Tiên Hồng Lộ
Chương 705 : Tông sư chi chiến (Trung)
Ngày đăng: 20:53 22/04/20
Tinh không mãi mãi tối đen.
Hai pho tượng đá thượng cổ đầu đội trời chân đạp đất. nồi bật trên không gian tối đen, xa xa đổi diện nhau, khí thế bàng bạc mênh mông, uy thế chấn nhiềp kim cồ.
Giờ phút này, trên đirih hai pho tượng đá. mỗi tượng một nam nhân khoanh tay đứng ngạo nghễ, thân ảnh của họ cao ngất vĩ ngạn, taỵ áo không gió mà tự lay động, tiếp tục trận chiến số mệnh kéo dài trăm vạn năm nay chưa kết thúc.
ở thức thứ tư "Số Mệnh Quyết Đấu" trong bàn cờ, Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đã kích phát lực lượng và ý thức của hai nhân vật thẩn thoại thượng cổ: Tiên Tẩn Thủv Hoàngvà Bách Tộc Man Vương lưu lại.
"Ầm!"
Lôi quang kinh thế hủy diệt, xẹt qua trên không trung và chung quanh hai người, tản phát ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Toàn bộ bầu trời chỗ bàn cờ. truyền đến tiếng nổ "ầm ầm", hào quang óng ánh xoay quanh hai pho tượng đá, làm nổi bật như cự thần thời thượng cổ.
Các cường giả trên Bác Dịch Thai tức thì cảm nhận được một cổ áp lực, cả một đám như ngừng thớ.
Đồng thời, ớ dưới cảrih quan hoành tráng của hai đại tông sư tiếp tục trận chiến số mệnh, tận đáy lòng lại nảy sinh một loại chờ mong và nôn nóng khẩn trương.
ờ dưới hoàn cảnh hai người dung hợp ý chí tinh thần tượng đá, kinh động hoàn toàn bầu không khí vô hình của thiên địa tại trường, sinh ra tranh phong và va chạm kinh tâm động phách.
Từng đạo lôi quang hủy diệt đủ để diệt sát Vương hẩu Phủ chủ kia. chính là tạo thành ở dưới bầu không khí trận giao phong.
Ngay cả đẳng cấp như nhị hoàng, cũng không có nắm chắc ớ dưới lôi quang hủy diệt đáng sợ bực này, còn có thể may mắn tồn tại.
Mà hết thảy phát sinh này. chẳng qua là giao phong tinh thẩn giữa Thiên Thu Vô Ngân và Dương Phàm sau khi dung hợp cùng thần tượng thượng cổ mà ra.
Ngay sau đó. lôi quang lan tràn trên vũ trụ tinh không kia biến mất. xuất hiện phút an bình ngắn ngủi.
Mọi nguời lúc này mới thớ dốc một lát.
Nhưng an bình cũng không kéo dài bao lâu. hai người đứng sừng sững trên đinh tượng đá. tay áo bay phất phới.
"Vù vù!"
Một cơn gió lốc ào tới nuốt chửng thiên địa, trong lúc hai pho thần tượng nổ vang, thần tượng thượng cổ nặng hàng ti cân cũng theo đó lay động, hiện ra trạng thái không ổn định.
Dưới tình huống như vậy. Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân, gần như là cùng một lúc mớ to mắt, người trước ôn hòa thân thiết, người sau bình thản hờ hững, trong mắt đều lóe ra một tia sáng như tia chóp.
"Ầm!"
Dương Phàm giậm một chán xuống, tượng đá Man Vương kinh thiên khổng lồ dưới chân, trong nháy mắt ổn định lại.
Cám giác đó trông giống như Dương Phàm cùng tượng đá Man Vương đã trớ thành một chinh thể.
Thiên Thu Vô Ngân giơ lên một bàn tay. vạch nhẹ trong hư không một cái. giữa bàn tay nhung lại hiện lèn vầng hào quang âm dương đan xen vào nhau, khiến tượng đá Thủv Hoàng đang lay động, chợt ôn định.
Mọi người từ xa xa trên bàn cờ, trông thấy tình trạng này đều kinh hãi khiếp sợ.
Ai cũng không thể đánh giá được, sau khi dung hợp tượng đá thượng cổ hai người đã đạt tới đẳng cấp nào.
"Tinh khí thần của họ dung hợp cùng ý chí cường đại trong tượng đá lưu lại, trên trình độ nhất định nào đó, đã có thể nắm trong tay lực lượng ẩn chứa trong tượng đá nặng hàng ti cân này. Hiện tại cho dù là cường giả Hợp Thẻ Kỳ bình thường, ớ trước mặt bọn họ cũng không có sức phản kháng." Yêu Hoàng chăm chú nhin hai người trên không trung tối đen, sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa có.
- Bọnhọnhưthế nào còn chưa đảnh vậy! Ta cũng quá nôn nóng rồi đây!
Hỗ Phi thẩn tình hung phấn, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong và nôn nóng.
Còn chua có bắt đầu đánh, mà đã có khí thế lớn như vậy, nếu thực sự đánh nhau, cảnh tượng sẽ kinh thiên động địa đến mức nào?
- Không! Xem như họ đã giao phong rồi!
Vô Song lắc đâu nói. trong đôi mắt cũng lóe ra vài phán hưng phấn.
Đã giao phong rồi?
Đám người Hỗ Phi ngẩn ra. nhìn không ra.
- Hai người họ cùng thẩn tượng thượng cổ dưới chân mỗi người, đã là một cái chinh thể. Lúc ban đầu sinh ra lôi quang, là trận giao phong của khí tràng tinh thẩn. Sau đó bùng nổ cơn gió lốc, cũng là trận đọ sức sau khi dung hợp huyền ào pháp lực. Vừa rồi hai pho thần tượng lay động, là dư ba sau giao phong. Nếu ai không khống chế được tượng đá dưới chân mình, sẽ mất đi lực lượng ý chí tinh thản chống đỡ trong đó. chăng khác nào bị thua.
Thiên Ma Môn chủ, chậm rãi lên tiếng, nói ra giải thích của bản thân.
Những người khác trên Bác Dịch Thai nghe vậy. không khói bừng tinh hiểu ra.
Mặc dù với lịch duyệt cùng độ cao của họ. cũng khó có thể tường tượng, trận giao phong
giữa hai người có thể đạt đến mức độ cao huyển bí như thế.
Đúng lúc này. trên vũ trụ tinh không tối đen truyền tới hai tiếng nổ vang.
"Ầm! Ẳm!"
Trong khoảnh khắc lúc đó. Dương Phàm tung ra một chướng một quyền công kích tới. hư không dưới chấn động sinh ra sóng gợn dao động không gian khủng bổ.
Trong bóng đêm. chi thấy một vùng lửa sáng màu đó phạm vi trăm trượng cùng một mảng lôi long màu tím kèm theo sấm sét nổ vang, đan xen vào cùng một chỗ, mành liệt công kích đến phia Thiên Thu Vô Ngân.
Thiên Thu Vô Ngân thẩn sắc chợt ngưng trọng, tay áo bào vung lên xoay tròn, xuất hiện một cái lốc xoáy màu xanh thần bí, bên trong lắp lóe một cái động khẩu tối đen như mực. truyển đến một lực hút mành liệt, đồng thòi trong nháy mắt mớ rộng gấp trăm gấp ngàn lẩn, thôn thiên phệ địa. cắn nuốt hết lực lượng cực nóng cuồngbạo kia.
Trong trường hợp đó, dưới dung hợp của hai loại lực lượng cuồng bạo của Dương Phàm, sinh ra uy lực sao có thể đơn giàn nhưthế?
"Ầm!"
Lốc xoáy màu xanh chấn động, lay động dữ đội. tượng đá dưới chân Thiên Thu Vô Ngân loạng choạng một cái,.
Thiên Thu Vô Ngân vung một tay lên. lại làm cho tượng đá ổn định, đồng thời hắn há mỗm phun ra một chuỗi trường hà màu xanh.
Trường hà màu xanh kia tràn ngập kiếm khí sắc bén cuồng bạo. sinh ra một mảng sóng gợn không gian đầy kiếm khí, với khí thế cường đại "vô kiên bất tồi", đánh tới trước mặt Dương Phàm.
"Không ngờ hắn còn tinh thông kiếm đạo?" Ánh mắt của Vô Song sáng lên. với độ cao của hắn, dĩ nhiên có thể nhìn ra trình độ kiếm đạo của Thiên Thu Vô Ngân, ít nhất đạt tới cấp đại sư.
Đổi mặt với công kích mành liệt như thế. Dương Phàm hơi biến sắc. Hồn Căn trong cơ thể chợt phát ra một vầng hào quang màu vàng lấp lánh, dung hợp cùng toàn bộ tượng đá Man Vương.
- Hắn không né tránh sao?
Mọi người đểu cả kinh kêu lên.
Mắt thấy kiếm khí cuồn cuộn tấn công mà đến. toàn bộ tượng đá thượng cổ nổi lên một vầng hào quang vàng ánh, phía bên ngoài ngưng kết thành một tầng tinh thể màu đất. vừa dày vừa kiên cố, thậm chí lóe sáng óng ánh như kim loại.
"Keng! Keng! Keng!..."
Kiểm khí cuồn cuộn mang theo sóng gợn không gian hung hăng công kích tới trước người Dương Phàm, bắn tung tóe ngàn vạn đốm lửa. đồng thòi truyền đến tiếng sắt thép va chạm nhau, khiến cho người ta đinh tai nhức óc.
Bên ngoài thán tượng đá Man Vương và Dương Phàm, dưới kiếm khí cuồn cuộn rít gào tấn công liên tục. dẩn dẩn xuất hiện một số vết rạn nứt.
Chờ thế công sắc bén này qua đi, tượng đá Man Vương nhoáng lên một cái. rất nhanh ổn định lại.
Ngay sau đó, tinh thể màu đất bên ngoài thân hai người, bùng nồ vỡ ra. hóa thành hàng ti tia sáng màu đất. cuôn cuộn mãnh liệt, khí thế dỡ núi lắp sòng cuốn tới bao phủ cả Thiên Thu Vô Ngân và tượng đá trong đó.
Thiên Thu Vô Ngân phất động hai tay áo. một luồng khí tối đen như mực xen lẫn vô số đao gió, ỡ bên ngoài hình thành một bức tường phòng thủ kiên cố.
"Ầm! Ẳm! Ầm! Ẳm!.
Hàng ti tia sáng màu đất công kích đến va chạm vào màn khí tối đen kết hợp cùng đao gió ngưng kết thành bức tường phòng hộ. vang lên tiếng nổ "ầm ầm".
Khoành khắc bùng nổ đó. một tràng tiếng nổ vang, sóng khí cường đại hình thành dòng nước lũ lan ra bốn phía Tinh Hà vô hạn.
Hai pho tượng đá nặng hàng ti cân lay động mãnh liệt, ỡ dưới khống chế của hai người, kiên trì cầm cự trong nước lũ, mới không trôi đi.
Kỳ quái chính là hai người trong khi giao chiến, vẫn không sử dụng pháp bào, thậm chí không có tính toán trước sau.
- Dương lão đại như thế nào không sử dụng Chí Bào Long Khí? Bẳng không có cơ hội chiếm giữ ưu thế!
Thanh Vũ khó hiểu, thấp giọng nhỏ nhẹ nói.
Đa số mọi người đểu khó hiểu như vậy.
Trước mắt chi thấy hai người đứng sừng sững trên tượng đá thượng cồ, tiếp tục trận chiến số mệnh, đánh cho long tròi lỡ đất. nhật nguyệt thất sắc.
Cùng so sánh, các trận chiến giữa các Vương hầu lúc trước hoàn toàn bé nhỏ không đáng
kể.
Ngay cả trận đại chiến giữa nhị hoàng đó, so sánh với giờ phút này lực lượng đại địa núi sông trong khoành khắc có thể mai một, cũng đúng là đệ tử so với sư phụ.
- Nếu Dương Phàm sử dụng Chí Bảo Long Khí. sẽ làm cho trận luận bàn lẩn này mất đi ý nghĩa. Bới vì bọn họ theo đuôi không phải là thắng bại.
Vô Song nhìn chẳm chẳm vào trận đại chiến giữa hai người xưa nay chưa từng có. trong mắt dường như lộ ra vài phán hướng tới.
"Theo đuổi không phải thắng bại?" Tâm thẩn Yêu Hoàng chấn động, chăm chú nhìn cà khu vực bị sóng gợn không gian kia dòn dập ặp tới, quả thực khó có thẻ hiêu nôi.
ờ dưới tình huống thêm vào lực lượng ý chí tinh thần của hai pho tượng đá thượng cổ,
trận chiến đấu giữa hai người, đã vượt xa cấp độ của bọn họ.
"Ầm!"
Ngay lúc đó, tinh không chấn động, chi thấy trong tay Dương Phàm hiện ra một đoàn mặt trời đỏ rời tay mà đi.
Trong phút chốc, mặt trời đó kia bùng nổ phát ra khí tức cấm kỵ, bạo phát, hình thành một vòng ngọn lửa lốm đốm vàng, rồi hình thành vầng mặt trời thái cổ!
Một luồng gió lốc hủv diệt màu đó thẫm, lấy vầng mặt trời thái cổ làm trung tâm, hóa thành màng lửa rít gào. tấn công tới hướng Thiên Thu Vô Ngân.
Giờ phút này. Dương Phàm khổng chế Hồng Nhật Phẩn Thiên, đã đạt tới cảnh giớii hoàn toàn mới. có thể khống chế được phương hướng bùng phát của nó.
Thiên Thu Vô Ngân sắc mặt chợt ngưng trọng, hiện lẻn một tia kinh dị và khẩn trương.
"Phù!"
Chi thấy trong tay Thiên Thu Vô Ngân xuất hiện một cái quang cẩu băng màu lam sáng lóng lánh. Dưới tốc độ nhanh xoay tròn, "vù" một tiếng, hình thành một cái lốc xoáy băng giá thôi quét thiên địa.
Hai con lốc xoáy húy diệt va chạm cùng một chỗ. sinh ra luồng khí lưu hủv diệt màu đen đáng sợ quét ngang tinh không.
Luồng khí lưu hủv diệt màu đen đó. mang theo nguy cơ tử vong cũng nhẳm về phía cà hai người.
"Không xong!"
Dương Phàm thẩm la lên. lực lượng ẩn chứa bên trong luồng khí lưu húy diệt màu đen kia, thật có thê làm cho hai người rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục.
Cùng một lúc. tầng ngoài tượng đá dưới chán hai người xuất hiện hiện tượng bong tróc. Dưới luồng khí lưu hủv diệt khủng bố do lốc xoáy va chạm sinh ra, dập dòn ỡ xa xa, mắt thấy sẽ quét tới vũ trụ tinh không.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng một lúc giậm mạnh tượng đá thượng cổ dưới chân.
"Ầm" một tiếng, hai pho tượng đá to lớn chấn động một cái, rồi cùng một lúc xông tới va chạm vào đối phương.
- Sao lại thế này?
Mọi người phía dưới đều khiếp sợ vạn phần, mắt thấy hai pho tượng đá va chạm vào nhau, sinh ra một luông lốc xoáy uy lực hoàn toàn trái ngược cùng khí lưu húy diệt màu đen kia, khiển cho tinh không nổ vang chắn động.
Không bao lâu. chi nghe "ẩm" một tiếng, hai pho tượng đá thượng cổ dường như có lực hấp dẫn lẫn nhau, dung hòa cùng một chỗ.
Mà phía trước luồng khí lưu màu đen huy diệt thiên địa kia. cũng theo đó biến mất. Hai người đồng thời vượt qua nguy cơ, sống sót bình yên từ trong tử vong tuyệt cảnh.
Tuy nhiên, ớ mặt đất chỗ hai pho tượng thượng cổ va chạm nhau, mơ hỗ hiện ra một khe nứt màu đen.
Đó dĩ nhiên là "khe nứt không gian" có thể nuốt chửng, chôn vùi vạn vật.
Cái gọi là khe nứt không gian, chính là khi lực lượng cường đại đến mức xé rách không gian, sau đó sẽ sinh ra khe nứt khủng bố.
Cồ lực lượng này do hai lẩn va chạm sinh ra, không ngờ đạt tới mức độnhưthế.
Nghe nói. ngay cả cường giả Hợp Thể Kỳ, Độ Kiềp Kỳ, lực công kích của họ cũng không thể cường đại đến mức độ sinh ra khe nứt không gian.
Sách cổ ghi lại, chi có Bán tiên Đại Thừa Kỳ không tồn tại ớ giới này, hoặc là Tán tiên Ngoại Hải Vực trong truyền thuyết. mới có được thực lực này.
- Đây còn là chiến đấu sao?
Hàn Kỳ chấn động đến thất thẩn.
Tinh khí thẩn của hai đại tông sư dung hợp cùng tượng đá nhản vật thẩn thoại thượng cổ, đã nắm giữ lực lượng và huyền ào cao thâm đến mức trong giao đấu. tùy thời có thể làm cho chính họ rơi vào tình huông "vạn kiếp bất phục".
Vừa rồi, Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân ớ dưới tình hình đó đã ăn V cực kỳ vi diệu, hóa giài được nguy cơ tử vong.
Khi nguy cơ qua đi, hai pho tượng đá giống như có lực hấp dẫn lẫn nhau, giao hòa cùng một chỗ. tuy hai mà một.
Mà giờ phút này, Dương Phàm và Thiên Thu Vô Ngân nhìn nhau cười, trong mắt lẫn nhau đểu mang theo hiểu ý thật sâu.
- Lão sư! Nếu đánh tiếp, các ngài tùy thời có nguy hiểm tới tính mệnh, Không bẳng chúng ta giải hòa, cùng chungbàn bạc bảo tàng Tiên Tần.
Tân Hoàng rốt cục không kìm nôi xen vào nói.
- Không!
Thiên Thu Vô Ngân lắc đầu:
- Chúng ta luận bàn. không quan hệ với bảo tàng Tiên Tân. thậm chí ngay cả thắng hay bại đều không trọng yếu!
- Nói không sai! Vừa rồi mới chi là làm nóng thản thể và thích ứng mà thôi! Trận so đấu chân chính vừa mới khới đầu...
Dương Phàm cười thẩn bí.
Lời vừa nói ra, mọi người đều thẩm giật mình.
Không vì thắng bại, không vì bảo tàng, vậy bọn họ... vì truy đuổi cái gì?
Trận so đấu chân chính chi là vừa mới khới đẩu thôi sao?
Tinh không vô hạn, hai pho tượng đá nhân vật thẩn thoại thượng cổ thật lớn rốt cục sinh ra va chạm phát ra tiếng nô kinh thiên, như có lực hút dính vào một chỗ.
Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngán sừng sững trên đinh tượng đá, tay áo tung bay.
Bời vì hai pho tượng đá dính vào cùng một chỗ. giờ phút này hai người ớ trên một khối đất bẳng, nhiều nhất ớ vị trí tiép giáp hai pho tượng có một khe hớ rộng chừng hai trượng.
Dưới tinh không, mọi người trên Bác Dịch Thai đều ngừng hô hấp.
Giao phong chân chính mới chính thức bắt đầu sao?
Đám người Tẳn Hoàng, Hàn Kỳ lo lắng cho Thiên Thu Vô Ngân, giờ phút này đã hoàn toàn từ bò ý nghĩ ngông cuồng độc chiếm bào tàng Tiên Tần.
Mà đám người Hỗ Phi, Yêu Hoàng cũng lo lắng an nguy của DuơngPhàm.
Gió lốc hủy diệt vừa rồi do giao phong sinh ra đủ để hai người chìm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Bọn họ rốt cục theo đuổi cái gì, không cầu thắng bại, không vì bảo tàng.
Trong cặp mắt sáng trong suốt của Thanh Vũ lộ ra kính sợ cùng tò mò sâu sắc.
- Thứ càng khó được so với thắng bại và bào tàng.
Vô Song trong khi hung phấn, trong mắt lại lộ vè hướng tới cùng tiếc nuối.
Hắn càng thêm hy vọng một người đứng trên tượng đá thượng cổ là chinh mình.
- Trận chiến hôm nay là kỵ ngộ lớn lao của hai tạ vừa rồi chúng ta mượn quá nhiều lực lượng trong tượng đá thượng cô, không phái luận bàn chân chính thuộc về chúng ta. Kế tiếp, chúng ta buông tay đánh một trận, có thể thể ngộ bao nhiêu thì xem tạo hóa của bán thân.
Trén khuôn mặt đạm mạc của Thiên Thu Vô Ngân hiện lên vè tươi cười.
- Buông tay đánh một trận, Thiên Thu tông sư cũng không nên giữ lại bất kỳ thủ đoạn nào. Chi có như vậy, mới có thê càng thêm kích phát tinh, thân ý cảnh trong tượng đá thượng cổ.
Dương Phàm tươi cười ấm áp.
Trái qua một phen chiến đấu vừa rồi, hắn mơ hỗ chạm đến trình tự càng cao. Ngay cả cơ sờ còn chưa ổn định, về cảnh giới cũng dẩn dẩn tiến tới viên mãn.
Điều này đại biểu Dương Phàm cách đại viên mãn cùng vẫn Hoa Kỳ lại càng gần một bước.
Nghe được hai người đối thoại, mọi người phía dưới đua mặt nhìn nhau.
Ngay sau đó. trên người hai người phóng ra khí thế của riêng mỗi người, trên không hai tòa tượng đá tiếng sấm rền liên miên không ngớt, tinh thần ý chí kéo dài từ thượng cổ hội tụ trên đinh đầu hai người.
Thán hình Dương Phàm xanh bóng như mộng ào đứng sừng sững ớ tượng đá bên phải, quanh thẩn vờn quanh từng tia lỏi quang huyễn lệ. trên đẩu là một vùng dải sáng đỏ thẫm, dưới chân lại nhộn hạo một mảnh hào quang màu đất lóng lánh.
- Không hổ là tông sư có thể sánh ngang với lão sư, không ngờ đồng thời nắm giữ tinh túy bôn loại lực lượng Phong, Lôi. Hòa, Thó.
Quạt lông trong tay Hàn Kỳ mớ ra, nhìn chẳm chẳm vào nam nhân phát ra mị lực độc đáo. phàng phất như dung nhập thiên địa tự nhiên.
Tẩn Hoàng cũng than thớ:
- Lúc trước chúng ta đều xem nhẹ hắn, chi mỗi lão sư có thê chân chính đánh giá lực lượng của hắn.
- Lực lượng Dương Phàm này nắm giữ cùng với thiên địa tự nhiên thậm chí là Thái cổ tinh không cùng một nhịp thớ. hơn nữa cũng không chi bốn loại này.
Quy Vương Tông chủ Thu Yến Đông trầm mặc đã lâu chậm rãi mớ miệng.
- Không chi bồn loại này?
Tẩn Hoàng cùng Hàn Kỳ ngần ra.
Bọn họ hiển nhiên không phát hiện ra Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể Dương Phàm chính là cội nguôn của lực lượng thiên nhiên.
- Hơn nữa, những lực lượng này tuân theo sinh mệnh tự nhiên, không phải Kim Mộc Thủv Hóa Thổ cùng Phong Lôi binh thường. Tỷ như hòa diễm hắn nắm giữ chính là Viêm lực Thái cổ tinh thẩn. Lực lượng thổ hệ hắn nắm giữ nguyên khắp đại địa. lúc trước có thể ngưng kết ra giáp trụ giống như tinh thể chính là lực lượng tinh túy đại địa rộng lớn...
Thu Yến Đông dường như càng hiểu biết về Dương Phàm so với bọn họ.
Nhớ ngày đó, những năm tháng Dương Phàm ớ Dịch Quy Lâm tinh lọc khai thông tử địa. ý thức của Thu Yến Đông chua hoàn toàn thức tinh, thời khắc giám thị Dương Phàm.
Cho nên. hắn càng hiểu biết về lực lượng Dương Phàm nắm giữ.
Đột nhiên, hai người đang giẳng co bỗng động.
Bá... Xoẹt!
Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đồng thời biến mất tại chỗ. bay lên phía trên cái khe nơi tiếp giáp hai pho tượng đá.
Giờ khắc này. thòi không nơi hai người dường như bị chậm lại, khiến tất cà mọi người có thê thấy rõ động tác của bọn họ.
Ba!!!
Lòng bàn tay của Dương Phàm bắn ra một vùng lôi văn màu tím, bên trong ẩn chứa màu đò tươi, cũng không lập tức bùng nổ.
Tay áo bào của Thiên Thu Vô Ngân khẽ cuốn, một cỗ ma quang tối đen như mực kinh sợ quỷ thán tại chỗ hình thành một bức màn vặn vẹo không ngừng.
Khi lực lượng của Dương Phàm đánh lên bức màn tối như mực vặn vẹo không ngừng này, đột nhiên như đá chìm đáv biển.
Phanh... Ầm~
Một vùng ánh lửa màu đỏ cùng với lôi quang cuồng bạo từ trong bức màn kia bùng nổ.
Thiên Thu Vô Ngân khẽ quát một tiếng, một bàn tay giản dị tự nhiên dùng phương thức quy thần khó lượng đột nhiên xuất hiện tại sau lưng Dương Phàm. Một cỗ khí tức trầm trọng như núi ép tới.
Dương Phàm chấn động, thân hình ờ tại chỗ xuất hiện quang ánh trùng điệp.
Ẳm~
Một chướng của Thiên Thu Vô Ngân đánh lên hư không gâv ra một vòng không gian sóng gợn rất nhỏ. tàn ảrih của Dương Phàm tan biến.
Một bàn tay không ngờ có thể bùng nổ uy lực như vậy. hơn nữa huyển ảo ẩn chứa trong công kích đem ánh hướng của khoáng cách không gian hạ tới thấp nhất.
ở trong mắt người thường, một chưởng kia dường như trổng rỗng xuất hiện ỡ sau lung Dương Phàm.
Một chưởng phá không, Dương Phàm biến mất khòi tẩm mắt mọi người.
Một nắm tay lửa đó trong suốt không ngờ xuất hiện dưới chân Thiên Thu Vô Ngân.
Mọi người chấn động, không nghĩ tới thế gian còn có Độn Thuật huyền diệu như thế.
Dương Phàm phàng phất như trống rồng dung nhập đại địa, một quyền kia lại không hể có dấu hiệu.
Nếu đổi là bất kỳ người nào ớ dưới, chi sợ đểu có khả năng trúng chiêu.
Nhưng mà Thiên Thu Vô Ngân trong khoảnh khắc chóp lóe làm ra phán ứng, duới chân đột nhiên ngưng tụ ra một tâng băng màu lam như nước, một cồ hàn khí hít thớ không thòng tản ra.
Crắc!
Một chướng của Dương Phàm đánh tan tầng băng kia, cùng một chân của Thiên Thu Vô Ngân đảnh vào một chỗ.
Thình thịch!
Thán hình Thiên Thu Vô Ngân như đạn pháo bắn ra vùng tirih không đến vài trăm dặm, hắn sử dụng tâng băng màu lam nước phòng thủ đê tranh thủ thòi gian cũng mượn lực rời đi hóa giải nguy cơ lẩn này.
Dương Phàm thùa thắng xông lên. một đạo tân quang xanh bóng bắn về phía tinh không tối đen.
Thiên Thu Vô Ngán đột nhiên khoanh chân trong tinh không, trên người nớ rộ kim quang Phật Môn ngàn trượng, toàn thán như kim cương, hiện đây vô sô kim văn.
Ẩm~
Một cỗ kim quang to lớn như biển hội tụ trong tinh không vô hạn, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy ngọn núi ức vạn cân từ trên hạ xuống, tốc độ giảm thật lớn.
Đối mặt phật quang chính đại vô tận kia, Dương Phàm có một loại cảm giác con kiến nhỏ bé nhìn lên hào quang Phật tô.
Trong mắt hắn rung động, hét lớn một tiếng:
- Xuống dưới!
Lập tức hu không nơi Thiên Thu Vô Ngân chấn động thật mạnh, một cỗ trọng lực cực mạnh buông xuống khiến hắn trực tiếp rơi xuống.
Thiên Thu Vô Ngân dứt khoát mượn lực rơi xuống, thân hình đảo ngược, một cánh tay như kim cương mang theo kim quang đầy trời nhăm phía Dương Phàm.
Dương Phàm bién sắc song chướng mớ 1a, toàn thán ngưng tụ ra tinh thể màu đất, song chưởng cùng đòn Thái Sơn áp đinh kia giao kích cùng một chỗ.
Ầm... Ẩm~
Hư không chấn động, thân hình Dương Phàm đột nhiên hạ xuống, hai chân đạp mạnh trên tượng đá thượng cô.
Lặp tức. tượng đá thượng cổ nặng ức vạn cân mơ hỗ hạ xuống, dẫn tới tinh không nổ vang chấn động.
Thiên Thu Vô Ngán treo ngược tại hư không, song chướng cùng Dương Phàm đứng sững trên đại địa ấn vào cùng một chỗ.
Dương Phàm chịu lực ép cường đại. thân thể tiệp tục chìm xuống.
Hắn hít sâu một hơi. Hồn Căn dung hợp đại địa, một cỗ lực lượng như nước lũ bùng nổ từ dưới chân vọt tới. đánh vãng Thiên Thu Vô Ngân.
Hai người ngươi tới ta đi. từng động tác nhin như vô cùng đơn giản nhưng lại ẩn chứa vô hạn huyền ảo.
Hon nữa ờ trong mắt mọi người, động tác của Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân nhìn thong thà cùng giản dị vô cùng.
Trên Bác Dịch Thai, đại bộ phận Hóa Thẩn đại tu sĩ không thể lĩnh ngộ huyển ảo trong
đó.
Trong đó một người nói thẳm:
- Thoạt nhìn đơn giàn như thấ lực lượng ẩn chứa cũng không mạnh hơn chúng ta bao nhiêu.
Một vị Vương hầu bên cạnh nghe vậy, cười lạnh nói:
- Không đạt tới cành giới Thần Hư, làm sao có thể lĩnh ngộ huyền ào trong đó?
Tần Vong gật đầu thớ dài:
- Mỗi một chướng một quyên đổi với chúng ta mà nói đêu là đoạt thiên địa tạo hóa. Nếu chúng ta đối mặt với bất kỳ một chiêu nào, đều có thể lâm vào cánh vạn kiếp bất phục.
- Bọn họ rốt cục chiếm được cơ duyên gì ớ trong tượng đá thượng cổ?
Ánh mắt Trấn Đông Hầu lóe lên không ngừng.
Tuy nhiên, cho dù cho hắn một vạn lá gan trong đẩu cũng không dám có bất Kỳ V niệm nhỏm ngó gì đối với hai vị Tông sư.
Ngay cả nhị hoàng quan sát trận chiến này sắc mặt đểu có chút tái nhợt, không biết có phải nguyên nhản vì bị thương hay không.
Nhân vật tu vi trình tự càng cao, càng cảm nhận được chỗ huyền diệu trong công kích của hai người.
- Nếu để ta đối mặt với một người trong đó, cho dù dùng hết tất cà Pháp báo. Cửu Long Tỷ cũng sẽ bị một đòi bàn tay trần của bọn họ dễ dàng áp chế mà rơi vào hạ phong.
Trong mắt Tẩn Hoàng lộ vẻ kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng hâm mộ hai nguời này.
Vào thòi điểm Thiên Thu Vô Ngân tấn chức Thẩn Hư đại viên mãn, Tẩn Hoàng đã giao thủ cùng hắn. Dưới tình huống hai bên không vận dụng bất kỳ Pháp bào gì, còn có thê không phán thắng bại. Nếu như ba hóa thản của Thiên Thu Vô Ngân liên thủ, Tẩn Hoàng sẽ lập tức rơi vào hạ phong.
Nhưng mà giờ phút này. không biết Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân có Kỳ ngộ gì, bước vào một độ cao huyển ảo khó lượng.
- Xem ra dưới tình huống không phát động thức thứ tư, ta căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Ngay cả thức thứba "Phá Hư Đoạn Kiếm" cũng có khá năng bị bọn họ đón được.
Vô Song nhìn chẳm chẳm hai người chiến đấu, vô hình trung hắn cũng chìm vào một loại cảnh giới vi diệu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc bắt đầu, chiến đấu giữa hai vị Tông sư nhìn như thong thả vô cùng, ngay cả cường giả Hóa Thẩn binh thường đểu có thể nhin rõ động tác.
Mà sau đó. động tác hai người càng ngày càng nhanh, trong hư không đẩv hư ảnh.
Ằm Ẩm Ẩm Ằm —
Trên hai pho tượng đá thượng cổ thi thoáng truyền đến tiếng nổ động trời.
Thời không nơi hai người lại phảng phất nhu nhanh thêm gắp trăm, ngàn lần. ngay cả cường giả Thân Hư đêu không thấy rõ bóng dáng bọn họ.
Với cảnh giớii của nhị hoàng mới miễn cưỡng thấy mơ hỗ động tác của hai người.
BáBá Bá~
Đen một lúc. Thiên Thu VôNgân đột nhiên chia làmba.
Ba Thiên Thu Vô Ngân giống nhau như đúc vây quanh Dương Phàm ớ trong.
Ánh mắt Tẳn Hoàng sáng lên. Hắn hiểu được một khi ba hóa thán của lão sư đểu xuất hiện, lực lượng sirih ra sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lân.
- Tam Linh Hóa Nhất?
Dương Phàm tức thì cảm thấy một cỗ áp lực chưa từng có, cười nhẹ nói:
- Thiên Thu Vô Ngân, ngươi muốn vận dụng một chiêu kia sao?
Mọi người tại tràng nghe được, không khói nhiệt huyết sôi trừo. Hai vị Tông sư rốt cục dùng bản lĩnh chân chính, sử dụng bí kỹ áp đáv hòm sao?
Cùng lúc đó, tại không gian rộng lớn khôngbiết xa xôi bao nhiêu, Tiên Linh khí đã tuyệt tích nhân giới lại tràn ngập mọi ngóc ngách nơi này.
Trên hai ngọn núi lớn cao đến ức vạn trượng, đểu có hai bóng người cao lớn sừng sững.
Một người trung niên nam tử đầu đội vương miện, thân mặc kim bào, áo choàng màu lục giống như hư ào đứng sừng sững trên ngọn núi bên trái.
Một ngừi khác là nam tử cường tráng như trâu, hai đẩu bổn mắt sáu tay. trên đẩu có hai sừng giống như cự thẩn sừng sững thiên địa.
- Vân Tiêu Tiên Đế, lần này chúng ta đại chiến ba vạn năm vẫn không phản được thắng bại. Ngược lại tinh thẩn ý chí của chúng ta từng lưu lại nhân giới bị xúc động, lại không biết là hai người may mắn nào?
Yẻu tộc hai đẩu bổn mắt sáu tay kia lạnh nhạt nói.
- Tinh thẩn ý chí của chúng ta lưu lại không gian cấp thấp đó. nhìn xem chẳng phải sẽ biết?
Trung niên mặc áo choàng lục vung một tay. trong hư không hiện ra một mặt kính.
Trên mặt kính, hai nam nhân của nhản giới đang triển khai một trận đại chiến có một không hai, nhung tướng mạo hình dáng hai người nhìn không rõ ràng.
Lúc mới bắt đẩu, trung niên kim bào cùng yêu tộc sáu tay kia khóe miệng còn mang vẻ hờ hững, nhung theo sau sắc mặt hai người dân trở nên ngưng trọng.
Tinh không bất diệt, trên đinh hai pho tượng đá cự thẩn thượng cổ. một cỗ áp lực chưa từng có chợt buông xuống.
BáBá Bá ~
Thiên Thu Vô Ngân chia ra làm ba.
Ba Thiên Thu Vô Ngân bộ dạng giống nhau như đúc thành hình tam giác vây Dương Phàm ớ trung tâm.
Toàn tràng vang lên tiểng hít khí lạnh, trên mặt mọi người lộ ra chấn kinh cùng sợ hãi thật sâu.
Công pháp bình thường, lực lượng của phản thán có thể bẳng sáu, bảy phần của bản tôn đã là tuyệt đinh rồi.
Mà ba hóa thân của Thiên Thu Vô Ngân, thực lực khí tức đều cùng một cấp độ.
Hai phản thán của Dương Phàm đều dưỡng thương trong Tiên Hồng Không Gian, cho dù triệu tập ra cùng không tác dụng nhiều.
Bới vì hai phần thân của hắn, thực lực chẳng qua hơi vượt cường giá Thần Hư bình thường một bậc, không thê tham dự chiến đấu trình tự này.
Theo thôi diễn tiến thêm một bước, nếu thực lực phản thân muốn đuổi kịp bán tôn, hiển nhiên không có khá năng.
Thiên Thu Vô Ngân là một Tông sư toàn năng, không lúc nào hắn không tu luyện tìm hiêu, gân nhu tinh thông hâu hết công pháp các lưu phái thế gian, thậm chí hàng năm tìm hiểu bản chất thế gian vạn vật.
Ông—
Ba hóa thản của hắn phán biệt hiện ra hào quang tím. vàng. đen. cùng tu ba loại thản thể bất diệt.
Phần thân màu tím tu luyện là Tam Đẩu Lục Tí Tịch Diệt Thể của yêu tộc.
Phần thản màu đen tu luyện Ma Thẩn Bất Diệt Thể của Ma tông.
Phần thân màu vàng tu luyện Kim Cương Bất Diệt Thể của Phật môn.
- Người thường muốn tu luyện một loại thản thể bất diệt đểu không khác lên trời, mà hắn không ngờ cùng tu ba môn.
Tẩn Vong cả kinh thất sắc.
Dương Phàm đương nhiên sẽ không ngốc đến mức lấy phần thân cùa minh so sánh với hóa thân của Thiên Thu Vô Ngân. Nếu không, thán thòng Tam Linh Hóa Nhất vang dội cô kim của Thiên Thu Vô Ngân đã không còn ý nghĩa.
Huyển ảo của Tam Linh Hóa Nhất, Dương Phàm có biết một phẩn.
Đặc điểm lớn nhất là ba hóa thán của Thiên Thu Vô Ngân chẳng phán biệt chủ và thứ.
Nói cách khác, ba hóa thản đểu là địa vị ngang nhau, không phần biệt bản tôncùng phản thân, có thê nói đêu là một bộ phận của bản tôn.
Chi vẻn vẹn điểm này. đă là trước chưa từng có ai, sau này cũng không có tại Tu Tiên giới.
về phán ba hóa thân là như thế nào ngang hàng bình yên ớ chung, kết hợp làm một chinh thể chính là chỗ khó nhất cùng huyển ảo nhất của công pháp này.
- Dương Phàm chi sợ không thể ngăn cản ba hóa thân của lão sư hợp kích, càng không nói đến Tam Linh Hóa Nhất cuối cùng.
Quạt lông trong tay Hàn Kỳ "lạch cạch" xòe ra, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Ba hóa thán tím, đen. vàng tràn đầy hào quang nhu hòa. giữa bọn họ dường như có một loại liên hệ thẩn bí nào đó. hỗ trợ lẫn nhau.
Dương Phàm ờ giữa ba hóa thán, đột nhiên có một loại áp lực khó thể thớ nổi.
Baba!
Hóa thán màu vàng cùng màu đen trong đó đồng thòi ra tay. cách không đánh ra một chướng một quyền.
Hô~
Trong toàn khu vực tam giác tràn ngập hai loại khí tức hoàn toàn tương phản. Một loại là chưởng kình Ma môn bá đạo hủy diệt, một loại khác là quyên kinh Phật mòn cuồn cuộn chính khí.
Dương Phàm lập tức lâm vào hiểm cảnh, chịu đựng hai thản thể bất diệt giáp công.
Tuy nói dưới tình huống một chia làm ba, phập lực hóa thân của Thiên Thu Vô Ngân so với trước hơi kém vài phẩn.
Nhưng là huyền ảo của Tam Linh Hóa Nhất khiến giữa các phán thản có một loại liên hệ thẩn bí, uy lực hỗ trợ lẫn nhau.
Bới vì như thế. Dương Phàm gần như phải đối mặt với hai Thiên Thu Vô Ngân đồng thòi công kích.
Vào thòi khắc nguy cơ vạn phẩn, ớ dưới chán Dương Phàm dâng lên một màn hào quang màu đất đày chắc, khiến bén ngoài thán hắn ngưng tụ ra một tầng tinh, thể màu đất.
Bên ngoài thân hắn toàn bộ đều được tinh thể màu đất lóe ra màu kim loại sáng bóng bao phủ, giống nhưtấm thán Kim Cương Bất Diệt.
Bang Bang... Ầm~
Thản hình Dương Phàm nhoáng lên một cái, tinh thể màu đất ngưng kết bên ngoài thân hào quang sáng ngời, dưới công kích cường đại như thế lại bình yên vô sự.
Dưới tình huống toàn lực chi cẩu phòng ngự. cho dù là công kích của Thiên Thu Vô Ngân cũng khó có thể xúc phạm tới Dương Phàm.
- Không tệ, tiếp tục!
Trong mắt Thiên Thu Vô Ngân chợt lóe thẩn quang, hai phần thân Phật môn cùng Ma đạo lại ra tay.
Lần này, khí tức áp lực hoàn toàn bất đồng đánh tới. không khí trên đinh tượng đá dường nhưbị ngưng đọng.
Dương Phàm thậm chí sinh 1amột loại ảo giác, hai hóa thản kia tuy 1"ẳng từ góc độ khác nhau công kích, nhưng lực lượng cùng thần thông của chúng phảng phất như được chất chồng, trờ thành một chinh thể. uy lực to lớn hơn rất nhiều lần.
Hắn vừa có ý trốn vào dưới tầng đất lại phát hiện trẻnngười hóa thản thứ ba của Thiên Thu Vô Ngân rung lẻn ánh tím, một vùng vật chất giống như hoa văn mạng nhện ngưng kết ờ phía dưới, cắt đứt đường lui của hắn.
Ầm ầm~
Lúc này, còng kích của hai hóa thản Phật Ma đánh lên trên tầng bảo hộ tinh thể màu đất của Dương Phàm.
Chi nghe "Ẩm... Rắc!" một tiếng, lóp tinh thể màu đất bên ngoài thân Dương Phàm vỡ tan, còn hắn kêu một tiếng đau đớn, thản hình tại chỗ nhoáng lên một cái.
Trước ngực cùng sau lưng có một dấu quyển và chường, tràn đầy máu tươi.
Hiển nhiên, Dương Phàm đã bị thương.
- Đây là áo nghĩa của Tam Linh Hóa Nhất sao?
Dương Phàm laukhô vết máu nơi khóe miệng.
Vừa rồi công kích của hai hóa thân, lực lượng huyển ảo chồng chất cùng một chỗ. uy lực tăng lên một hai lân. bộc phát ra lực công kích đáng sợ.
Cho dù thể chất Dương Phàm biến thái nhưthế đểu bị thương.
Dương Tuệ Tám cuời hì hì chọc ghẹo.
Nàng thông tuệ ra sao, tự biết Đặng Thi Dao nào có khi không lại cắn Dương Phàm.
- Tông sư?
Dương Phàm không để ý, cười:
- Lẽ nào tông sư nhất định phải có nề nếp, gạt bò thiên tính của minh? Ta muốn làm gì, tất cả tụ nhiên thuận theo bản tâm. Huống hỗ. đại ca cũng chua từng tự phong là tông sư.
Dương Tuệ Tâm nghe vậy, dường như có ngộ ra.
Tông sư. không phải minh tự phong.
Còn Dương Phàm lại mọi chuyện theo bản tâm, tụ đo tự tại, không bị hư vinh bên ngoài ảnh hường, mà phải làm ra vẻ cho có.
Buổi tối, Dương Phàm, Hỗ Phi, Đặng Thi Dao Dương Tuệ Tâm, ờ trong động phủ cùng dùng bữa.
- Ha ha ha! Đã lâu không ăn gì rồi.
Hổ Phi mừng rỡ, không ngừng ngấu nghiến cắn nuốt.
Tới cảnh giớii nhưbọnhọ, dù là mấy năm không ăn uống, cũng không có gì trờngại.
Người tu tiên bình thường, đều sử dụng Tích Cốc đan.
Dương Phàm làm như vậy, là ôn lại cảm giác người thân đoàn tụ ấm áp.
Cho dù là tu tiên giới lạnh lùng tàn khốc, trong lòng cũng phải có ôn nhu của mình, tối thiêu có những người này là có thê hoàn toàn tín nhiệm.
Trong bữa ăn, Hỗ Phi cùng Dương Tuệ Tám vêu cầu mãnh liệt, Dương Phàm cùng Thi Dao uổng rượu giao bôi.
Nam Cung Hạm phụ trách hầu hạ. nhìn bọn họ náo nhiệt vô cùng, không khỏi kinh dị. trong lòng cô đơn, đồng thời không khòi sinh ra một loại hâm mộ.
Nàng hám mộ Dương Phàm tiêu sái, tất cả thuận theo bản tâm.
ở bên ngoài, hắn là nhân vật truyền kỳ danh chấn Đại Tần, là tông sư người người kính ngưỡng.
Đối với địch nhân, hắn hủv diệt vô tình.
Còn ờ trong lòng bẳng hữu chí thân, hắn vẫn là một người binh thường thân thiết.
Mặc kệ hắn đi bao xa, bản tính đều không đổi.
- Nam Cung Hạm, nàng cũng ngồi xuống đi.
Dương Phàm cũng đê nàng gia nhập bữa ăn, dù sao cô nàng này trên danh nghĩa cũng là thị thiếp của hắn.
Nam Cung Hạm đã thăng cấp Hóa Thẩn hậu kỳ, đặt ớ bất cứ nơi nào ỡ Đại Tẩn cũng không phải nhân vật nhỏ.
Nhưng mà. nàng chi là một thị thiếp của Dương Phàm.
Trước kia, lúc nàng còn là Nguyên Anh hậu kỳ. đã đưa ra lựa chọn như thế.
Lựa chọn này, cũng đã t hay đổi cả đòi nàng, thực lực dẩn bước lên trinh tự đứng đầu Đại Tần.
Mấy Ngày sau, đoàn người Dương Phàm tới Tiên Loan Cửu Phong du son ngoạn thủv.
Hỗ Phi là hoạt bát nhất, trong lúc này chọc một chút phiền toái nhỏ, đều giải quyết đễ dàng.
Kỳ quái là Dương Phàm cũng không vội trùng kích Hoán Nha đại viên mãn, dường như tất cả đêu đã tính toán kỹ càng.
Khi đi tới trước một môn phái, một cỗ uy năng tinh thẩn mạnh mẽ đè ép tới.
- Hả? Tiên Loan Cửu Phong này lúc nào sinh ra một cường giả Thần Hư?
Dương Phàm có vẻ kinh dị nói.
Tiên Loan Cửu Phong là Thánh địa tu tiên Thiên Võ Châu, nơi đây có tới mấy trăm môn phái lớn nhỏ.
Tiên Đạo Tông ờ Lăng Đinh Tiên Phong, địa vị siêu nhiên, đệ nhất tiên tông Đại Tần.
- Yêu nghiệt phương nào. dám tới xâm phạm Ngọc Thanh Tông ta?
Theo lực Thẩn Hư phủ xuống, một tiếng nói như sấm sét truyền ra.
ở ngoài xa vạn dặm, một lão đạo sĩ thân hồng bào đạp Hòa Long Độn đò rực áp bách tới bên này.
Hiển nhiên, người này bị yêu khí Hỗ Phi kinh động.
Dương Tuệ Tâm vội truyển âm:
"Đại ca. người này là Thái thượng trướng lão Thiên Hòa Tán Nhân ỡ Ngọc Thanh, chính là cường giả Thán Hu mới quật khới mấy năm gân đây. Có người nói hắn âm thâm ủng hộ một ngoại thân gia tộc Võ Hầu lên ngôi vị Võ Hầu."
"...Nghe nói hắn đang ngẩm ủng hộ một ngoại thân gia tộc Võ Hầu lên ngôi vị Võ Hầu."
Theo Tuệ Tâm giới thiệu, Dương Phàm nhàn nhã nhin Thiên Hòa Tán Nhân khí thế hung dữ lao tới.
Thấy lão đạo sĩ hồng bào kia diện mạo thường thường, tóc bạc đồng nhân, mặt đẩv màu hồng, đạp Hòa Long Độn đò rực như một vị thần tiên. Uy năng tinh thần ngập trời cùng làn sóng khí nóng bóng, làm cho vô số tu sĩ phạm vi vạn dặm run sợ.
- Quả thật là cường giả Thẩn Hư mới sinh ra.
Ánh mắt Dương Phàm mim cười, nhàn nhạt bâng quơ nói. ơ độ cao cùa hắn, đường nhiên nhìn ra được pháp lực đối phương nắm giữ.
ở tu tiên giới Đại Tẩn, đạt tới Hóa Thẩn đại tu sĩ đểu là nhân vật danh chấn một phương, cũng coi như cao thủ đứng đầu.
Mà đạt tới cường giả Thẩn Hư, càng là cường giả trên đinh cao.
Tiên Loan Cửu Phong to như thế, Thánh địa tu tiên, mấy trăm môn phái lớn nhỏ, trước khi Dương Phàm đến đây cũng chi có một minh Bạch Vũ Lão Tiên là đạt tới cảnh giới Thân Hư mà thôi.
Theo lv tHuyết. một cường giả Thần Hư mới quật khởi, Dương Phàm cũng không cảm thấy hứng thú.
Thế nhưng nghe Dương Tuệ Tâm nói, người này lại cổ ý âm thầm can thiệp chức vị Võ Hầu Thiên Võ Châu, hắn sẽ lưu ý một chút.
Còn không đợi hắn nói chuyện.
- Tên đạo sĩ mũi trâu kia, dám trêu chọc Hỗ gia, có phải thiếu đánh hay không?
Hỗ Phi rống giận một tiếng, yêu khí mãnh liệt xông thẳng tròi cao. làm cho hàng loạt môn phái gần đó kinh hoàng vỡ mật. Có chút sơn môn môn phái nhỏ. dưới một tiếng rống giận này liền sụp đổ.
Trong lòng Thiên Hóa Tán Nhân đại kinh:
"Yêu khí thật đáng sợ, ít nhất đạt tới cảnh giới Thần Hư."
Truớc đó Hỗ Phi tùy ý theo bọn người Dương Phàm du ngoạn giải trí cổ gắng thu liễm khí tức, nhưng vẫn bị Thiên Hóa Tán Nhân cảnh giới Thẩn Hư cảm ứng được.
Một tiếng rống giận này, làm cho tâm thần Thiên Hỏa Tán Nhân rung động.
Thế nhưng, nơi này cuối cùng là địa bàn cùa hắn, khí thế làm sao lại thua một cường giả vêu tộc bên ngoài tới được.
- Yêu hầu vô tri, nơi này là phạm vi thế lực Ngọc Thanh Tông ta, ngươi một vêu tu xông vào Thánh địa tu tiên Đại Tần Vương Triều, không lễ muốn chống lại tất cả tu sĩ Tiên Loan Cửu Phong này?
Thiên Hỏa Tán Nhân quát lạnh nói.
- Thiên Hỏa tiền bổi, người này là khách quy Tiên Đạo Tông ta, Hỗ Phi hộ pháp dưới trướng Yêu Long Hoàng.
Dương Tuệ Tâm vội giải thích.
- Tiên Đạo Tông? Yêu Long Hoàng?
Tâm thần Thiên Hòa Tán Nhân nin sợ, chợt cảm thấy mình không thể trêu chọc người này.
- Cạc cạc cạc... Lão mũi trâu. Hỗ gia ta du ngoạn chỗ này, là vinh hạnh Ngọc Thanh Tông ngươi đó.
Hỗ Phi nhe răng nhếch miệng, không thèm để ý nói.
Trong lòng hắn phiền muộn phát chán, có người tới đây tìm chuyện, vui mừng còn không
kịp.
- Nào có lv này.
Thiên Hòa Tán Nhân vốn là người nóng tính, nghe lời này lửa giận xông thẳng trời cao.
Một cường giả yêu tộc cùng cấp. dám ỡ trên địa bàn của minh kiêu ngạo như thế.
-Vậy thì sao, lão mũi trâu ngươi muốn đánh nhau hả, Hỗ gia theo ngươi.
Hô Phi mừng rỡ, thán người nhoáng lên, một đạo sấm sét bắn ra.
Thiên Hỏa Tán Nhân chợt cảm thấy một cỗ khí cuồng bạo dã man ép tới mức hắn cảm thấy khó thớ.
Trong tiếng sấm sét nổ vang, một cái quyền đầu bắn ra Lôi Hỏa đập tới như núi cao.
Ầm
Thiẻn Hóa Tán Nhân miễn cưỡng dùng phất trần quét qua, thân người như giấy bị đánh bay ra ngoài, toàn thân cháy đen, cực kỳ chật vật.
"Con vêu hầu này sao lại lọi hại nhưthế!"
Chi một kích, Thiên Hòa Tán Nhân liền bị thương không nhẹ. cố nhịn xuống một ngụm máu tụ.
Nếu như liên tục công kích trình độ này hai ba lần, sợ rằng hắn sẽ nguy tới tính mạng.
Cùng là cảnh giới Thẩn Hư, thực lực hơn kém lớn như thế. đổi phương hai ba chiêu là có thể giải quyết hắn, Thiên Hóa Tán Nhân thật khó mà tin.
"Con vêu hầu này. ta không thể chiến đầu gần người với nó."
Thiên Hòa Tán Nhân bừng tinh đại ngộ. lại tự an ủi thâm nghĩ.
Vù!
Thân hình hắn lui ra nhanh, kéo ra khoảng cách trăm dặm, Hóa Long Độn dưới chân bỗng run lên, liền hóa thành một con rồng lửa rất sống động, dẫn động lửa đỏ ngập trời, khí thế kinh thiên.
- Ha ha, lão mũi trâu ngươi tướng ta không có thẩn thông sao.
Hỗ Phi cười ngã ra sau. chuẩn bị vận chuyển thẩn thông.
- Dừng tay.
Dương Phàm khẽ quát một tiếng.
Đây là địa bàn tu sĩ nhân loại. Dương Tuệ Tâm Ngày sau nắm giữ đại quyền Tiên Đạo Tông, còn phái đặt chân ờ Thánh địa Tiên Loan Cửu Phượng, không thể để Hổ Phi gâv ra mâu thuẫn với những thế lực tông phái chỗ này.
Hỗ Phi nghe thế. bĩu môi lui trở lại.
Thế nhưng, thẩn thông của Thiên Hóa Tán Nhân đã vận chuyển tới cực hạn, chi có thể phát ra. Thấy vêu thú kia lui lại, còn tưởng là sợ, càng điên cuồng đua pháp lực vào.
Bỗng nhiên, oai lực ngọn lửa khóa chặt bầu trời, con rồng lửa sống động kia rít gào chấn động, khí thế kinh thiên địa.
Hỗ Phi vừa xuống đất, muốn tránh cũng không kịp, chi có thể đổi đầu.
Hắn cũng không để ý, nhưng ngọn lửa khủng bổ này có thể sẽ lan tới Đặng Thi Dao cùng Dương Tuệ Tâm.
-Hừ!
Một cái bóng mơ hỗ nhu ảo chợt lướt qua trước Hỗ Phi, sau lưng hiện lên ba hu ảnh.
Hư ảnh đò đậm ờ giữa, nhanh chóng rung động.
Liền thấy toàn thân Dương Phàm như một người lửa. đứng vững một chỗ, vươn một tay
ra.
Vù
Con rồng lửa kia dưới một cỗ lực lượng kỳ lạ dẫn dắt, trực tiếp hút vào trong tay Dương Phàm.
Cùng lúc, ngọn lửa ngập cả hư không, toàn bộ bị Dương Phàm hút vào trong bàn tay.
Biển lửa đầy trời, bị Dương Phàm bao bọc thành một quả cầu lửa sáng.
Cái gì?
Thiên Hóa Tán Nhân hoảng sợ. tâm thẩn run lên. nhìn chằm chằm nam tử cả người đỏ rực. một trận thất thẩn.
Ầm ẩm ẩm—~
Khoảnh khắc, ngọn lửa ngập trời hóa thành hư vô.
Hư không tràn ngập màu đò rực, trờ về binh tĩnh.
Ba hư ảnh sau lưng Dương Phàm biến mất, nhìn qua chi như một người bình thường.
Uy năng ngọn lửa hủv thiên diệt địa kia. lại bị người này nhẹ nhàng hấp thu.
- Các hạ là người phưong nào?
Thiên Hòa Tán Nhân trợn mắt há mỗm.
ở Tiên Loan Cửu Phong, ngoại trừBạch VũLão Tiên ra, lại còn có cường giả nhưvậy.
Bạch Vũ Lão Tiên, hắn cũng duyên gặp vài lần, thực lực người này sợ rẳng càng sâu không thể lường.
- Thiên Hòa tiền bổi, đây là đại ca cùa ta, Dương Phàm, trưởng lão Tiên Đạo Tông.
Dương Tuệ Tâm nhận ra Thiên Hòa Tán Nhân, mim cười giớii thiệu.
- Nguơi... Ngươi chính là Dương Phàm kia.
Thiên Hỏa Tán Nhân tràn ngập kinh ngạc, hiển nhiên cũng có nghe tới cái tên Dương Phàm.
Nghe nói cũng như mình, là cường gái mới quật khởi, chẳng qua uy danh lớn hon mình nhiều lắm.
Tuy cùng tồn tại ờ Tiên Loan Cửu Phong, nhưng Thiên Hỏa Tán Nhân vẫn chưa từng gặp nhân vật truyển thuyết này, trong lòng vốn cũng không phục.
Lúc này đối phương dùng thân thể, trực tiếp đón đỡ hấp thu Hòa Long Bí Kỹ của mình, làm cho tâm linh hắn chấn động cực điêm: đối phương dường như cũng là hòa tu, nắm giữ ngọn lừa đă đạt tới một mức mà hắn khó có thể tướng tượng.
- Đúng là tại hạ.
Dương Phàm nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nói với hai nàng phía sau:
- Đi. về tông.
Dương Phàm, Hỗ Phi, cùng với hai nàng Đặng Thi Dao cũng không quav đầu, đi thẳng về Tiên Đạo Tông.
- Hoàng Phù đâu rồi?
Sau khi trở về trong tông, Dương Phàm vẻ mặt bình thản hòi.
- Hắn vốn đi gia tộc Võ Hầu, sau này lại trờ về.
Dương Tuệ Tám trả lời.
Không lâu sau. có lệnh truyền xuống,
Nam tử cẩm bào xanh, diện mạo bất phàm, bay tới trước chỗ Dương Phàm, khẽ hành lễ:
- Bái kiến Dương trường lăo.
Khó có thể tưởng tượng, nam tử oai hùng này chính là người gầy gòm má vàng khí xua.
- Tốt. ngươi đã thăng cấp Hóa Thẩn hậu. vì sao còn không dựa theo kế hoạch của ta cùng Đại trưởng lão trước đó, đi kế thừa chức vị Võ Hầu?
Dương Phàm không vui không buôn nói.
- Dương dược sư, từ hai năm trước, ta đã đi, cũng được gia tộc hoan nghênh. Thế nhưng trong gia tộc còn có một thân thích nơi xa. tên là Hoàng Nhan, hắn thân có huyết mạch Võ Hầu, hơn nữa trong tộc còn có nhiều trường bối ủng hộ. vốn ta có thư tín của Đại trường lão, nhưng Thái thượng trường lão Ngọc Thanh Tông vừa lúc là sư tổ Hoàng Nham, đứng ra hỗ trợ.
- Trường lão gia tộc trước đó trục xuất ta ra khói gia tộc, hiện giờ tuyệt đối không dám cho ta kế thừa chức Võ Hầu, cho nên nhất trí nghiêng sang Hoàng Nham kia...
Hoàng Phù nói đến đây, cũng tràn ngập căm phẫn.
Hắn rõ ràng có huyết mạch Võ Hầu cao hơn, tư chất vượt xa các đời Võ Hầu, nhưng lại bị xa lánh, nhu thế.
Bới vì lo lắng ỡ trong gia tộc sẽ bị hãm hại, hắn dứt khoát trờ lại Lăng Đinh Tiên Phong.
- Được rồi, ba Ngày sau ta theo ngươi đi xem Võ Hầu cổ Bảo.
Dương Phàm binh thản nói.
- Vâng, Dương trường lão.
Hoàng Phù mừng nhu điên, cuối cùng có người t hay hắn làm chú rồi.
Vốn Bạch Vũ Lão Tiên cũng muốn t hay hắn làm chủ, nhưng không lâu hắn sẽ rời khỏi Tiên Đạo Tông, liền giao chuyệnnày cho Dương Phàm.
Ngay hôm sau, Dương Tuệ Tâm theo Bạch Vũ Lão Tiên bế quan.
Bạch Vũ Lão Tiên quyá định dùng pháp lực quán đinh, cộng thêm bí dược một trăm lẻ tám dạng hồn chủng, trợ giúp Dương Tuệ Tâm thăng cấp cảnh giớii Thẩn Hư.
Sớ dĩ dùng pháp lực quán đinh, là bời Bạch Vũ Lão Tiên tu luyện nhiều năm, gần như bước vào Hợp ThêKỳ. còn có pháp lực hùng hôn phong ấn trong cơ thê. vừa lúc giúp Dương Tuệ Tám xung kích.
Hai Ngày sau, Dương Phàm cùng Hoàng Phù đi ra, trực tiếp tới Võ Hầu cổ Bảo. nhưng để Hỗ Phi ỡ lại Lăng Đinh Tiên Phong, miễn cho ra ngoài gâv sự.
Hỗ Phi đương nhiên không vui, Dương Phàm liền cho hắn cùng hai đại phần thân luyện
tập.
Có người để đánh, Hỗ Phi vô cùng hưng phấn.
Hắn đánh không thắng bản tôn Dương Phàm, nhưng chiến đấu với hai đại phần thân, lại có dịp chà đạp một phen, nhả ra một hơi ác khí.
Võ Hầu Cổ Bảo, tọa lạc trên một mảnh binh nguyên đất vàng rộng lớn.
Ngày nay, hai vị khác không mời đi tới mành đất phồn hòa thịnh vượng này.
Tòa thành màu cồ đồng, cao đến trâm trượng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Võ Hầu cồ Bảo càng thêm tráng lệ, càng hiện rõ vài phẩn tiêu điểu.
Dương Phàm không khòi hỗi ức trận chiến năm đó.
- Hoàng Phù, sao ngươi lại quav về?
Một thiếu nữ thanh lệ mộc mạc. mặt cười nhu tuyá. bay ra từ trong tòa thành.
- Hoàng Vũ Dương.
Hoàng Phù mừng rỡ gọi.
Dương Phàm cảm giác cô gái này có chút quen thuộc, lúc đó từng gặp qua ớ Võ Hầu cồ Bảo. nghĩ cho kỹ, đột nhiên nhớ tới.
Thì ra, Hoàng Vũ Dương này chính là nữ đệ tử thân truyền được Hoàng Võ Hầu đã qua đời thu nuôi từ bé.
Cho dù không có huyết mạch truyền thừa, nhưng thiên phú võ học. thậm chí tu chất tu tiên của cô gái này lại ngạo thị Đại Tẩn.
Thời gian sáu trăm năm, nàng thăng cấp Hóa Thần đại tu sĩ, để cho gia tộc Võ Hầu suy sút, vô sổ con cháu ảm đạm thất sắc.
Nếu không phải nàng không có Huyết mạch gia tộc Võ Hầu, lại xuất thân là nữ, có lễ sẽ là người kế thừa gia tộc Võ Hầu.
Thiếu nữ ánh mắt vừa chuyển, rơi trên mặt Dương Phàm, thân thể chấn động, sắc mặt trắng bạch:
- Là ngươi...
Đêm hôm đó, đại chiến trước Võ Hầu cổ Bảo. cả đời nàng khó quên.
Còn nam tử này cùng một nam tử áo trắng khác, ấn dấu thật sâu vào tâm linh tu sĩ có mặt ỡ Võ Hầu Cổ Bảo hôm đó. trớ thành một bóng ma cả đời vĩnh viễn khó phai mờ.
- Hoàng cô nương, thật là bất ngờ?
Dương Phàm lại mim cười nói:
- Lúc đó sau khi Dương mỗ thi triển Thái Hư Huyễn Thẩn, vô cùng hư nhược, là do cô có lòng tốt dẫn ta tới truyền tống trận.
Hiển nhiên Dươna Phàm, Vô Song đã lưu lại bóna ma khôna thể xóa nhỏa ừona lòna Hoàng Vũ Dươna. Chợt nhin ữiấy thanh niên nho nhã bên cạnh Hoàng Phù. sắc mặt nàna lập tức trở nên ữắna bệch.
Dươna Phàn cười dài trêu ahẹo. Lẩn này hắn tới Võ Hầu cổ bảo cũna khôna phải là để đárih nhau.
Trona lòna Hoàng Vũ Dươna sợ run, kiềm chế áp lực khôna thể hinh duna và sự khó xử của minh, vội vàna thấp naười thi lễ:
- Dám hỏiDươnaTông sư. lẩn này aiá lâm Võ Hầu cổ bảo là có 2Ì phán phó?
Hôm nay nàna ta đúna là cao tẩna của Võ Hầu cồ bảo, đối với việc Dươna Phàm tới đây thì vô cùna kinh hãi. Khi nhìn thấy Hoàng Phù đi cùna bên cạnh thì mơ hô đoán ra được vài phần.
Lấy thực lực nauời này hoàn toàn có thể tiêu diệt Võ Hầu cổ bảo.
Nsay cả khi Võ Hầu cổ bảo khôna lâm vào thời kỳ sa sút như lúc này củna khôna có cách nào có thể cHốngđỡ được nam nhân truyền kỳ này.
Dươna Phàn thu liễm vẻ tươi cười, khuôn mặt lãnh đạm nói:
- Lán này Dươna mỗ theo tên đệ tử ký danh này trở vê Võ Hâu 2ia tộc, làm chủ cho hắn.
- Đệ tử ký danh?
Hoàng Vũ Dươna kinh hãi, ánh mắt khônatự chủ được nhìn sana HoàngPhù.
Hoàng Phù naần ra. khôna khỏi ừợn mắt há mỗm, kiệt lực che dấu sự hoan hi và kinh hăi trona lòna.
Thấy biểu tinh võ cùna kinh hăi của hai naười, ừona lòna Dươna Phàm cũna âm thẩm đắc ý.
Đệ tử ký danh của hắn củna khôna ít: Trịnh Tiểu Mạn, Thươna Vân, Phó Tuyết, Phó Binh, La Tu... Thêm một nauời cũna khôna sao cả. Dù sao khôn® ai có thể chân chính truyền thừa y bát của hắn.
Quan ừọna là hắn vì Hoàng Phù làm chù, xem như cho có thân phận là su đổ vậy!
- Thật là tốt quá! Có Dươna Tông sư làm chủ cho Hoàng Phù. nhữna tên bảo thủ kia khônathể phản đối được nữa...
Hoàng Vũ Dươna cười cười, trona mắt vô cùna kinh hi, khuôn mặt tràn đẩy cảm kích.
Điểu này naược lại lại khiến Dươna Phàm kinh naạc. Tên Hoàng Vũ Dươnanày sao lại cao hứnacho HoàngPhù?
HoàngPhù vội vàna tiuyển âm nói:
- Dươna... Lão sư, Hoàng cô nươna chính là một ừona số ít nhân vật cao tầna ở Võ Hầu cồ bảo ủna hộ ta trớ thành Võ Hầu!
.vv
Hóa ra là như thê.
Dươna Phàm bừna tinh đại naộ. Khó ừách Hoàng Vũ Dươna lại cười tươi như vậy.
Hắn cười khẽ:
- Xem ra trona Võ Hầu cồ bảo khôna phải tất cả mọi nauời đểu khôna tìiức tìiời.
- Dươna Tông sư khôna cẩn phải nói như vậy! Với huyết mạch và thiên phú của minh, Hoàng Phù là naười thích hợp nhất đê kế thừa địa vị Võ Hâu trona aia tộc. vẫn có khôna ít naười âm thẩm ủna hộ hắn. Chi là Khưu trưởna lăo. cẩm đẩu trướna lăo đoàn, bọn hắn nhất trí ủna hộ Hoàng Nham.
Hoàng Vũ Dươna cười cười, có chút naượna naùna.
Nửa canh 2ÍỜ sau.
Võ Hầu cổ bảo, nahị sự đại điện.
Giờ phút này, 2ẩn như có hon chín phẩn nhữna nhân vật cao tẩna của Võ Hầu cổ bảo tề tụ nơi này.
Than aia hội nahị, nếu khôna phải là Hóa Thầi đại tu sĩ thi cũna là nhữna cườna aiả ThônaHuyển có bối phận cực cao.
Dươna Phàm ngồi ờ ahế ừên. Hoàng Phù ngồi bên cạnh hắn, khônanói lời nào.
Giờ phút này, ừona đại điện lặna naắt như tờ.
Than aia lẩn hội nahị này đểu là cao tẩna của Võ Hầu 2Ía tộc nhưna từna chứna kiến tliực lực Dươna Phàm, trona lòna bọn họ đă lưu lại bóna ma, lúc này cùna cảm ữiấy vô cùna áp lực.
Huốna chi uy danh của Dươnạ Phàm hiện tại ở Đại Tẳn như mặt ừời aiữa trưa. Chân chính có thê naôi naana hàna với hắn cũna chi số ít nsười đếm trên đâu naón tay.
- Ý nahĩa lẩn Dươna mỗ tới đây này rất đon aiản. Đó chừửi là ủna hộ cho đệ tử ký danh Hoàng Phù của ta ừớ thành Hoàng Võ Hâu. Bất luận là huyết mạch, thiên phú. thực lực hay là tiềm lực, hắn đểu là nsười thích hợp nhất.
DươnaPhàm chậm rãi lên tiếng, naữ khí khôna nhanh khôns châm.
V
Lời này vừa ra. ừona đại điện lập tức ừớ nên ồn ào.
Một lúc sau.
- Dươna Tông su nói có lý, Hoàng Phù có một lăo su như naài quả đúna là phúc khi ba đời của hắn.
- Lão phu Đồng ý! Hoàng Phù quả thật là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí đứna đẩu Võ Hầu aia tộc này.
Một lăo nhản đẩu bạc với âm thanh như chuônaĐồng lên tiếna, trona mắt rất kích độna.
- Có Dươna Tông sư tươna trợ. Võ Hầu 2Ía tộc chắc chắn sẽ đạt tới hưna ttiịnh bậc nhất từ trước tới nay...
Nhất thời, cả đại điện vana lên âm thanh tán Đồng.
Đặc biệt, nhữna naười vốn đứna ờ Trung lập lúc này đều nahiêna về phía Hoàng Phù.
Chi CÓ một Số kè naoan khố, khuôn mặt khó coi, aiận mà khôna dám nói sì.
Tình hình như thế này khiến Hoàng Phù vô cùna kinh ngạc, như lâm vào một aiấc mộna.
Lần trước, khi hắn theo thư tín mà phản hỗi aia tộc, đăi naộ đối với hắn hoàn toàn tươna phản. Đa số trưởna lão lúc ấy đểu lãnh đạm và chế aiễu hắn.
Lẩn này. cả đại điện vana lên âm thanh tán thưởna, hon bảy phẩn số cao tẩna đã ủna hộ hắn.
Hoàng Phù hít sâu một hơi, ánh mắt khôna tự chủ được nhìn sana nam nhân bình tình bên cạnh.
Sụ tươna phản của hai lẩn cũna chỉ vì naười naồi bên cạnh minh này. Naười này ừở thành một tòa đại sơn khônathê vượt qua. khônathê layđộna.
Trước mặt hắn, chúnatrưởna lăo này cũnachi như là phù du mà thôi.
Bất quá. sau một loạt nhữna lời tán thành, cuối cùna cũna có naười phản đối.
- Lăo phu phản đối.
Một lăo aià với mái đẩu hoa râm, mặc ô bào hô lớn.
- Khưu trườna lão. vì sao naài lại phản đổi? Rõ ràna Hoàng Phù chính là naười phù hợp nhất!
Hoàngyũ Dươnakhônakim nồi nói.
Bên cạnh Khuu trưởna lão có một nam nhân nhu nhược. Đây chính là Hoàng Nham mà mọi naười chọn lựa lần trước.
Giờphútnày, toàn thân HoàngNham khẽran rẩy, khônadám nói lời nào.
Nam nhân bên cạnh Hoàng Phù chi mỗi ngồi đó, khôna làm 2Ì cả nhưna lại mana tới cho hắn áp bức như cự phong vạn cân. 2ẩn nhưkhônathể ữiờ nồi
- ổ? Khưu trường lăo vừa rồi khôna nói 21. dườna nhưđana đợi nauời nào đó chăna?
DươnaPhàm như cười nhưkhônanói.
Lời này vừa dứt, từ Võ Hầu cổ bảo truyền ra một cỗ khôna aian dao độna cực khẽ.
Truyền tốna ừận có cự ly siêu xa, chi dưới tinh huốna vô cùna khẩn cấp mới được sử
dụng.
Dươna Phàm và Hoàng Phù lần này tới Võ Hầu cổ bảo củna khôna sử dụna truyền tốna ừận.
- Thiên Hòa tán nhân, cuối cùna naài cũnatới!
Khuôn mặt Khưu tniớna lão tràn đẩy kích độnạ đứna ữiẳna naười lên. Hoàng Nham bên cạnh hắn cũna lộ ra thẩn sắc mừna như điên:
- Chẳnalẽ là sư tổ sao?
Naay lúc này, một cồ tinh thẩn uy lực kinh thế hăi tục áp xuốna cả đại điện.
Hưu!
Một lăo đạo sĩ mặc hồna bào hạc phát Đồng nhân xuất hiện tại đại điện.
Uy áp cườna đại của cườna aiả Thẩn Hư khiến ứona lòna mọi naười nơi này như đeo một khối cự Thạch.
- ổ, Thiên Hóa tán nhân, chúnata nhanh vậy đã 2ặp lại nhau rồi.
Chi có Dươna Phàn là ngoại lệ, khóe miện2 hơi nhấc lên.
- Là ngươi...
Lăo đạo sĩ này vừa hiện thân, khuôn mặt lập tức cứna đờ, trona lòna kinh hãi.
- Chẳna lẽ Dươna đạo hữu muốn duy trì một nauời khác ừở thành tân Võ Hầu sao?
Ánh mắt Thiải Hóatán nhân độtnhiải lóe lên.
- Khônasai!
Dươna Phàm cười nói.
- Dươna đạo hữu thân là trướna lão của Tiên Đạo Tông; sao có thể can thiệp vào chuyện của Võ Hầu aia tộc được!? Hay là Tiên Đạo Tông lại muốn kHốngchế cả Võ Hầu cô bảo. Bàn đạo làm sư tồ của HoàngNham, tuyệt khôna để naươi đạt được mục đích.
Thiên Hỏa tán nhân hừ lạnh nói.
Hắn tuy biết thực lực Dươna Phàm nhưna thầm nahĩ có đòn sát thù, có thể ứna phó được vài phần.
- Ha ha ha... Nếu các hạ có thể kiên trì dưới tay Dươna mỗ ba chiêu thì câu nói vừa rồi cũna coi nhu khôna có.
Dươna Phàm cười lạnh.
Ba chiêu!?
Là cườna aiả Đồng siai. đây chính là một sụ sỉ nhục!
- Buồn cười!
Thiên Hỏa tán nhân aiận dữ:
- Dươna Phàn naươi tưởna là có chút uy danla ỡ Đại Tân đã tự coi ừời băna vunạ khôna biết ừời cao đất rộng...
Nhunanaay lúc này, một ừận hàn ý thấu xươnatừ phía sau lưna hắn ập tới.
Dươna Phàn vốn bị tìiẩn thức hắn tập Trung đột nhiải đã biến mất.
- Khônaồn!
Thiên Hỏa tán nhân thầm nahĩ khôna được.
- Đây là chiêu đẩu tiên.
Dươna Phàn đứna sau lưna hắn, chỉ các có nửa bước, thận chí có thể cảm nhận được
tiếng tim đập của nhau.
Nhưna là hắn vẫn khôna độna thù.
- Ah!
Thiên Hỏa tán nhân đột nhiên vuna tay áo lên. một mảnh hỏa vân phiêu độna. lao về phía
Dươna Phàm khôna nhúc nhích, thản ảnh phiêu hốt naoài thân hiện lên một mánh lôi văn, tùy tiện cứna rắn đón đỡ một kích này.
Bana!
Thiên Hòa tán nhân chi cảm thấy côna kích của minh dườna như đánh lên huyền cươna thiết Thạch, cũna có một cỗ lực phản chấn mạnh mẽ bật lại.
Thịch thịch!
Thiên Hóa tán nhân bị chấn bay đi, phá tan đinh đại điện, cố 2ắna lấn mới ổn trụ thân hình ở trên tròi cao.
Thẩn sắc hắn kinh nahi bất định, tuyệt đối khôna naờ được đối Phương lại mạnh mẽ như
vậy!
- Chiêu thứ hai!
Một thanh âm phiêu hốt bất định vana lên aiữa khôna Trung.
Nsay sau đó. hắn chi thấy một bàn tay khổna lồ như xuyên qua khôna aian, mạnh mẽ đánh thẳna vào naực hắn.
Hắn rõ ràna thấy rõ được bàn tay kia nhưna khônathể nào ừốn ừánh nổi
Bởi vì bàn tay rất lớn này nhìn thì như còn rất xa nhưna đã rút naắn cự ly tới cực hạn, nhưđana naav trước mặt đánh ra một chưởna.
TI^ - XV ^ _
Bàn tay này ân chứa thiên địa huyên ảo. cườna aiả Hóa Thản Kỳ căn bản khôna thê đánh
giá.