cài thiên đổi mệnh. Nếu có thể tụ tập đủ, thử hòi nhản giới này còn có chuyện gì không làm được?
- Bát long xuất thế... Bát long xuất thế...
Giờ khắc này. toàn bộ Đại Tẳn Vương Triều một trận sôi trừo, tất cả nhản vật Thông Huyên trớ lên đông thời nhìn phía tròi cao.
- Bát long xuất thế? Đại Tẳn Vương Triều sẽ mớ ra một thòi đại rực rỡ cường thịnh hoàn toàn mới.
- Xem ra Đại Tẩn không thể an binh nữa...
- Bát long xuất thế. Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí sẽ tụ tập đủ. có lẽ không lâu sau, kiện long khí thứ chín cũng sẽ hiện thế. Đến lúc đó, "Bào tàng Tiên Tân" trong truyền thuyết...
- Đáng giận. Ta không thể để Cừu Ngũ lại tụ tập.
ở các góc Đông Thắng Đại Lục, đại năng giá đếm không xuể đều có tính toán riêng.
Nhưng càng nhiều người tràn ngập chờ mong đối với điểu này.
- Không nghĩ tới trong Cửu Ngũ Long Khí, Thanh Long Kiếm lại cùng Hoàng Long Quan đối chọi, hậu quả khó liệu a.
Trong Yêu Hoàng Cành, một nam nhản đẩu có sừng rồng, cao nhưma thẩn, tay cẩm một cây cung khắc hình rồng. Dâv cung mành như sợi tóc, căng hết mức. kêu lên ông ông.
Nếu Dương Phàm nhìn thấy nhất định sẽ cả kinh thất sắc. Đây chẳng phải là Thiên Long Cung mà Kim Giao Vương từng sử dụng sao?
Đương nhiên, tại Thiên Vân Châu. Dương Phàm đang giẳng co cùng Tẩn Vong rõ ràng cảm ứng được sự tòn tại cùng vị trí của một số Chí Bảo Long Khí khác.
Trong đó. hai cỗ khí tức hắn quen thuộc là Xích Long Châu cùng Thiên Long Cung phản biệt ờ Cực Bắc xa xôi và Yêu Hoàng Cánh ở phía tây bắc.
về phẩn khí tức một sổ Chi Bào Long Khí khác, hắn cũng có thể đại khái phán biệt ra, như Cửu Long Tỷ, Côn Long Bào. Thanh Long Kiếm...
Ầm Ầm Ầm...
Dương Phàm cùng Tẳn Vong cách xa ngàn dặm, hai con khí vận thẩn long không ngừng va chạm, cùng chẳng phản biệt được thắng bại.
Quang long màu xanh kia tuy rẳng dị thường hung hãn nhung lại không làm gì được quang long màu vàng đất trảm trọng vững vàng như núi.
- Thật sự là khó tin. Ngươi không phải hậu duệ Tiên Tẩn, bán thân không có long khí nhưng lại có độ phù hợp với Chí Bảo Long Khí đạt tới trình, độ này.
Trong mắt Tần Vong lộ vẻ ngạc nhiên, đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới.
Độ phù hợp với Chí Bảo Long Khí. Dương Phàm còn cao hon hắn là hoàng tộc Tiên Tẩn chính gốc.
Hắn lại không biết, thuộc tính Diễn Căn Kỳ của Dương Phàm hoàn mỹ dung hợp với Hoàng Long Quan. Nếu đôi là Chí Bảo Long Khi khác, có lẽ còn khó có thê nhận chủ.
- Dừng tay. Tẩn Vong, các ngươi mau dừng tay.
Tiểu Hân gấp muốn chết, vành mắt đểu đó.
Một bên là cháu ruột mình, một bén là bẳng hữu tốt nhất bén ngoài. Nàng khôngbiết lựa chọn nhưthế nào, chi đành kiệt lực ngăn cản.
- Ha ha. Ta cũng không ngốc như vậy. để công kích chí bào cùng phòng ngự chí bào cứng đối cứng.
Tân Vong liếc nhìn Tiêu Hân một cái. cười trêu tức. bồng dung vung tay lên, Thanh Long Kiếm biến mất vào trong tay.
Dương Phàm thấy vậy cũng thu hỗi Hoàng Long Quan.
Từ đẩu tới cuối, hắn đểu gợn sóng không sợ. dường như sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy.
Một bên là công kích chí bảo. một bén là phòng ngự chi bảo. Thanh Long Kiểm cứng đổi cứng cùng Hoàng Long Quanụ hậu quả sinh ra ai cũng khó có thê đoán trước.
- Tại hạ Tần Vong, ra mắt Dương đạo hữu. Vừa rồi có chỗ thất lễ, xin thứ lỗi. Với tài năng cùng khí vận của đạo hữu, khiến Tẩn mỗ bội phục ao ước.
Tẩn Vong sau khi thu hỗi Thanh Long Kiếm, ôm quyển thi lễ vói Dương Phàm, ánh mắt thành khẩn.
Dương Phàm nao nao. nghe giọng điệu của Tẩn Vong, mang theo ý lấy lòng, dường như có ý kết giao.
"Chẳng lẽ. hắn cũng giống Tần Quang Đức, cũng muốn kết thành đồng minh với ta?"
Ý niệm này lóe lên trong đầu Dương Phàm...
Sau một hỗi giao phong vô hình. Tẳn Vong cùng Dương Phàm đều nhận biết sơ qua thực lực lẫn nhau.
Trong lời nói, Tẳn Vong khách sáo không ít, cũng lộ ra vài phần ý kết giao.
Dương Phàm cảm thấy người này hết sức thẳng thắn thành khẩn, tương đối trọng tinh nghĩa.
Theo hắn biết, đương kim Tẳn Hoàng tại tiền triều cũng không phải Thái tử chi định, mà là băng vào thực lực cường đại của mình, sau khi Tiên hoàng băng hà, giết chết Thái tử. láy được ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng.
Mà Tẩn Vong chính là con trai duy nhất của Thái tử tiền triều, đương kim Tẳn Hoàng là cừu nhân giết cha của hắn.
Theo lý thuyết. hắn hẳn là phải hận Tẳn Hân Công chúa Đại Tẳn. trờ mặt thành thù thậm chí là dùng nàng đê áp chế Tẩn Hoàng.
Nhưng Tẳn Vong lại không làm vậy. vẫn nghĩ tới tình cảm cũ năm đó với Tẳn Hân, chưa từng sử dụng loại thủ đoạn này. lúc gặp lại không quên tình cũ.
Như thế xem ra, hắn là một người trọng tình nghĩa.
Nói chuyện với nhau một lát. Tẳn Vong đẩu màv khẽ nhảy, hơi lộ vội vàng nói:
- Dương đạo hữu. Chi Bảo Long Khi hiện thân, hiện giờ Thiên Vân Châu chi sợ không an toàn. Còn nữa. Lục Vân Hầu cũng là người không dễ trêu chọc. Nếu ngươi tin được ta. tìm một nơi khác tạm lánh, hai ta tiếp tục tâm tình. Tán mỗ có chuyện khác thương lượng với ngươi.
- Được.
Dương Phàm gật gật đẩu. hoi có thám ý liếc hắn một cái.
Dương Phàm cảm giác Tần Vong có ý kết giao hoặc là kết minh, nếu có thể có minh hữu mạnh mẽ nhưvậy. càng có lọi cho kế hoạch ớ Đại Tản tìm kiếm Thiên Nhất Hôn Thủy cùng muội muội Tuệ Tâm.
- Tiểu cô. Nếu người không muốn trờvề, vậy theo chúng ta cùng đi.
Tần Vong cười liếc Tiểu Hân tâm sự nặng nể một cái.
Tiểu Hân thấy Dương Phàm cùng Tần Vong vừa gặp đã như quen biết cũ. bộ dạng rất có khả năng kết làm minh hữu, trong lòng cũng âm thầm lo lắng: "Nếu Tẩn Vong kết thành minh hữu với Dương đại ca. hơn phần nửa sẽ trớ thành ké thù của ca ca. Như vậy, tình cành của mìrih càng thêm khó khăn..."
Miễn cưỡng cười, Tiêu Hân cũng tính theo hai người ròi đi:
- Ta tạm thời không muốn trờ về, ớ bên ngoài du lịch nhiều một chút.
Tẩn Vong hơi có chút bất ngờ. gật đẩu nói:
-Tốt lắm, chúng ta xuất phát đi.
Hắn lấy ra một chiếc vân phàm phi xa dài đến bốn năm trượng, gọi hai người bay lên.
Vút... hô~
Ba người cưỡi vân phàm phi xa của Tần Vong, phía trên lóe ra hào quang mộng ảo lưu ly. bay về phía trời cao.
***
Cùng lúc đó. ỡ một bên khác.
Lục Chiến hoàng hổt mà chạy, chính lý gần trăm Thiên Vân Vệ các nơi rồi hội hợp với đám người đệ đệ Lục Vân.
Trong tay hắn cẩm một cái Ký Hồn Hỗ. dẫn dắt mọi người vội vã trờ về.
- Đại ca. Đã xảv ra chuyệngì, làm sao không thấyNhị thúc?
Lục Vân chung quy không kìm nổi hòi.
- Ôi! Một lời khó nói hết. Đệ đệ ngươi chua đạt tới cấp Thông Huyền, chua từng cảm ứng được thiên địa dị tượng lúc trước.
Lục Chiến thớ một hơi dài, bộ dạng kinh hồn chưa ổn định.
Lúc này, trong Ký Hồn Hỗ kia tản mát ra một cồ Phản Thẩn lực suy yếu nhưng lại làm người ta không dám coi thường:
- Mau mau chạy trớ về, gặp phụ thân các ngươi. Hiện giờ "Bát long hiện thế", đại loạn buông xuống. Lân này ta cũng là thương dưới Thanh Long Kiếm, vẫn có kiếm khí âm tà hung ác của Thanh Long Kiểm giẳng co như sâu một. không ngừng ăn mòn tinh hồn của ta. Trong trăm ngày nếu không có Dược sư cấp Thánh V xuất thủ. chắc chắn chết...
Hai huynh đệ Lục Chiến nghe vậy, khủng hoảng khiềp sợ, vội vàng gia tốc chạy nhanh về nhà.
- Không biết đã xảy ra chuyện gì. nhung lại khiến thản thể Nhị thúc bị hủy. mệnh nguy tại sớm tối.
Lục Vân hoàng sợ trong lòng, ánh mắt dò hói nhìn phia Lục Chiến.
Lục Chiến hít sâu một hơi. thẩn sắc phúc tạp không hiểu, thông qua thẩn niệm truyền âm nói lại một lẩn đủ loại chuyện xảy ra.
- Hồng Nhật Phẩn Thiên... Hoàng Long Quan... Thanh Long Kiếm... Bát long xuất thế.
Sau khi Lục Vân nghe xong, trong lòng nang động khó có thể nói bẳng lời.
Phòng ngự chí bảo cùng công kích chí bảo trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí không ngờ lại đồng thòi xuất hiện, hơn nữa khiến Nhị thúc rơi xuống tình cảnh như thế.
Rồi sau đó bát long xuất thế khiến Lục Vân cảm giác sâu sắc Tu Tiên giới Đại Tần sẽ gió nôi mây phun, những cường giả đứng ớ trên đinh của đại lục chi sợ cũng sẽ có động tác lớn.
Ỷ**
Phi hành một tháng, vân phàm phi xa hạ xuống ớ một vùng hoang dã bên bờ Thiên Vân Châu.
Lọt vào tẩm mắt, hư không một mảnh u ám, nhưng lại tập trung ờ mánh rừng phía trước.
Dương Phàm đánh giá bổn phía, phát hiện nơi này có ảo trận cường đại, thậm chí có năng lực nhất định che giấu thiên cơ.
- Nơi này là một mật địa tu luyện của ta tại Thiên Vân Châu, trước mắt xem ra có thể kiên trì thòi gian mấy năm.
Tẩn Vong cười cười, dẫn hai người Dương Phàm vào trong rừng.
Trong rừng cũng bố trí tầng tầng cấm chế, sát khí thật mạnh, ảo trận quá thực huyển diệu, gần như ngăn cách với bên ngoài.
Đi vào nơi sâu trong rừng cây, dường như không có bất kỳ nơi đặt chân.
Cám quan của Dương Phàm lại cảm ứng được một huyệt động bí ẩn, gần một gốc đại
thụ.
- Kỳ thật, cả khu rìmgnày chi là một lối vào.
Tần Vong cười thẩn bí mang theo hai người tiến vào huyệt động, không lâu sau liền thấy được bậc thang phía dưới, trên vách đá có khám Dạ minh châu.
Dọc theo bậc thang này đi mấy trăm trượng, đi tới cuối phía trước xuất hiện một Truyền tống trận bị cấm chế cường đại phong ấn.
Truyền tống trận này có chút tương tự cổ Truyền tống trận tại Triệu quốc, có chín cột đá rồng xanh xoay quanh, ớ giữa có hõm.
Chi là cấm chế bổn phía Thanh Long Truyển tống trận này hết sức cường đại, nếu không có pháp quyết đặc thù, tuyệt đối khó mờ.
Chi thấy Tẩn Vong nhắm mắt lại, hai tay hóa pháp quỵá. một mảnh ký hiệu màu xanh huyền ảo rót vào trận pháp chín rồng xanh xoay quanh này.
Ông-
Truyền tổng trận bỗng nhiên sáng ngòi, cấm chế mớ ra. ba nguời đi vào trong.
Tần Vong chi tương khảm chín khối linh Thạch trung phấm liền khới động Truyền tống trận, sau khi một vùng dải sáng mênh mông chóp lóe, đê lại ba đạo tàn ảnh.
Ngay sau đó, ba người Dương Phàm xuất hiện ớ một khe sâu địa thế trổng trải.
Khe sâu này phạm vi chừng mấy ngàn dặm, bên trong có mấy thôn trang, đúng là một số nguời tu tiên bậc cao, nhưng lại đều là người già và trẻ em.
Dương Phàm chi dùng thẩn thức hơi đào qua. không hói nhiều, thẩm nghĩ: "Đây chírih là cái gọi là "du nghiệt Thái tử đảng theo như lời liệp sát giả".
Dương Phàm không khói cảm thán, vị trí mật địa này thật đúng là đủ bí ẩn.
Ba người vừa tới. lập tức có một lão già râu bạc trắng tuổi sáu mươi, phi thân tới đón. khom người nói:
- Ra mắt điện hạ.
Tẩn Vong phần phó một số chuyện, an bài ổn thóa hai người Dương Phàm, cũng nói:
- Nơi này không nên ỡ lâu, trong vòng mười năm phải rút về mật địa Thiên Vũ Châu.
Lão già râu bạc trắng khom nguời rời đi.
Dương Phàm phát hiện lão già râu bạc tròng như người hầu kia là một cường giả Thòng Huyển Hóa Thần trung kỳ.
Dương Phàm cùng Tiểu Hân được an bài đến phòng khách.
Vào lúc ban đêm, Tần Vong tới bái phỏng Dương Phàm, trò chuyện riêng với nhau, Ngay cả Tiểu Hân đểu bị gạt sang một bên.
- Tẳn điện hạ. Không biết ngươi tìm ta có chuyện gi muốn thương lượng?
Dương Phàm bình thán tự nhiên hòi.
- Chắc 1"ẳng Dương đạo hữu cũng có thể đoán được vài phần. Tẳn mỗ chính là thủ lĩnh dư nghiệt Thái tử đảng hiện giờ. bị đương kim Tẳn Hoàng truy nã cùng đuổi giết. Bạo quản Tẩn Tuấn kia dã tâm cực lớn. vì thống nhất Đại Tân. khôi phục huy hoàng Tiên Tân mà thủ đoạn tàn nhẫn, không tiếc huyết tẩy thiên hạ...
- Ý của ngươi là. muốn Dương mỗ hiệp trợ lật đổ bạo quân này. giúp ngươi đi lên ngôi vị đế hoàng Đại Tẩn?
Dương Phàm híp hai mắt lại. cười túm tim nhìn phía hắn.
- Tẩn Vong ta năm đó may mắn chạy trốn trong huyết tẩy cả nhà, liền phát lời thể độc cuộc đời này nhất định phải chấm dứt thống trị của bạo quán kia, chính tay đảm hắn bầm thây vạn đoạn báo thù cho phụ thân, về phẩn ngòi vị Tẳn Hoàng, Tẩn mỗ ta ngược lại không phải coi trọng nhất.
LÚC Tẳn Vong để cập đến bạo quản Tẳn Hoàng, nghiến răng nghiến lọi, mắt lộ ra cừu hận dữ tợn.
Dương Phàm nghe xong, nhắm mắt lại, Hoán Thiên Nha thấu hiểu thiên địa.
Hắn cảm ứng được trong mật địa khe sâu này. dò xét của Vu Tòn kia đối với thiên cơ của mình đã bị suy yếu rất nhiều.
Giờ phút này, hắn thòng qua dao động tám tình cùng ngôn ngữ của Tẳn Vong, dò xét thiên cơ tương lai.
Sau một lát. hắn mớ mắt, trên mặt đẩy bìrih thản.
- Cừu hận của ngươi đích xác lớn hon dã tâm đối với ngôi vị Tẩn Hoàng.
Dương Phàm mím cười:
- Nhưng tương lai như thế nào. vẫn có rất nhiêu biến hóa. Tuy nhiên, cùng không gâv trờ ngại hợp tác của Dương mỗ với ngươi.
Hắn sở dĩ lại lựa chọn một bên yếu hon, hợp tác cùng Tần Vong cũng là một loại tất nhiên.
Thử nghĩ. Tẩn Hoàng cao cao tại thượng, có tiếng tàn bạo ác nghiệt kia làm sao lại chịu cúi người hợp tác cùng Dương Phàm?
Sắc mặt Tẩn Vong cũng t hay đổi mấy lẩn, giật minh thất sắc nói:
- Ta đã xem nhẹ đặc tính của Ngự Long Lý rồi. Long ngoa này tuy răng chi thuộc loại phụ trợ trong Chí Bảo Long Khi. xếp thứ chín nhung ngoại trừ gia tăng tốc độ di động thì đặc điêm lớn nhất chính là không quán địa hình, môi trường. Mặc kệ là ờ địa hình và môi trường ác nghiệt nhu thế nào cũng có thể nhưđang dẫm trên đất bẳng.
- Cái gì?! Pháp bảo này còn có đặc tính nhưthế sao?!
Dương Phàm không khòi giật minh.
Thần thức hắn vẫn chú V những gì ớ phía sau. Hoàng thúc dưới tác dụng của Ngự Long Lý. chạy trong tầng đất cũng như dẫm trên đất bẳng.
Ngự Long Lý: một trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, xếp thứ chín, thuộc loại long khi phụ trợ. Ngự Long Lý chính là giày của đế vương, có khả năng gia tăng tốc độ di động, gần như có thể xem nhẹ mọi trớ về địa hình. Đất. nước, không khí cũng giống như dẫm trên đất băng. Dưới mỏi trường cực kỳ ác liệt cũng có thê thong dong xuyên qua.
Khi biế được tình cảnh, Dương Phàm không khói âm thẳm kêu khổ.
Là cường giả tiếp cận gần Thông Thiên bậc ba nhất, cường giả Thẩn Hư cường đại đã vượt qua sự tướng tượng của hắn.
Dù mười cường giả Hóa Thân đại tu sĩ cũng chưa chăc có thê thăng được hăn.
Sự chênh lệch giữa các tiểu giai Hóa Thần Kỳ đều là sự lột xác về phương diện linh hồn, sự tăng phúc về thực lực vượt xa so với ờ Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ.
Nếu cường giả Thẩn Hư binh thường thi cùng thôi, hai người nắm giữ Chí Bảo Long Khí cũng có thể chống lại đôi chút.
Nhưng vị Hoàng thúc này cũng có được Chí Bảo Long Khí. Nếu là thuộc loại công kích, phòng ngự bình thường thì hai người Dương Phàm cũng không quá e ngại. ít nhất có thể bỏ chạy.
Nhưng Chí Bảo Long Khí mà vị Hoàng thúc này nắm giữ lại là pháp bảo phụ trợ nổi tiếng Ngự Long Lý. căn bản không thê thoát được.
Ầm
Một khắc này, Thái Hư phán thân ngưng tu trong hư không kia lại nâng trường kích lên. đánh thẳng về phía hai người Dương Phàm.
Thái Hư phản thản tồn tại giữa thật thể và linh hồn thể. Công kích của nó có thể ẩn chứa tinh thần uy lực và lực lượng vật lý.
Với lực lượng vật lý, Dương Phàm có Hoàng Long Quan là phòng ngự chí bảo nên hai người căn bản không cần quá để V.
Khó đối phó nhất chinh là uy lực công kích tinh thẩn trong một kích của Thái Hư phán thân. Cái này cũng tương tự như Ma Thản chi ảnh của Thạch Thiên Hàn sau khi thi triên Ma Thẩn Phụ Thể.
Mà Thái Hư phản thản này cao tới trăm trượng, so với Ma Thẩn chi ảnh Hóa Thẩn sơ kỳ thì hồn lực cường đại hơn vô số lần. Dù sao uy lực của Ma Thẩn Phụ Thể cũng có liên quan trực tiếp tới thực lực người thi triển.
Lấy cảnh giới cường giả Thẩn Hư của Hoàng thúc, phản thẩn lực tràn ngập hư không vạn dặm, có thể giây sát Thông Huyền giả.
Ầm~~~
Hai người lại liên thủ đối kháng, thản hình đều run lên. tám thẩn cùngbị thương nhẹ.
...7 5..... ~
Dù sao. sau khi tiên vào tâng đât. có thêm Hoàng Long Quan, khả năng không chẻ đại địa của Dương Phàm đã tăng mạnh. Hắn dùng phién thiên địa này để thừa nhận hộ hai người.
- Ăn đan dược này vào!
Dương Phàm trờ tay, lấy ra hai viên đan hoàn màu tím lớn như ngón tay cái.
Tẳn Vong nhận lấy viên đan dược này, lập tức ăn vào, đột nhiên phát hiện hồn lực tăng lẻn rất nhiều, hơi giật mình nói;
- Đây chính là Cường Hồn Đan đã thất truyền!
- Đúng thế. trong thời gian một canh giờ, linh hồn của hai chúng ta sẽ được cường hóa thê, bổn phẩn mưòilìPV
Thần quang trong mắt Dương Phàm lóe ra.
Tần Vong âm thẳm giật mình. Theo hắn biết, Cường Hồn Đan bình thường chi tăng phúc cho linh hồn lực lên hai phẩn mười đã rất hiếm thấy rồi.
Đương nhiên, viên đan dược này chi có tác dụng với cường giả Hóa Thẩn Kỳ mà thôi. Nếu tu vi không đủ mà dùng đan dược này thì linh hồn có thể tự bạo mà chết.
-ồ?
Hoàng thúc hơi giật mình, hắn lại khổng chế Thái Hư phần thản phát động công kích nhung cũng không khiến hai người Dương Phàm bị thương.
- Không tồi! Không ngờ có thể chống lại Thái Hư phản thân của bổn vương.
Hoàng thúc thản nhiên cười:
- Nhưng đây chi vẻn vẹn là phản thân của bôn vương mà thôi!
Thái Hư phán thân chi là một phán thán được ngưng tụ trong thời gian ngắn, chủ yếu là công kích linh hôn.
Nếu luận về thực lực chán chính thì đến lúc này thì ngay cả một ngón tay, hắn cũng chưa động.
Dương Phàm cảm giác sâu sắc về sự đáng sợ của của cường già Thần Hư, không hổ là nhản vật chí cường điên phong của Đại Tần.
Nếu không có nhân vật Thông Thiên bậc ba trong truyển thuỵá thì cường giả Thần Hư đã là mạnh nhất ớ Đại Tẩn.
Sau khi cười nhẹ một tiếng, vị Hoàng thúc này lại khoát tay. liên tiếp bấm quyết, chuẩn bị thi triển thẩn thông gì đó.
- Hoàng thúc.
Tiểu Hán cũng nắm chặt cánh tay hắn, hai mắt đẫm lệ, thám thiết nói:
- Hoàng thúc ngài cùng không thê nói không giữ lời. Không cho ngài nhích tay đâu, ngay cả đầu ngón tay cũng không được.
- Cái này... Thế này thì đổi vói bổn vương không phải là không công bình sao?!
Hoàng thúc ngẩn ra, cũng dừng tay lại. Vừa rồi, hắn đích xác là quá mạnh miệng, nói rằng không dùng một ngón tay, chi dùng ý niệm đê đuôi giết Dương Phàm.
- Hoàng thúc, ngươi nếu không theo. Hán nhi sẽ chết ngay cho ngài xem.
Tiểu Hân cắn răng một cái. lấy ra một thanh chùy thủ, đặt Ngay lẻn cổ.
- Ha ha ha... Trước mặt bổn vương, ngươi Ngay cả tư cách để chết cũng không có.
Hoàng thúc cười khổ:
- Thôi được, thôi được. Nếu không chi sợ ngươi sẽ hận bôn vương cả đời mất! Nếu thật sự có gì không hay xảy ra thi tên tiểu điệt nhi Cửu Ngũ Chí Tòn kia cũng chẳng phái là giận cá chém thớt, huyểt nhiễm trời xanh sao?!
Hắn không ngờ dừng thán lại, không hề đuổi giết hai người nữa, sắc mặt thản nhiên.
- Đa tạ hoàng thúc!
Tiểu Hân thu hỗi chủv thủ. lại nín khóc mim cười.
- Sao đột nhiên không đuổi theo nữa?!
Dương Phàm quav đẩu lại, nghe được một phẩn cuộc đối thoại giữa hai người, lập tức hiểu ra chuyện gì.
- Hai người các ngươi còn không dừng lại sao?! Bổn vương có một hai lời muốn nói.
Thanh âm của Hoàng thúc trầm xuống.
- Khôngbiết tiền bối có gì chi giáo?
Dương Phàm cũng quyết đoán dừng lại.
- Bổn vương gần đây cũng không hòi thế sự, an nhan tự tại. Lẩn này, ta chịu sự nhờ vả của Tân Hoàng, đưa công chúa điện hạ trờ về. Nhiệm vụ coi như đã hoàn thành. Công chúa cũng đã ra mặt cầu xin nên bôn vương tạm thời không truy cứu. Nếu ngày sau, các ngươi gặp phải Tẩn Hoàng hoặc là cường giả Thần Hu có nắm giữ Chí Bảo Long Khí khác thì cũng khó có thê chạy thoát được!
Giọng điệu của Hoàng thúc đúng là cảnh báo.
Dương Phàm nao nao. ôm quyền:
- Lời nói của tiền bối không sai!
Tẩn Vong lâm vào trầm mặc không nói, chi liếc nhìn Hoàng thúc một cái mà thôi!
- Dương đại ca. Tiêu Vong, các ngươi phải tự bảo trọng!
" vữs
Tiểu Hân lau khò nước mắt. đua thẩn tình phúc tạp nhìn về phía Dương Phàm, xin lỗi
nói:
- Dương đại ca. vẫn chưa nói cho huyrih, thân phận của ta chính là Công chúa Đại Tẩn Tẩn Hân.
- Việc này ta đã sớm đoán được rồi!
Dương Phàm thán nhiên cười nói:
- Không quản ngươi có thản phận gì cũng đêu là băng hữu của Dương Phàm ta!
- Hon nữa. ta vẫn chưa từng dùng khuôn mặt thực...
Bàn tay Tiểu Hân mân mẻ một chút, bạch quang trên mặt rung động, gỡ xuống một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve.
Ngay sau đó. khuôn mặt vốn bình thường kia lộ ra một dung nhan tuyệt đẹp như ngọc, đôi mắt lóe ra điêm điẻm lệ quang, hàng mi giống như lá liễu, thanh nhà thoát tục. cao quý đoan trang, cũng vô cùng thiện lương hồn nhiên, vô cùng mềm mại.
Ngoại trừ đôi mắt sáng kia, Tiểu Hân quả thực đã biến thành một người khác.
- Nhiều năm như thế không gặp. sắc đẹp của tiểu cô đã Ngày càng khuynh thành khuynh quốc!
Tản Vong tán thướng nói.
- Ha ha ha, từ lẩn đẩu tiên nhìn thấy cô. ta đã biết được việc này!
Dương Phàm cũng cười khổ. chút tiểu xiếc đó làm sao có thể lừa gạt được hắn!?
Thấy Dương Phàm phán ứng như thế, Tiểu Hán hơi khẽ rùng mình, trong lòng vừa trấn định vừa có chút thất vọng. Sau khi Dương Phàm nhìn thấy khuôn mặt thật của mình không ngờ cũng không thấy có gì dị thường cả.
Khi nàng tiết lộ khuôn mặt thực của mình là muốn Dương Phàm sẽ nhớ mãi.
Vói tư sắc khuynh thành khuynh quốc của mình, hơn nữa có thán phận vô song trên đời. số tài tử ngưỡng mộ nàng không chi có ngàn vạn.
Bất cứ nam nhản nào lần đẩu gặp nàng cũng đểu vô cùng chấn động...
Nhưng vẻ mặt Dương Phàm vẫn bình thán cười, như thể hết thảy đểu nẳm trong dự đoán của hắn rồi vậy.
- Dương đại ca bảo trọng!
Con mắt sáng của Tiểu Hân rưng rung, nângtay lên. vẫy vẫy chào hắn lẩn cuối.
- Tiểu Hân, ngươi cũng bảo trọng.
Dương Phàm dứt khoát quav đầu, khống chế trường long màu đất. phi độn về phía xa xa.
Hắn sợ tiếp tục trì hoãn sẽ sinh biến.
Hai người bay một hơi tới mấy chục vạn dặm mới từ dưới đất hiện thán.
-Hô
Dương Phàm thờ phào một hơi. phát hiện Tẩn Vong bị thương không nhẹ liền ra tay trị thương cho hắn.
Tẩn Vong tất nhiên vô cùng thán phục V thuật của Dương Phàm.
- Dương đạo hữu, ta còn phải sủa sang lại bộ hạ, sớm rời đi tới nơi khác, không thể lưu lại được.
Tẩn Vong vội vã cáo biệt hắn.
__ z 3327 _, Ằ * *
Dương Phàm tự hiêu tinh hình của hãn. biêt răng tự minh một người độc hành còn thuận lợi hơn.
Hắn không dám ờ lại Thiên Vân Cháu lâu, dựa theo bản đồ ngọc giản liền vội vã chạy tới Thiên Vũ Châu.
Từ nơi Tẩn Vong, Dương Phàm biết được trong mười tám Vương hẩu Đại Tẩn thì có không ít đêu là cường giả Thán Hư. cho nén mới có thê nắm trong tay được một diện tích mẻrih mông như thế.
Mà Lục Vân Hầu, người thống trị cao nhất ỡ Thiên Vân Cháu cũng đà đạt tới cảnh giới Thẩn Hư, Hóa Thẩn đại viên mãn, không dễ dàng động tới.
May mẩn là lúc này Lục Vân Hầu đang bế quan, tấn công Thông Thiên bậc ba trong truyền thuyết, không hói thế sự.
Phi hành chừng nửa năm. Dương Phàm rốt cục xuyên qua biên cành Thiên Vân Châu, đi vào một khu vực có phạm vi còn lớn hơn nữa. cũng chính là nơi có thế cục phúc tạp nhất - Thiên Vũ Châu!
Dương Phàm từ ngọc giản bán đồ biết được Thiên Vũ Châu này, thống trị già cao nhất trên danh nghĩa là Hoàng Võ Hầu, cũng là một thế hệ Vương hầu đã dẩn xuống dốc.
Tiên Loan Cửu Phong ờ phía Tây Thiên Vũ Châu, linh khí tràn ra bốn phía.
Tiên Loan Cửu Phong chính là một trong những thánh địa tu tiên của Đại Tần. một nơi hội tụ linh mạch khổng lồ từ thòi thượng cồ.
Theo ngọc giản ghi lại, Tiên Loan Cửu Phong là từ chín ngọn núi nổi tiếng cao tuyệt hình thành nên.
Trên thực tế, Tiên Loan Cửu Phong bao phủ một phạm vi sông núi rộng hàng trăm vạn dặm. Trong đó có vô số sông ngòi, sa mạc. rừng rú, cũng nổi tiếng thiên hạ vì môi trường linh khí.
Nơi đây là một nơi tụ tập tu tiên, có tổng cộng không dưới một trăm môn phái tu tiên, cũng chính là do TiênĐạo Tông, đệ nhất chính đạo đại phái của Đại Tản thòng lĩnh.
Những môn phái này lấy Tiên Đạo Tông cầm đầu, chiếm cứ những nơi linh khí hội tu, thậm chí không nghe chiếu lệnh Vương hầu.
Một ngày kia, một thanh niên Nguyên Anh Kỳ không có gì nổi bật từ trên bầu trời hạ xuống Tiên Loan Cửu Phượng.
- Phẩm chất linh khí nơi này hơn xa những nơi khác ớ Đại Tẩn. không hổ là thánh địa tu tiên! Nếu có thể dừng chân nơi này. đổi với việc tu luyện của ta cùng vô cùng có lợi.
Đòi mắt tràn đầy quỷ dị của thanh niên này cũng khôngbiết đang tính toán điểu gì.
Thiên Vũ Châu. Tiên Loan Cửu Phong.
Đi vào phiến rừng núi tràn đẩv linh khí. điểu ngữ hoa hương này, Dương Phàm hip mắt, đánh giá môi trường xung quanh mình.
Độn quang pháp bảo tới lui không ngớt, linh thú bay nhảv nhiều vô số kể. đủ các loại màu sắc ánh sáng. Những tu sĩ tụm năm tụm ba chậm rãi đi lại. đàm luận, tự do bay lượn, vô cùng tiêu sái. Trong đó cũng có không ít nữ tu tuyệt mỹ khí chất như tiên, xinh đẹp nho nhã động lòng người, khiến thẩn thức khắp này tụ về.
Quan sát cảnh tu tiên cực thịnh như tiên cành giữa nhân gian này, Dương Phàm không khói than thảm:
- Không hổ là thánh địa tu tiên nổi tiếng của Đại Tẳn Vương Triều. Đây chẳng phải là thế giớii tiên nhân mà khi còn nhỏ mình từng ao ước sao?!
So sánh với cảnh này. Bắc Tẩn. Nội Hải có vẻ vô cùng suy vong, không đáng để nói tới.
ở Tiên Loan Cửu Phong, đa số các nơi đểu có các môn phái, Dương Phàm một đường bay đi đã thấy qua muời mấy môn phái rồi.
Thậm chí, lúc này cách hắn mấy trăm dặm ờ ngoài cũng có một môn phái nhỏ. trong môn có mấy trăm đệ tử.
Khi phi hành tới nơi này. hắn ẩn nặc khí tức. nhìn qua chi là một thanh niên binh thường với tu vi Nguyên Anh Kỳ mà thôi, cũng không khiến người ta chú ý nhiêu.
Đúng lúc này. một đội tu sĩ nhỏ với hai nam hai nữ khống chế một con đại điểu màu xanh dài tới bốn năm trượng đangbay về phía này.
- Các ngươi đã nghe qua chuyện hai tháng trước có một võ giả thần bi đã phát chiến thiếp tới Hoàng Võ Hầu, nửa năm sau sẽ tới cửa khiêu chiến chưa?
Một gã nam tu sĩ mặc một bộ bạch bào. nhìn rất anh vũ nói. trong mắt lộ ra vài ý cười.
- Bạch Trạch sư huynh, sao ngươi lại biết được. Tin tức rung động thể nhân như thế nếu là thật thì đã sớm truyền khắp Thiên Vũ Châu này rồi!
Một gã thiếu niên nhỏ gầy với khuôn mặt vàng vọt nghi hoặc hòi.
Có lẽ trong đường tu luyện công pháp, hắn đã phạm sai lẩm cho nén thoạt nhìn xanh xao vàng vọt, khí sắc không tốt. Bất kể là khí độ hay tu vi cũng đều không thể sánh bẳng vị Bạch Trạch sư huynh kia được.
- Hừ, Bạch Trạch sư huynh là đồ tôn của Nhạc Truởng lão của tông ta. về mặt thếo tin thì tất nhiên ngươi không thể sánh bẳng được.
Một cô gái xinh đẹp bất tục mặc đổ đó hừ lạnh nói, biểu hiện có chút khinh thường thiếu niên vàng vọt kia. Chi là khi ánh mắt nhìn qua Bạch Trạch sư huynh thì lộ ra một chút tia sáng kỳ lạ.
Ngoài ra. trong số này còn có một nữ tu thanh nhã thoát tục, khí chất cao quy như hoa mẫu đơn, quần áo trắng như tuyết, vẫn không nói lời nào. Người này có được một khí chất vô cùng cao quy.
- Nam Cung sư muội, đây chính là quyá đấu của cường già đinh phong Đại Tẩn ta, nàng không có chút hứng thú nào sao?
Bạch Trạch sư huynh dù chậm rãi nói chuyện nhưng đại bộ phận sự chú ý đều dành cho cô gái được gọi là "Nam Cung sư muội" này, trong mắt thinh thoáng lóe lên một tia si mê.
Thẩn sắc của Nam Cung sư muội vẫn binh tĩnh, thản nhiên nói:
- Quyết đấu của cường già bực này, những đệ tử đời thứ ba như chúng ta không thê tiếp xúc được. So vói đó, còn Không bẳng tĩnh tâm tu luyện, quan tâm tới chính vận mệnh, tiền đồ của mình.
Lời này vừa ra, Bạch Trạch sư huynh và cô gái đồ đò kia sắc mặt hơi cứng đờ.
Thiếu niên vàng vọt kia âm thẳm khen phải, ánh mắt lướt qua Nam Cung sư muội thanh nhã như tiên, cao không thể với tới này. Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, thẩn sắc hơi ảm đạm.
"Cứ làm ra vẻ thanh cao!?"
Cô gái đồ đỏ hừ lạnh một tiếng, vẫn chi có thể nuốt cục tức này xuống bụng.
Luận về tư chất, khí chất, tu vi, địa vị. nàng đích xác không thể băng vị Nam Cung sư muội này!
Trong mấy người này, tu vi của Nam Cung sư muội đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, Bạch Trạch sư huyrih là Nguyên Anh hậu kỳ. cô gái đô đó này là Nguyên Anh trung kỳ. còn thiéu niên vàng vọt kia chi có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
- Ha ha ha, lời của sư muội quả không sai!
Bạch Trạch sư huynh cố nặn ra vẻ tươi cười, vô cùng nịnh hót.
Khi bốn người bay qua đinh đẩu Dương Phàm thì con đại điểu màu xanh kia bồng nhiên hoàng sợ bất an, phát ra một tiếng tẻ minh bén nhọn, toàn thản run rây.
- Sao lại thế?!
Bốn người chấn động. Duới sự giãy dụa bắt an của con chim này, lập tức họ bay thoát ra.
Hưu—
Ba người vội vàng bay lên giữa không trung, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn con đại điểu.
- Rốt cuộc có gì dị thường khiến Cực Thiên Thanh Điểu, dị thú có huyết thống với Thẩn thú thòi thượng cô là Thanh Loan Thản điêu được thu phục từ trăm năm trước, xuất hiện tinh huống chua từng phát sinh này?!
Bạch Trạch sư huynh khó hiểu hô lẻn.
Giờ phút này. Cực Thiên Thanh Điểu cực kỳ hiếm thấy này phát ra tiếng tê minh bén nhọn tràn đầy bất an, lông chim cả người dựng đứng lên.
Nam Cung sư muội nhìn theo ánh mắt sợ hãi của Cực Thiên Thanh Điểu thì phát hiện có một nam nhân mặc một chiếc áo choàng màu xanh có hoa vãn màu vàng. Đồ án trên chiếc áo choàng kia mơ hô có thê nhìn ra là hinh dáng của Thanh Loan Thản điêu.
Nhưng dưới ánh mắt của mình, nàng ta chi nhìn ra đây là một kiện cồ bảo. hơn nữa cùng không thuộc loại cô bảo đã thành darih.
Chợt cặp mày xinh đẹp của nàng nhíu lại. vừa nghi hoặc vừa cảm thấy tò mò. sinh ra mị thái vô cùng thoát rục.
- Các hạ là ai. tu sĩ của môn phái nào?
Ánh mắt của Bạch Trạch sư huỵnh ngưng trọng. Thẩn thức của hắn và Cực Thiên Thanh Điêu tương liên cho nên là người đâu tiên hiẻu ra nam nhản phia dưới chính là nguyên nhản khiến linh thú tọa kỵ của mình trở nên bất an.
Chính xác mà nói thì đó chính là chiếc áo choàng màu xanh sau lưng nam nhản này.
Sắc mặt hắn không ngừng biến đổi. trong lòng thẳm đánh giá. Nếu là cổ bảo binh thường khẳng định không thể khiến cho Cực Thiên Thanh Điểu vốn có huyết mạch của Thanh Loan lâm vào kinh hãi như thế.
Như vậy chi có thể là kiện áo choàng trên người đối phương khắng định có lai lịch rất lớn. hơn phán nửa là truyền thừa pháp bảo chua hiển linh.
Trên thế gian này có rất nhiều Thông linh pháp bào hoặc Truyển thừa pháp bảo được truyền lưu từ vô cùng xa xua. Thòng linh vật trong phập bảo lảm vào ngủ say, cũng khiến đại bộ phận năng lực của pháp bảo lâm vào trạng thái bí mật. chua thức tinh.
- Dương mỗ chi là một tán tu đang dạo chơi mà thôi, đã gây phiền phúc cho mấy vị rồi, mong được thứ lỗi.
Thần sắc Dương Phàm tự nhiên, vô cùng bình tĩnh, giọng điệu bộ dáng cũng có chút vô
lực.
- Bạch sư huyrih, chi là một tán tu vô danh mà thôi, quán hắn làm gì. chúng ta tốt nhất vẫn là nhanh chóng về tới Tiên Đạo Tông đi!
" IxV,
Cò gái mặc đô đó lãnh đạm nhìn thoáng qua Dương Phàm, có chút khinh thường, cũng cổ ý nhấn mạnh ba chữ Tiên Đạo Tông.
Nếu một thường nhản nghe được tên Tiên Đạo Tông thì dù tu vi cao hơn một bậc cũng sẽ sinh 1a kinh sợ. hoặc là tâm sinh hám mộ.
- Tiên Đạo Tông?
Sắc mặt Dương Phàm bồng nhiên biến đổi, lâm vào động dung.
Tiên Đạo Tông chính là đệ nhất chính đạo tiên môn ớ Đại Tần. Đây chẳng phải là mục tiêu của hắn trong chuyến đi Thiên Vũ Châu hay sao?!
Thấy phản ứng của Dương Phàm, cô gái đồ đó này càng thêm khinh thường. Một tia nghi hoặc trong ánh mắt của Nam Cung sư muội cũng tan biến.
Bạch Trạch sư huynh trong lòng mừng thầm, ngoài mặt càng thêm kiêu ngạo, cười lạnh
nói:
- Tán tu vò danh sao?! Không biết ngươi thi triển loại bí thuật nào quấy nhiễu Cực Thiên Thanh Điểu của ta!? Nếu linh thú của ta có gì không hay xảy ra thì phải bắt ngươi thẳm vấn!
Dương Phàm nao nao. nhướn mày lẻn. Điểu này không phái là cố tình gây sự sao?!
Cho tới lúc này, dù tên Bạch Trạch kia trấn an như thế nào. Cực Thiên Thanh Điểu cũng vẫn vô cùng bất an.
Cô gái đồ đó lạnh lùng nói:
- Tên tán tu thật to gan, sử dụng pháp thuật âm độc gì, còn không thành thật trả lời?
- Bạch sư huynh, từ nãy tới giờ cùng chua từng thấy người này có gì dị động, cùng không có chút dao động linh khí dị thường nào!
Tên thiếu niên vàng vọt kia do dự một chút rồi nói.
- Cám miệng cho ta!
Cô gái đô đỏ lớn tiếng quát:
- Nẻu không phái mang nhiệm vụ trong người, nơi này ngươi có tư cách gì mà lẻn tiếng?!
Tên thiếu niên kia có chút hoàng sợ, không dám nói gì nữa. chi nhìn Dương Phàm với ánh mắt cảm thông.
ẳ
- Sủng vật của các hạ sinh ra bệnh gì sao?
Dương Phàm cũng cười khẽ. hơi nghiền ngẫm rồi nói:
- Vừa lúc Dương mỗ cũng là một gã Dược sư, không chi có thê chữa trị bệnh cho con người mà cũng có thể chăm sóc cho sủng vật!
- Ngươi thật sự là một Dược sư sao?!
Bạch Trạch sư huynh, cả Nam Cung sư muội cũng lộ ra bộ dáng nghi hoặc.
- Không thể giá được!
Linh khí trên người Dương Phàm dao động, nhẹ nhàng bay tới mấy chục thước, tới bên cạnh Cực Thiên Thanh Điêu.
Mà Cực Thiên Thanh Điểu kia cũng không có chút địch ý nào. để Dương Phàm đi tới cạnh người, đua tay lên khẽ vuốt ve bộ lông cứng rắn.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Dưới sự trấn an của Dương Phàm, con đại điểu vốn vô cùng bất an này lập tức yên tĩnh lại, sau đó lộ ra vẻ nhu thuận ngoan ngoãn.
- Cái này... làm sao có thể?!
Đám người Bạch Trạch sư huynh há hốc mỗm miệng, bộ dáng cảm thấy khó có thể tin
nổi.
- Chẳng lẽ các hạ chính là "bác sĩ thú y" cực kỳ hiếm thấy trong Tu Tiên Giới?
Nam Cung sư muội thanh lệ thoát tục kia không khòi tò mò hòi, âm thẩm đánh giá thêm người này, phát hiện tướng mạo của đối phương vô cùng tuấn nhã, chi là không hiêu sao lại không khiến người ta chú ý.
- Dương mỗ chi là một gã Dược sư. nhưng người cũng được, linh thú cũng được, đều là sinh linh trên thế gian, nếu mắc bệnh gì cùng đêu có thê chữa trị!
Dương Phàm mim cười.
Theo sau hắn thu tay lại. Cực Thiên Thanh Điểu kia không còn dị trạng gì nữa, vô cùng ngoan ngoãn.
Thấy thấ vẻ mặt Bạch Trạch sư huynh lộ ra nét không cam lòng. Hắn vốn định, nhản cơ hội này để dòm ngó Thanh Điểu Phi Phong trên người Dương Phàm. Nhưng hắn không ngờ đôi phương thật có bán lĩnh, đã trân an linh thú của minh rất tổt.
- Dám hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?
Nam Cung sư muội lộ ra vẻ mim cười, như hoa mai nờ rộ, xinh đẹp vô cùng.
Trong lòng Bạch Trạch sư huynh khẽ nàng mình. Hắn biết vị Nam Cung sư muội này rất cao ngạo, không ngờ lại động tâm vtì tiểu^^&danti này. hoặc nàng có ý đồ gì khác.
- Tại hạ là Dương Phàm.
Thẩn sắc Dương Phàm bình thản, cũng đưa ánh mắt có chút thướng thức nhìn Nam Cung sư muội. Nữ nhân có được tư sắc và khí chất như thế này ờ Tu Tiên Giới cũng không có nhiều. Nhưng Dương Phàm đã đi qua nhiêu nơi. cũng gặp không ít tuyệt mỹ tiên tử. người thường không thể bẳng được.
- Tiểu nữ là Nam Cung Hạm.
Nam Cung Hạm thấp người thi lễ. chợt nói tiếp:
- Tại hạ có một vị trưởng bổi có một con linh thú Kim Lý Vương đột nhiên mắc quái chứng, mấy chục năm vẫn chua chữa khòỊ đã tim không ít danh V nhưng chua thành công. Mà vừa rồi chứng kiến thì V thuật của Dương đạo hữu không giống người thường. Tiểu nữ lúc này muôn mượn trọng kim mời Dương đạo hữu đi chữa bệnh cho Kim Lý Vương.
- Quả nhiên...
Tên Bạch Trạch sư huynh kia thở phào một hơi.
Dương Phàm ra vẻ trầm ngâm, dưới con mắt chờ mong của Nam Cung Hạm rốt cuộc gật đẩu:
- Dương mỗ cả gan nguyện ý thử một lẩn!
- Dương đạo hữu, mau mời!
Nam Cung Hạm cách không đánh ra một cỗ pháp lực, đưa Dương Phàm đặt lẻn trên lung Cực Thiên Thanh Điểu.
Sắc mặt của Bạch Trạch sư huyrih khó coi, cũng không ngăn cản. chi tiếp tục khống chế Cực Thiên Thanh Điêu bay về phía sư môn.
Trong lòng Dương Phàm cũng mừng thẩm. Hắn đang cân nhắc xem phái làm sao để trừ trộn được vào Tiên Đạo Tông thì không ngờ lại có cơ hội như thế này!
Không phải là hắn không nghĩ tới việc trực tiếp đi tới bái phóng Tiên Đạo Tông mà thán phận hiện tại cùa hắn cũng không tầm thường. Không biết có bao nhiêu thế lực đang âm thảm dòm ngó tới hắn.
Trên đường bay đi. Dương Phàm cũng bắt chuyện với Nam Cung Hạm. Nam Cung Hạm cũng âm thẳm tán thướng về vẻ tự nhiên hiển hòa của hắn.
Lúc này, Dương Phàm đang đánh giá thiếu niên vàng vọt kia, thẩn quang trong mắt hơi lóe lên. Đột nhiên, Dương Phàm nắm lấy tay hắn.
- Ngươi... Dương Dược sư. ngươi muốn làm gì?
Thiếu niên vàng vọt này bị Dương Phàm chế trụ cổ tay, không thể động đậy, vô cùng nghi hoặc nói.
- Dương Dược sư. ngươi muốn làm gì?
Thiếu niên vàng vọt bị Dương Phàm đột nhiên nắm lấy tay này không thể động đậy. vô cùng nghi hoặc, đôi mắt cũng hiện lên một chút hoảng hốt.
Một trảo tùy ý của đối phương rất tự nhiên nhưng hắn căn bản không thể nảy sinh V niệm trốn tránh.
- Xin hòi tôn tính đại danh của đạo hữu? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt. dường nhu là có quái bệnh trong nguời.
Con ngươi thâm thúy của Dương Phàm lóe lên một tia tinh trạch màu lục, nhẹ nhàng đánh giá thiếu niên vàng vọt có chút rụt rè; tự ti. hướng nội này.
Trong hai nam hai nữ của Tiên Đạo Tông này thì hắn là người có tu vi thấp nhất, chi là Nguyên Anh sơ kỳ, căn bản không thể so sánh với Bạch Trạch sư huynh và Nam Cung Hạm.
Đặc biệt, tu vi của Nam Cung Hạm đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, thậm chí đă tấn công Hóa Thán Kỳ. mà lại là ít tuôi nhát trong số mấy người này.
- Quái bệnh trong người?
Thiếu niên vàng vọt này nao nao, vội vàng ôm quyền, mừng nhưđiên nói:
- Tại hạ Hoàng Phù, một trăm năm trước khi tu luyện công pháp thì lưu lại ám tật trong người. Tại hạ cũng dùng không ít linh đan diệu dược nhung không cứu trị được. Không ngờ Dược sư chi tùy ý liếc mắt đã nhìn ra.
- Ngươi nói qua tình huống cụ thể nào...
Dương Phàm đặt tay lên mạch của hắn, vừa kiểm tra vừa hòi.
- Một trăm năm trước, Hoàng sư đệ dường như còn chưa gia nhập môn phái ta!
Bạch Trạch sư huynh nhíu mày.
- Là thế này... Năm đó ta tự mình tu luyện một bí thuật độc truyền trong gia tộc. không có danh sư chi bảo. cũng vấp phải ngã ba. Từ đó về sau, mặc kệ là tu luyện công pháp nào cũng đều vô cùng chậm chạp. Dựa theo tư chất của ta trước đây hăn không thua kém gì "tứ đại kỳ tài" cùa Tiên Đạo Tông ta, nhưng hiện giờ lại vẫn dừng ớ cảnh giới này...
- Giớii cho một tên Hoàng Phù ngươi. Đúng là không biết trời cao đất 1ộng, tự cho minh có thê sánh bẳng "tứ đại kỳ tài"! Mặc dù lấy tu chất của Nam Cung sư muội cũng còn một đoan chênh lêc với bốn đai thiên chi kiêu từ kia!
.. 1 2ự
Cô gái đồ đò hừ lạnh, lên giọng châm chích nói.
Nam Cung sư muội nghe thẻ. đỏi mi thanh tú cùng hơi nhíu, khuôn mặt thanh nhã thoát tục cũng không đổng tình.
Bạch Trạch sư huynh ngượng ngùng cười:
- Lời của sư muội sai rồi! Nam Cung sư muội nhập môn chậm hơn. Nếu không, cũng rất có thể ganh đua được với tứ đại kỳ tài. Dù sao, tứ đại kỳ tài này cũng đểu đã bước vào Hóa Thẩn Ky.
Dương Phàm nhưón mày, liếc nhìn cô gái đồ đó kia một cái. cười lạnh nói:
- Dương mỗ đang xem bệnh cho người ta, cô nương tốt nhất cùng đừng xen vào.
-Ngươi...
Cô gái đô đó chuản bị phản kích, nhung khi đối diện với ánh mắt nhìn thăng lạnh lùng của Dương Phàm thì cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, trong lòng hoảng hốt. nuốt hết những lời định nói xuống.
Thấy tình cảnh này, Bạch Trạch sư huyrih cũng có chút kỳ quái. Điểu này không phù hợp với cá tính của cô gái đô đò này.
Nam Cung Hạm ngạc nhiên liếc nhìn Dương Phàm một cái. Bất kể nàng nhìn thế nào thì cùng chi thấy đối phương là một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mà thôi. Nhung trực giác khiến nàng khăng định người này không đơn giản.
Hoàng Phù đua ánh mắt cảm kích nhin Dương Phàm.
Hắn vốn là kỳ tài ngút trời nhung sau lẩn đó. nhân sinh vận mệnh đã có chuyển biến lớn lao. rơi vào vực sâu không đáy. dẩn lâm vào tự ti, vô lực...
Dương Phàm chủ động xem bệnh cho hắn, thứ nhất là vi cảm thấy hứng thú vói chứng quái bệnh này. có chút ngứa nghể. Còn lại là do đổi phương bản tính thiện lương, hắn rất thông cảm.
- Chứng bệnh này thật là Kỳ quái...
Sinh Mệnh Lục Chủng của Dương Phàm đã tràn ngập toàn thân Hoàng Phù, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, lẩm bẩm tự nhủ.
Chừng qua một carih giờ. Dương Phàm nhắm mắt lại yên lặng, dường như cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
- Ha ha, thật sự cho mìrih là thẩn V sao chứ?! Nam Cung sư muội cho ngươi đi xem bệnh cho linh thú chắc cũng phải xem xét lại...
Cô gái quần đò khinh thường cuời nói.
.Á...
Khuôn mặt của Hoàng Phù lộ ra một chút tức giận:
- Sư tỷ ngươi thật là quá đáng. Chứng bệnh của ta đã nhờ không ít Dược sư xem cho. chính là một quái chứng vô cùng khó giải quyết...
Cô gái đồ đò này nao nao. Từ khi nào tên HoàngPhù này lại dám làm trái ý mình?!
Nàng vừa chuần bị quát mắng một phen thìNam Cung Hạm cũng đã không hài lòng nói:
- Lữ sư tỷ, Dương Dược sư là khách mời của ta. còn mong ngươi còn biết giữ lời ăn nói.
Mà lúc này, Dương Phàm thu tay lại. thớ phào một hơi. lẩm bẩm:
- Thì ra là thế... Dị linh cái... Còn có huyết mạch truyền thừa... Thật đúng là không đơn giản. Tuy nhiên ta đã có biện pháp rồi!
Tẻn Hoàng Phù kia nghe vậy thì thản hình chấn động, như sét đánh bên tai.
Bùm!
Hắn lặp tức quy gối trước người Dương Phàm:
- Câu xin Dược sư ra tay cứu giúp!
- Ha ha ha. đã có duyên thi Dương mỗ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dương Phàm cười cười nói.
Liền đó thỊ ngay trên lưng của Cực Thiên Thanh Điểu. Hoàng Phù khoanh chân ngồi xuống, Dương Phàm nửa ngồi phía sau lung hắn, hai tay liên tục bấm quyết, điểm liên tiếp vào các vị trí toàn thân hắn.
Nam Cung Hạm cẩn thận quan sát, phát hiện có nhiều vị trí Dương Phàm điểm vào cùng khỏngphải là huyệt đạo của nhân thể!
Thấy Dương Phàm có bộ dáng còn dư lực. nàng liền hói:
- Cấu tạo của con người là tinh diệu và phúc tạp nhất! Có mấy trăm huyệt đạo là có thể liệt kê ra. Nhung ngoài ra. còn có rất nhiều thẩn huyệt và thẩn mạch chua thức tinh. Mà càng phức tạp và thán bí hơn nữa chính là nhân tử thân bí truyền thừa sinh mệnh, quyết định thiên phú. đặc thù, năng lực... của từng sinh mệnh cụ thể.
Đối mặt vói nghi vấn của Nam Cung Hạm, Dương Phàm đua ra một loạt thật ngữ V đạo khiên nàng cảm giác khôngbiết đâu mà lường.
Trong Thánh Liệu Thiên, Dương Phàm nghiên cứu không chi cấu tạo cơ thể người mà còn của yêu thú. cả trên phương diện sinh mệnh. Đối với V đạo. hắn đã phần tích tới bán chất của sinh mệnh.
Nếu có thể thấu hiểu về sinh mệnh thì có thể mờ ra linh căn. thiên phú, huyết mạch truyền thừa, bí mật của thê chất đặc thù, thậm chí có thê sáng tạo ra sinh vật tối hoàn mỹ trên thế gian.
ở một lúc nào đó, Dương Phàm đã từng hoài nghi, vị Lâm Huyết Đại Đế từng muốn sáng tạo ra thán thê hoàn mỹ nhất khắp cả thất giới kia có phải cũng là một nhản vật đã tìm hiêu V đạo về sinh mệnh?!
về phần quái chứng của Hoàng Phù. Dương Phàm đã nhìn ra. Người này bản thán có huyết mạch truyền thừa không tâm thường, có lẽ xuất phát từ gia tộc của hắn, Còn nữa, hắn cùng có Dị linh căn vô cùng hiếm thấy.
Dị linh căn không thuộc Thiên linh căn, Địa linh căn. Có thể coi rẳng Dị linh căn yếu thì thậm chí không băng Địa linh căn. nếu mạnh thì thậm chí còn viễn siêu Thiên linh căn là chuyện binh thường.
Dương Phàm qua sự thông hiểu cấu tạo nhản thể mới nhận ra được sự tồn tại của huyết mạch truyền thừa và Dị linh căn. đồng thoi giữa hai thứ này có chút xung đột. khiến không thê phát huy ra tác dụng lớn nhất. Nhưng dù thế, tư chất này cũng đã không thuộc hai từ "thiên tài" của nhản giớii này. Nhưng không hiểu vi sao, cả huyết mạch truyền thừa và Dị linh căn của Hoàng Phù đêu lâm vào ngủ say, do đó khiến tư chất hắn cũng trờ nên bình thường.
Dương Phàm không tin việc này chi đơn giàn là do Hoàng Phù tu luyện một loại bí thuật độc truyền nào đó.
"Nếu có thể khiến huyết mạch truyền thừa và Dị linh căn của hắn tinh lại, không xung đột với nhau, thậm trí bô trợ cho nhau thì thiên phú người này khăng định đạt tới cấp nghịch thiên, không tha kém Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song chút nào...
Dương Phàm càng nghĩ càng hưng phấn, không lo lắng sau khi thảnh công sẽ dẫn tới hậu quá như thế nào. càng không có tâm tư hẹp hòi. lo sợ đối phương vì thế mà vượt xa bản thân mình.
Đạt tới cấp bậc tông sư như hắn và Thiên Thu Vô Ngân thì bất kể là trình độ. lòng dạ đểu vượt xa người thường. Điểu này cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ có thê đứng sừng sững ờ đinh cao. được vạn người kính ngưỡng.
Nam Cung Hạm chi thấy trong mắt Dương Phàm lóe lên vẻ hung phấn, hai tay hóa thảnh một mảnh hư ảnh, liên tiếp điểm quanh thân Hoàng Phù.
Mà trong cơ thể Hoàng Phù. huyết mạch giống như được châm ngòi, trờ nên sôi trừo, cả người nhiễm đỏ một màu máu. thoạt nhìn rất dữ tợn. Q*
Ước chừng qua vài canh giờ, Dương Phàm thu tay lại. trên mặt Hoàng Phù lúc này đã có vẻ hỏng hào. trắng nõn, nét mặt sáng ngời, còn có một khí chất mị lực đặc biệt.
- Dương Dược sư, được rồi sao?!
Hoàng Phù VÔ cùng vui mừng ngạc nhiên, hắn cảm giác đà lấy lại được sự tự tin vốn thuộc về mình mà hắn đã đánh mất. Sự biến hóa phát sinh trong cơ thể không biết dùng từ nào để diễn tả.
Trực giác nói cho hắn biết 1ẳng huyết mạch truyền thừa và linh căn đểu đã khôi phục lại.
- Ha ha. bệnh của ngươi đã được chữa khòi rồi. Nhưng để thể chất ngươi đạt tới trạng thái hoàn mv thì Dương mỗ còn cẩn thời gian luyện chế thêm cho ngươi một viên đan dược nữa!
Dương Phàm ung dung, cười tùm tim nói.
Sau một phen cứu trị, hắn cũng có được cảm giác vui vẻ vì thành công.
- Tạ ơn ân công!
Hoàng Phù trực tiếp quy xuống, không ngờ dùng "ân công" đê xưng hô. khuôn mặt đẫm
lệ!
- Dương Dược sư, ngài nhất định phải nhận của ta một lạy!
Hắn quỳ thẳng xuống, chân thành cảm kích nói:
- Đại ân này. Hoàng Phù Ngày sau tất báo!
Dương Phàm thâm ý nhìn hắn một cái! Người này xưng mình là "ân công" là do cảm kích với sự chữa trị và cài tạo của mình không thua kém ân nhân cứu mạng.
- Ngươi đứng lên đi! Đây là do cơ duyên mang tới khiến Dương mỗ có thể gặp ngươi, vừa lúc có thể chữa được chứng này!
Dương Phàm để hắn đứng lên.
- Vâng. DươngDược sư!
HoàngPhù cũng liền đứng lên. phát hiện linh khi trong cơ thể có biến hóa gì đó. kinh hô:
- Không ôn, tu vi cành giới của ta...
- Mau ngồi xuốngtấn công cảnh giớii.
Thản sắc Dương Phàm khẽ biến, nâng tay lẻn ấn xuống một cái. khiển Hoàng Phù ngồi xệp bằng xuống, tiến vào trạng thái tấn công cành giới.
Thấy tình cảnh này, đám người Nam Cung Hạm vô cùng ngạc nhiên, sắc mặt của Bạch Trạch sư huynh lại biến đôi không ngừng, cô gái đô đỏ lại vẻ mặt rất ngượng ngùng.
Vài canh giờ sau, khí tức trên người Hoàng Phù bỗng nhiên đại biến, từ Nguyên Anh sơ kỳ tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.
Dương Phàm phản tích răng dù huyêt mạch và linh căn của người này ngủ say nhung trong quá trinh tu luyện vẫn hút đi một bộ phận lực lượng, giấu sâu trong cơ thể.
Mà sau khi cả hai thứ này thức tinh thì bộc phát, xuất hiện tình huống thăng cấp như thế này!
- Xem ra, hắn nếu bế quan thêm một năm rưỡi thì tu vi có thể đạt tới trình độ cùa Nam Cung Hạm...
Dương Phàm mim cười lẩm bẩm.
Nam Cung Hạm càng lúc càng ngạc nhiên, ánh mắt không ngừng đánh giá hắn, trong lòng thảm đoán lai lịch của người này.
"Hay là đám người mình đã gặp cao nhân lánh đời sao?!
Lại phi hành không lâu sâu, phía trước xuất hiện một ngọn tiên phong cao nhập mây. Dưới ánh sáng bảy màu và tiên quang phụ trợ, ngọn núi này đúng như tiên cảnh.
Hưu-—
Lấy ngọn tiên phong này làm trung tâm. có vô số độn quang pháp bảo hiện lên. linh thú phi hành. Tiếng xé gió thi thoảng chấn động bầu trời, đúng là cao nhân Hóa Thần Kỳ.
Càng tới gần ngọn núi này càng cảm thấy một cỗ áp bách sâu sắc. linh khí càng nồng đậm khiên người ta vô cùng rung động.
- Nơi này chính là ngọn núi cao nhất Lăng Đính Tiên Phong của Tiên Đạo Tông ta. Ngọn núi này cao tới vạn trượng, rộng tới tám ngàn dặm, hội tụ tới trăm vạn người tu tiên...
Bạch Trạch sư huynh cười cười, giới thiệu cho Dương Phàm.
Nhìn ngọn Lăng Đính Tiên Phong sừng sững này. Dương Phàm cảm thấy rất rung động.
"Trăm vạn người tu tiên hội tụ là sự cường thịnh nhưthế nào?!"
Theo ba cảnh giới nhập môn: Luyện Khí. Ngưng Thẩn, Trác Cơ tới ba cảnh giới thẩn thông: Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thân, sáu đại cảnh giới này có vô số người tu tiên đang hội tụ tại Tiên Đạo Tông - tiên môn đệ nhất ở Đại Tẩn.
Hắn không khòi cảm thán, nồng nhiên quav đẩu nhìn lại. Bản thán hắn bôn ba trong nguy hiêm. đã đạt tới cành giới tu tiên thứ sau, con đường trường sinh bất tử lúc trước chi là giấc mộng, giờ cũng vô cùng gân...
Mà lúc này. Hoán Thiên Nha của Dương Phàm cũng sinh ra cảm ứng, có một người vô cùng thán cận vói mình đang ớ Ngay trong phạm vi tông môn này.