Tiên Hồng Lộ
Chương 683 : Đột phá Hoán Nha trung kỳ!
Ngày đăng: 20:53 22/04/20
Nguy cơ diệt mòn của Tiên Đạo Tông, với sự kiện Trấn Đỏng Hầu bắt đắc dĩ lui binh mà hạ màn xuống.
Trận đại chiến tu tiên lần này hoành tráng chua từng có. người tu tiên tham chiến có tới một hai trăm vạn. mà còn bảy thành trở lên đều là tu sĩ bậc cao.
Bên phe Trấn Đông Hầu, ngã xuống một vị Vương hầu. gần mười đại tu sĩ Hóa Thẩn, cường giả cấp Thòng Huyên chết đi, không dưới mấy trăm. Tu sĩ bậc cao tôn thất tính ra tới ba mươi vạn.
Mà Tiên Đạo Tông mặc dù là phe phòng thủ, trước sau có Thiên Lan tiên trận cùng Hoàng Long Quan che chớ. cũng tôn thất gần hai mươi vạn đệ tử.
Càng quan trọng là sơn môn Tiên Đạo Tông đã bị tàn phá tan tành, chủ vếu là phạm vi lớn nhất gồm đệ nhắt trọng phong, đệ nhị trọng phong, đệ tam trọng phong.
Nếu không nhờ có Dương Phàm ra tay đúng lúc, Lăng Đính Tiên Phong chắc chắn linh khí tổn thất hết. môi trường tu luyện này cũng sẽ suy giám trầm trọng.
Dù vậy. Tiên Đạo Tông cũng nguyên khí đại thương, không có thòi gian năm trăm năm khẳng định khó mà hỗi phục như trước.
Chờ Trấn Đông Hẩu lui binh, sau đó tu sĩ Tiên Đạo Tông bắt đẩu dọn dẹp chiến trường, có thể nghe được tiếng khóc nức nở của một số tu sĩ.
ở Lăng Đính Tiên Phong rộng lớn như vậy. rất nhiều người tu tiên đểu nhập môn cùng một chỗ. cùng tu luyện, cùng trưởng thành với nhau. Có lẽ một sỏ người chết trận nào đó. chính là đồng bọn cùng chung chạ với nhau hơn mấy trăm mấy ngàn năm.
Dương Phàm dõi mắt nhìn theo hướng Thiên Thu Vô Ngán rời đi. những lời đổi thoại vừa rồi, dường như còn vang bên tai:
"Mặc kệ tương lai là địch hay bạn, như trước vẫn không gâv trớ ngại cho chí nguyện đồng đạo của chúng ta. cùng nhau tham thảo tâm đắc tu luyện, trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau."
Lúc ấy Dương Phàm đã đáp lại như thế.
Thiên Thu Vô Ngân gật đầu nói:
"Ngươi nói đúng vậy. Thể gian này có ân có oán, có lợi ích. có phán tranh. Bói vì thản phận mỗi người và lập trường bất đồng mà hoặc là địch hoặc là bẳng hữu. nhưng chi có tâm theo đuôi đại đạo đinh cao. không luận thân phận, chăng phần biệt phương pháp, không hói tới cao thấp. Chi có người đạt tới hoàn cảnh trí tuệ nhưthế mới có thểđược xung là tông sư."
Giờ phút này nghĩ lại trong lời nói của Thiên Thu Vô Ngân, Dương Phàm cảm giác sâu sắc trong đó hàm chứa ý đạo rộng lớn bao la.
Đúng lúc này. Dương Phàm chợt nghe tiếng khóc nức nớcủa Dương Tuệ Tâm bên cạnh.
- Muội muội! Có chuyện gì...
Dương Phàm phát hiện Tuệ Tâm che mặt mà khóc, khóc thật thảm thiết.
Hòi ra, hắn mới biết được, mấy người trong nhỏm bạn từ lúc nhập môn với Dương Tuệ Tâm. ờ trận đại chiến tu tiên này đều bó mình.
Trong số đó thậm chí còn bao gồm vị Tạ Vũ sư huynh kia.
Dương Phàm thờ một hơi dài, đối với chuyện này hắn đành chịu bó tay.
Tuy rẳng hắn được xưng là thẩn V. có thuật diệu thủ hỗi xuân, nhưng đối mặt với người đã chết thực sự, thì vẫn bó phép không làm sao được.
Hơn nữa. Ngay cà sứ mệnh làm sống lại phụ thân, Dương Phàm cũng chua có hoàn thành.
Sở dĩ Dương Thiên còn có hy vọng sống lại, là vì thi thể bảo tồn đúng lúc, càng quan trọng là. trên người vẫn còn lại một chút ít hồn phách.
Không đến thời gian mười năm, Dương Phàm đạt tới Hoán Nha sơ kỳ đinh, liền chuần bị ngưng kết Hoán Thiên Nha thứ hai, tấn chức Hoán Nha trung kỳ.
Đệ cửu trọng phong.
Tại một nơi cấm địa vắng lặng trong môn hiếm có dấu chân người lui tới.
Một ngày này. một lốc xoáy màu xanh nhạt hình thành trên không trung động phủ của Dương Phàm, đông thời chậm rãi lan rộng.
ở lúc đẩu tu luyện, lốc xoáy màu xanh nhạt này. tiêm nhiễm dẩn phạm vi vài dặm hư không, cũng không dẫn tới chú ý của người khác.
Nhưng lúc này thời điểm lổc xoáy màu xanh nhạt, lan tràn tới phạm vi cả trăm dặm, tu sĩ ớ ba trọng cao nhất Lăng Đính Tiên Phong, đêu có điều phát hiện.
"Tại trong bầu trời lúc đó. trừ hào quang kia có mặt khắp nơi. vật dạng thứ hai chính là gió... Nó cũng có mặt khắp nơi, chi cần có một chút động tĩnh, đều không thể che dấu động tĩnh của gió!"
Trong đẩu Dương Phàm, bên cạnh Hoán Thiên Nha màu đó. chậm rãi ngưng tụ ra một đám gió hư vô trong suốt.
"Tốc độ của gió... êm dịu của gió... cuồng bạo của gió..."
Trong đầu Dương Phàm sớm có pháp quyết thành hình.
Giờ phút này hắn chẳng qua là tu luyện, đổng thời lĩnh ngộ áo nghĩa cánh vật của bầu
tròi.
Từ lúc ớ Thiên cầm Nội Hải, thời điểm tìm hiểu cảnh giới Hoán Nha, Dương Phàm suy nghĩ chinh là sự vật trong vòm trời.
Đẩu tiên mắt hắn phát hiện chính là ánh sáng, đến từ tinh thẩn thái cồ.
Dương Phàm thậm chí cho 1"ẳng, đây chính là nguồn gốc của sinh mệnh.
Tiềp sau đó phát hiện hiện tượng tự nhiên, nhiều nhất là phong và lôi điện (gió và sấm sét).
Mà Dương Phàm cho 1"ẳng, phong và lôi điện là hiện tượng phản ứng có linh khí thòng thường nhất trong thiên nhiên.
Ánh sáng chinh là nguồn gốc của sinh mệnh, phong và lôi là đại biểu tính lực lượng của thiên nhiên.
Thời gian nhoáng một cái, đã qua đi bổn mươi năm.
Một ngày này, toàn bộ trên Lăng Đính Tiên Phong, bị bao phủ trong một lốc xoáy màu xanh nuốt thiên phệ địa, cũng trong nháy mắt khuếch trương một ngàn dặm... ba ngàn dặm... năm ngàn dặm... một vạn dặm.
Một cổ khí tức cuồng bạo đáng sợ, khiến gần trăm vạn đệ tử Lăng Đính Tiên Phong như ngạt thớ. kinh hãi run sợ.
- Lực lượng thật kinh người...
Bạch Vũ lão tiên một chán bước vào Hợp Thể Kỳ, từ trong bế quan bừng tinh.