Tiên Hồng Lộ

Chương 727 : Tái hiện Luân Hỗi Môn

Ngày đăng: 20:54 22/04/20


- Dương Phàm.... Chấm dứt thù oán giữa chúng ta thôi!



Tử Lân Ngọc Thiéu lạnh lùng nhìn chẳm chẳm Dương Phàm, không chút che giấu sát khí trong mắt.



Sáu tầng hào quang mờ ào trên đầu thúc giục tới cực hạn, một cỗ uy năng tiên nhân không thể trái nghịch áp bách toàn trường.



Dưới cỗ tiên uy này, không ít Chân Tiên Chán Ma trên Phù không kiều này đều cám thấy một cỗ áp lực không yên. động tác hơi chậm lại.



Thậm chí ngay cả mấy người vốn chuẩn bị cùng cướp đoạt Luân Huyết Châu cũng đểu dừng lại, bị tiên uy mênh mông kinh thiên của Chán Tiên lục trọng bức lùi.



Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng, dừng lại xa xa giẳng co với Tử Lân Ngọc Thiếu.



Đổi mặt vói tiên nhân uy áp. lẩn này pháp lực trong cơ thể hắn không bị ảnh hướng bao nhiêu.



Ngược lại hồng văn lưu chuyển bên ngoài Luân Hỗi Quả. một cỗ quang khí hồng nhuận bừng bừng ở trong cơ thê rục rịch muốn động.



Từ sau khi Chứng Quả đại viên mãn, Luân Hỗi Quả hoàn toàn mất đi màu xanh, mặt ngoài hoa văn màu đó thần bí rung động, sáng bóng trong suốt.



Chứng Quá viên mãn sinh ra cỗ lực lượng hoàn toàn mới, tràn ngập sinh mệnh sức sống mênh mông cường thịnh.



về phẩn cỗ uy năng lực lượng Chứng Quá này. vừa rồi một chướng đánh bay cả nguời lẫn pháp bảo của Hà Hoa tiên tử vào trong tinh hà là có thê thấy được một góc núi băng.



Trước khi độ kiếp, pháp lực trong cơ thể của Dương Phàm sẽ bị đối phương áp chế. hiện tại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.



- Dương lão đại... Để cho ta lên đi!



Hỗ Phi hung phấn xoa tay.



Bá!



Ánh bạc chấn động, phía sau hiện lên một tharih âm trổng trải lạnh lùng:



- Đối thủ của ngươi là ta!



Tường Vân tặc tiên lạnh lùng nhìn hắn.



Hỗ Phi chi cám thấy một cồ ý lạnh từ sau lung dọc theo sồng lưng chạy khắp toàn thân.



Tốc độ Tường Vân tặc tiên này cùng với hàn ý lạnh lùng trong mắt khiến hắn cảm thấy một cỗ nguy cơ.



Hắn cảnh giới Chân Tiên tứ trọng, lại thêm thiên phú đặc thù đủ để áp chế Hỗ Phi.



- Ngươi lùi ra phía sau!



Dương Phàm liếc mắt nhìn Tường Vân tặc tiên một cái. nói với Hỗ Phi.



Bá!



Tường Vân tặc tiên chợt lóe. cũng lùi ra một bên. ánh mắt trầm tĩnh đề phòng những người khác tới đây quấy rối.



Vò hình trung trên Phù không kiều dư ra một khối đất trồng.



Trén người Dương Phàm phát ra một cỗ khi thế cường thịnh như mặt tròi ban trưa chổng lại Tử Lân Ngọc Thiêu, không có nửa điêm sợ hãi, thậm chí có xu thế mơ hô áp chế Tử Lân Ngọc Thiếu.



Tiên nhân chung quanh kinh hãi. Tu sĩ nhản loại này còn không phi thăng đã có được thực lực chống lại Chân Tiên lục trọng.



Trong lòng Tử Lân Ngọc Thiếu càng thêm khiềp sợ. từ trên người Dương Phàm cảm nhận được một cỗ sinh mệnh sức sống không lồ vô tận. cỗ lực lượng này liên miên không dứt, dồi dào cường thịnh, thậm chí khiến hắn cảm thấy bị áp chế.



Dương Phàm cảm giác bên ngoài Luân Hỗi Quả của mình hồng quang quanh quần không thôi, thiếu chút nữa bốc cháy, hắn liền vội vàng ngăn chặn.



Sinh mênh lực màu đỏ. chính là đại biểu cho sinh mệnh suy diễn tới cực hạn cường thịnh.



Một cỗ ánh sáng ngũ sắc lưu ly nhộn nhạo bên ngoài thân Dương Phàm, hắn tạm thòi không muốn vận dụng bản mạng nguyên khí Chứng Quả.



- Tiềm lực người này đáng sợ, nếu không giết hắn, đợi đến phi thăng mà đi chi sợ không còn cơ hội...



Sát khí trên người Tử Lân Ngọc Thiếu càng mãnh liệt.



Ông!



Trong tay Tử Lân Ngọc Thiểu xuất hiện một thanh "Chiến đao" dáng vẻ cổ quái, hàn quang khiép người, sau khi vận chuyển pháp lực bắn ra mũi nhọn do tử diễm tạo thành dài ba tấc.



- Tiên khí thượng phẩm!



Bên cạnh không ít tiên nhản kinh hô.



- Không ngờ hắn có thể khống chế Tiên khí thượng phẩm. Cho dù là Chân Tiên thượng vị cũng chi có thê miễn cưỡng sử dụng mà thôi. Hắn làm sao làm được?



Hầu Đông kinh dị vô cùng.



Cường giả cảnh giới Chân Tiên sử dụng Pháp bào đa phẩn là Bán Tiên khí Tiên khí hạ phẩm, trung phẩm.



về phần Tiên khí thượng phẳm, bình thường đều trong tay những đại nhân vật.



Tuy nhiên thản phận Tử Lân Ngọc Thiếu này không tẩm thường, lại là sứ giả Thiên giới, có thê có Tiên khí thượng phâm cũng không kỳ quái.



Dương Phàm cảm thấy một cỗ hàn ý thấu xương từ trên chiến đao kia ập tới toàn thản mình, Ngay cà linh hồn đểu cảm thấy lạnh băng.



Lẩn trước giao chiến cùng Tử Lân Ngọc Thiếu, đối phương cũng không sử dụng bất kỳ pháp bảo gì.



Dương Phàm phất tay một cái, trong tay hiện lên một luân bàn màu xám bạc.



Sau khi trái qua tam trọng dị thiên kiếp khủng bố kia, Trấn Thiên Tháp cùng Luân Hỗi Bàn của Dương Phàm dường như đêu sinh ra một loại nhảy vọt về chất nào đó.



Dương Phàm đoán, cho dù không đạt tới Tiên khí trung phẳm nhưng cũng cách không



xa.



- Ngọc Thiếu lại nóng vội như thế, Thẩn Huyết còn chua hiện thế. lại không tiếc liều mạng cùng Dương mỗ.



Dương Phàm gợn sóng không sợ nói. Giai đoạn này liều mạng huyết chiến cùng cường địch thật là không khôn ngoan.



Nên biết rằng tại tràng còn có cường giả khác, nếu như Tử Lân Ngọc Thiếu giết chết Dương Phàm, chi sợ cũng phải trả một cái giá không nhỏ. sau đó tranh đoạt Thản Huyết chi sợ sẽ bất lợi rất lớn.



- Dương Phàm... Ngươi phá tan giấc mộng mấy ngàn năm của ta, lúc này chẳng những cướp lấy Luân Huyết Cháu lại giết chết nữ nhân của ta.



Trong mắt Tử Lân Ngọc Thiếu lửa giận thiêu đốt, lạnh băng thấu xương, gẳn từng tiếng:



- Bảt kê như thế nào. cho dù trả giá lớn bao nhiêu... Tử Trọng Ngọc ta cũng chính tay đâm ngươi.



Lúc còn trẻ ma mắn nhìn thấy Bích Dao Vân Tiên của Tinh Thiên thế giới, coi như thiên nhân, sinh lòng ái mộ. rồi sau đó kiếp sống tu luyện cũng không thê vứt bó giấc mộng đó.



Nhưng là khi biết được Bích Dao Vân Tiên động tìrih với một tiểu tử phàm giới, trong lòng hắn mãnh liệt không cam, ghen tị tới cực điểm.



Tuy nhiên hắn biết được một sự thật tàn khốc là cho dù Bích Dao Vân Tiên không thích một phàm nhân, với thân phận địa vị của nàng, cũng không phái hắn có thê xứng đôi... Mặc dù gia tộc sau lung hắn tại thượng giới có thực lực không tâm thường.



ở nhân giới quen biết Hà Hoa tiên từ, rất nhanh yêu nhau và vui duyên cá nước.



Lúc này, hắn vứt bó giấc mộng nguyên bản xa không thể với, trân ái người trước mắt.



Nhưng Dương Phàm vô ý sử dụng lực lượng Chứng Quá viên mãn đánh bay Hà Hoa tiên tử rơi vào tinh hà. lập tức tan biến.



Thù mới hận cũ. khiến lẩn đầu tiên trong đòi Tử Lân Ngọc Thiếu đổi với một người sinh ra cừu hận đạt tới mức độ muốn nuốt sống.



- Nếu đã nhưthế... Vậy chiến đi!



Dương Phàm vẻ mặt bình tình, không một tia tình cám dao động.



Tử Lân Ngọc Thiếu muốn giết hắn, cũng không sai.



Đương nhiên Dương Phàm cũng càng không có sai.



Hắn được Vũ Tịch yêu, có sai sao? Vì huyrih đệ tranh đoạt Luân Huyết Châu, chẳng lẽ là



sai?



Tự vệ giết chết Hà Hoa tiên tử; dù là lỡ tay, cũng là sai lẩm sao?



Không tổn tại đúng cùng sai. chi có lập trường khác nhau.



- Chịu chết đi!



Thanh âm lạnh băng cừu hận của Tử Lân Ngọc Thiếu áp bách toàn bộ Phù không kiều, sáu tâng sáng mờ trên đâu dưới lực lượng lớn lao thúc giục, không ngờ nhảy lẻn một tầng.



Thất trọng!



Trong phút chốc, khí thế uy áp của hắn tăng lên một trinh tự hoàn toàn mới.



Toàn bộ Phù không kiểu, tất cả chiến đấu đểu không hẹn mà dừng, một mảnh tĩnh mịch không tiếng động.



Mọi người đểu bị cỗ áp lực này tran nhiếp, khí huyết bổc lên. pháp lực chấn động.



- Chân Tiên thất trọng!



Thanh âm hoảng sợ run rẩy của Hầu Đông từ trong miệng phát ra.



- Cỗ khí tức này... Chán Tiên thượng vị...



Chân Ma Hình Già vẻ mặt rung động, đôi tay nan rẩy kịch liệt, ấn ký hắc nhật trên trán cũng nhẹ run lên.



Chán Tiên thượng vị!



Tất cả tiên nhản sợ ngây người.



Tại không gian thượng giới, nếu đạt tới cảnh giới thượng vị Chân Tiên thất trọng sẽ không còn là tiên nhản bình thường, địa vị thực lực đêu khiến người ta ngưỡng mộ.



Thinh thịch!



Thình thịch! Thình thịch!



Đám tiên nhản đểu ngừng hô hấp, tim đập nhanh hơn.



- Chậc chậc... Chân Tiên thượng vị. còn có hậu đại Ma tôn Hinh Thiên... Trò chơi này, hẳn là sẽ rất vui...



Khóe miệng Sừu Diện Tà Nam hiện lên tươi cười, hắn không ngờ đứng ở bên cạnh Phù không kiều, chi lui một bước chính là tinh hà huyết diễm sôi trừo.



Dương Phàm cảm nhận được một cỗ tinh thẩn áp bách cuồn cuộn mành liệt, tất cả sức nặng trong thiên địa này phảng phất đểu ngưng tụ trên người Tử Lân Ngọc Thiếu.



Hào quang màu tím bảv tầng trên đinh đầu sáng ngời như sao, bễ nghễ tất cà mọi người trên Phù không kiều.



- Dương lão đại...



Hai tay Hỗ Phi run lên. không biết là hưng phấn hay sợ hãi. Nhung là hắn không lui ra sau, ngược lại còn đi lẻn trước một bước.



Chân Tiên thượng vị... chi sợ vượt qua cực hạn Dương Phàm có thể đối phó.



- Ngươi lui ra...



Dương Phàm hít sâu một hơi, khẽ nhấc tay kêu Hỗ Phi tận lực lui ra, thần niệm truyền



âm:



- Chú ý giữ thực lực. đặc biệt bí thuật của ngươi.



Bá!



Tường Vân tặc tiên đã sớm lui ra thật xa, Hỗ Phi cũng lui ra.



Nửa cái Phù không kiểu đểu trớ thành võ đài của hai người.



Tử Lân Ngọc Thiéu thét lớn một tiếng, nhảv dựng lên. chiến đao Tiên khí thượng phẩm trong tay bắn ra mũi nhọn tử diễm một trượng.



ở trong Huyết Nhật Điện quy tắc áp chế này có thể nói là kinh thế hãi tục.



Nếu như ớ Tiên giới, một đao này tuyệt đổi là húy thiên diệt địa, húy diệt trăm vạn dặm.



Phốc.



Trường đao này vung lên. một vùng tử quang chói mắt khiển mọi người đểu không tự chủ nhắm mắt lại.



Hào quang ngũ sắc lưu ly rót vào trong Luân Hỗi Bàn trong lòng bàn tay Dương Phàm càng tràn ngập một cỗ sinh mệnh hông quang bừng bừng sinh cơ.



ỏ... ỏ... òng!



Luân Hỗi Bàn biến lớn mười trượng, phía trên chín đạo quang đoàn hồng quang rạng rỡ, đột nhiên thiêu đốt phóng ra một cỗ quang toàn rực rỡ xông tận trời.



Đang!!!



Một tiếng nổ chói tai vang lên. chấn động toàn trường. Những người đứng xem khí huyết sôi trừo, thậm chí trực tiếp hộc máu.



Phốc!



Thản thể Dương Phàm chấn động, phun ra một búng máu. Luân Hỗi Bàn trong tay chợt ảm đạm.



T 1ẻn ngực hắn xuất hiện một vết đao sâu vài tấc. máu chảy đầm đìa. nhìn mà kinh người.



Lực lượng Chân Tiên thượng vị kinh sợ toàn trường.



Tuy nhiên Ngay sau đó. Luân Hỗi Bàn kia lại rung mạnh sáng ngời, một cồ lực lượng sắc bén kinh người bắn ngược trở về.



Đang... Xuy xuy!!



Tử Lân Ngọc Thiếu đã sớm có phòngbị, trường đao trong tay vung lên.



Tuy nhiên hắn vẫn kêu một tiếng đau đớn, một cỗ thương tổn trống rỗng bắn ngược, thêm vào trẻnthản, cho dù có phòng bị cùng chi hóa giải được một nửa.



Hắn bị đẩy lui vài bước!



Phịch!



Mà Dương Phàm thì ngã xuống đất. thuận thế khoanh chân mà ngồi.



Muốn chữa thương?



Tử Lân Ngọc Thiếu cười lạnh.



- Chân Tiên thượng vị thật là đáng sợ... Tử Lân Ngọc Thiéu này so vói Chân Tiên lục trọng mạnh hơn vài lẩn. nếu đổi là ta. một đao vừa rồi đã chết đi. Dương Phàm này lại ngạnh kháng, bị thương không chết.



Biểu tình Hầu Đông kinh sợ.



Dương Phàm khoanh chán ngồi, vết thương trên ngực nhanh chóng khép lại.



Trên thực tế tuy 1ẳng hắn bị thương không nhẹ. nhung không nguy đến tính mạng.



Một kích đáng sợ Tiên khí thượng phẩm của Tử Lân Ngọc Thiếu. Luân Hỗi Bàn của Dương Phàm chi có thể ngăn được ba phẩn, cũng vận chuyền được hai phản lực lượng.



Còn có bốn phẩn lực lượng trực tiếp tiến vào trong cơ thể Dương Phàm, bị pháp lực cùng thản thê ngăn cản hai phản, lập tức bị thương.



Hai phần lực lượng cuối cùng bị Luân Hỗi Quá toàn lực hấp thu chuyển hóa. cũng đem bộ phận thương tôn quav ngược lại Tử Lân Ngọc Thiếu.



Tử Lân Ngọc Thiếu đánh thương Dương Phàm, cũng bị bốn phẩn lực lượng của minh làm bị thương nhẹ.



- Một chiêu kế tiếp... Đưa ngươi tới cửu u địa ngục!



Tử Lân Ngọc Thiếu người cùng đao hợp nhất, trên Tiên khí kia tràn ra đao khí phong nhận đây trời như thác đô. khiến tinh hà màu máu ảm đạm thất sắc.



Lực công kích tuyệt kỹ này so với lúc trước còn cường đại hơn vài lần.



Mọi người chi là ờ gần đểu cảm thấy làn da. máu thịt đau đớn, cảm giác đau này thậm chí ăn sâu vào xương tủy.



Khó thể tưởng tượng Dương Phàm ớ trong trung tâm bão lốc sẽ gặp phải loại áp lực nào.



Dương Phàm ngồi xếp bẳng trên Phù không kiểu, giống như pho tượng, trong mắt trong sáng đột nhiên sáng lên một cồ tirih quang hồng nhuận.



Vù vù!



Trong cơ thể hoa văn đó ngoài Luân Hỗi Quá lưu chuyển, một cỗ sinh mệnh ánh sáng màu đó lửa thông suốt toàn thân, bộc phát ra sinh cơ bừng bừng vô tận.



Trong phút chổc khí tức trên người hắn kéo lên một cành giới mói tinh, dường như vượt qua đến Chân Tiên thượng vị.



"Ngô... Ông" một tiếng, Luân Hỗi Quá lơ lửng trên đinh đẩu. hồng quang nhu hòa. lấy nó làm trung tâm tạo thành một hư ảnh luân bân to lớn ngũ sắc lưu ly dạng lổc xoáy vô hình.



Trong quang toàn màu sắc rực rỡ kia truyền đến một cỗ lực hút mạnh mẽ. trong khu rung động châm chậm mớ ra một "Quang môn" không ôn định.



Phong nhận đầy trời như mưa rền gió dữ kia vào lúc tới gần lốc xoáy trong phút chốc bị hút vào quang môn. tiêu tan biến mất.



- Luân... Hỗi... Môn...



Lúc này, Dương Phàm đang khoanh chân ngồi từ từ phun ra ba chữ.



- Không tốt.



Tử Lân Ngọc Thiếu cảm giác thản thể của mình đặc biệt là tiên hồn bị một cồ lực lượng huyển bí trong quang môn lôi kéo...



- Luân... Hỗi... Môn...



Từ sau khi chém giết Vu Tôn vô số thế thân thế mạng.



Đại thần thông tuyệt thế kinh sợ thiên cổ Luân Hỗi Môn này lại một lẩn nữa xuất hiện thế gian.



Hai đẩu Phù không kiểu, số tiên nhản và đại năng nhản giới còn lại không nhiều, đểu ngừng hô hấp, bị cảnh tượng trước mắt chấn động.



Dùng sinh mệnh hồng quang điểu khiển Luân Hỗi Bàn, tạo thành một hư ánh cự luân không lò kinh người, bên trong quang toàn ngũ sắc lưu ly hiện ra một Quang môn không thê dùng màu sắc miêu tả.



Quang mòn nho nhỏ này ớ trong lốc xoáy mơ hỗ không rõ. run lẻn rất khẽ.



Cỗ khí tức thần bí kia phảng phất như đến từ nguyên thủy thái cổ, ẩn chứa một cỗ số mệnh lực huyền bí không thể ngăn cản.



Tử Lân Ngọc Thiếu đạt tới cảnh giới Chân Tiên thượng vị, có thể nói là vô địch Huyết Nhật Điện, một kích bí kỹ thượng giới cùng thân thông lực lượng toàn bộ bị quang môn này hấp thu.



Rồi sau đó. một cỗ lực lượng kinh khủng từ trong quang môn truyền đến, mạnh mẽ lôi kéo Tử Lân Ngọc Thiếu.



- Không tốt!



Tử Lân Ngọc Thiếu cảm giác thân thể cùng tiên hồn của mình đồng loạt bị quang môn kia hút vào, gân như có chút không thê chống lại.



-Ạ!!!



Hắn rít gào một tiếng, vận chuyển lực lượng đáng sợ kinh thiên địa của Chán Tiên thượng vị.



Nhưng bất kể hắn giãy dụa như thế nào. lực hút của quang môn kia không thay đổi.



Cỗ lực lượng số mệnh huyền bí này siêu nhiên thế gian.



Dương Phàm khoanh chân ngồi, thương thế trên ngực còn chưa lành, không khòi kêu một tiếng đau đớn.



Tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn thi triển ra đại thẩn thông thiên cổ Luân Hỗi Môn này.



Dương Phàm ớ Chứng Quá đại viên mãn, thôi diễn cảnh giới tiếp theo cơ bán đã hoàn thành.



Mà Luân Hỗi Môn cũng là mấu chốt của cảnh giới tiếp theo.



Khi Tiểu Luân Hỗi dung nhập Đại Luân Hỗi, tức là thòi điểm hoàn toàn lĩnh ngộ sinh tử, chính mình nắm giữ sinh mệnh luân hỗi.



Có thể tường tượng, cảnh giới sau Chứng Quả Kỳ là huyền diệu kinh người ra sao!



Giờ phút này, Dương Phàm nghiến chặt răng, vói sinh mệnh hồng quang của Luân Hỗi Quả mượn sự hỗ trợ gia tăng của Luân Hỗi Bàn thi triển thẩn thông vô thượng Luân Hỗi Môn.



- Muốn cho ta đi vào... Không có khả năng!



Trên mặt Tử Lân Ngọc Thiéu lộ ra vài phẩn sợ hãi, không tiếc mọi giá thi triển bí thuật, cố thủ tiên hồn.



Một khi thân thể hoặc linh hồn bị kéo vào trong Luân Hỗi Môn. vậy hậu quả thiết tướng không chịu nổi.



Dương Phàm vô cùng cố sức. Muốn duy trì Luân Hỗi Môn là việc gian khỗ cỡ nào?



Dù sao đây vốn là thẩn thông thuộc về cảnh giới sau Chứng Quả Kỳ.



Hai người lập tức lâm vào cục diện giẳng co.



Dương Phàm đốc hết toàn lực muốn kéo Tử Lân Ngọc Thiếu vào Luân Hỗi Môn.



Mà Tử Lân Ngọc Thiếu liều chết kiên trì cũng cố giữ vững.



Nếu không phải hắn bước vào cảnh giới Chân Tiên thất trọng, đứng trước Luân Hỗi Môn này chi sợ căn bản không sức phản kháng.



Cho dù như vậy giờ phút này thân thể Tử Lân Ngọc Thiếu cũng không tự chủ được bị hút dân vào trong Luân Hôi Môn.



Cỗ lực lượng này Ngay cà hắn mới bước vào Chân Tiên thất tọng đểu không thể chống cự, đốc hết toàn lục chi có thể giám tốc độ tới gẩn quang môn.



Đám tiên nhản ớ bén cạnh xem cuộc chiến bị cục diện giẳng co kinh tâm động phách này làm rung động.



- Xem ra Tử Lân Ngọc Thiếu này vốn là bước nửa bước vào Chán Tiên thất trọng, tại thượng giới cũng là áp chế tu vi thăng cấp, muốn vào thời khắc mấu chốt bước vào Chân Tiên thất trọng, từ đó ngăn cơn sóng dữ...



Ánh mắt Chán Ma Hình Già lóe lên nhin chăm chăm Luân Hôi Môn đáng sợ kia, trong lòng nghĩ lại còn sợ hãi.



Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc rời khói Tàng Tinh Điện, Dương Phàm cho hắn lời khuyên:



- Ha ha. Dương mỗ cũng cho ngươi một lời khuyên: Phàm là người đổi địch ta. chết không được siêu sinh, sống không vào luân hỗi!



Chết không được siêu sinh, sốngkhôngvào luânhỗi!



Chẳng lẽ là chi hậu quả tiến vào Luân Hỗi Môn này?



Nghĩ đến đây. hắn lại đánh nàng mình một cái.



Nửa bước... Một bước... Hai bước... Ba bước...



Tử Lân Ngọc Thiếu cành giới Chân Tiên thượng vị bị lực hút không thể ngăn cản từng chút tới gần Luân Hỗi Môn.



Luân Hỗi Môn thẩn bí khôngbiết kia giống như điểm cuối cơn ác mộng.



Sợ hãi... Sợ hãi thật sâu!



Tử Lân Ngọc Thiếu trước khi hạ giới bất kể như thế nào cũng đểu không nghĩ tới minh sẽ bị một đại năng hạ giới bức đến tuyệt cành như thế.



Thậm chí đó còn là dưới tình huống hắn bước vào cành giới Chân Tiên thượng vị. tự xưng có thể tung hoành vô địch.



Giờ phút này Ngay cả Sửu Diện Tà Nam vốn thoải mái vô cùng, lúc nhìn chẳm chẳm vào Luân Hỗi Môn trên mặt cũng lộ ra vài phẩn động dung.



Sau vài hô hấp. Tử Lân Ngọc Thiếu cách Luân Hỗi Môn chi còn lại bảy tám bước.



- Nhất định có biện pháp...



Tử Lân Ngọc Thiếu đột nhiên nghĩ ra cái gì. một khối phật ngọc trước ngực đột nhiên dâng lên một cỗ lưu quang màu vàng bao phủ toàn thân, cố thủ tiên hôn.



Đây đúng là đạo cụ bảo vệ linh hồn hiếm thấy.



Kết quả... cồ lực hút kia không ngờ giảm bớt một chút.



Cho dù là một chút xíu. Tử Lân Ngọc Thiếu đà có thể miễn cưỡng ổn định, bước chân.



- Chẳng lễ thật sự không tiếc mọi giá, giải quyết người này...



Sắc mặt Dương Phàm hơi trắng bợt. trong lòng phản tích lợi hại.



Nếu quả thật làm vậy, trong khoáng thời gian ngắn chiến lực của Dương Phàm tổn hao nhiều, chi có thể dựa vào Hỗ Phi làm sao tranh đoạt Thẩn Huyết cuối cùng.



Giờ phút này. Dương Phàm vượt cấp thi triển thẩn thông Luân Hỗi Môn. tiêu hao lớn nhất là linh hồn lực, tiếp theo là bản mạng nguyên khí.



Vào lúc Dương Phàm do dự.



Tinh hà phụ cận bồng nhiên chấn động.



Phía xa Phù không kiều, một "Điểm đen" đang tới gần bên này.



Tốc độ di động của điểm đen kia không nhanh, lại phát ra một cồ cảm giác áp lực kinh thiên.



-Đó là cái gi...



Chúng tiên nhân đểu ngừng hô hấp.



Điểm đen kia từng chút tới gần, linh khí trong không gian bốn phía dường như bị đọng



lại.



Linh hồn cùng nhục thân mọi người đểu chịu đựng một cỗ áp lực cuồn cuộn mãnh liệt.



Cỗ áp lực này dồi dào tuyệt cường, vô cùng vô tận, giống như thiên uy từ vũ trụ mênh mông.



Phịch!



Một gã Chân Tiên nhị trọng mặt nghẹn đỏ bừng, "PHịch" một tiếng, nửa quy trên đất.



Những đại năng nhản giới trừ bó duy nhất một vị thất kiềp Tán tiên, ngoài ra đều "PHịch phịch" thần phục quy lạy.



Đây rốt cục là nhân vật ra sao? Chi vẻn vẹn khí tức phát ra liền áp bách tiên nhân quy xuống.



Phốc... Ầm!



Luân Hỗi Môn của Dương Phàm dưới áp lực chua từng có hóa thành lốc xoáy nguyẻn thủy.



Theo đó. cả hư ảrih cự luân cũng bỗng dưng hóng mất.



Phịch!



Tử Lân Ngọc Thiếu đặt mông ngồi dưới đất. vẻ mặt kinh sợ nhìn điểm đen đã lớn dẩn bằng tảng đá.



Áp lực... Càng ngày càng khủngbố.



Bốn phia Phù không kiều yên lặng nhưtờ.



Điểm đen kia dẩn biển lớn, trớ nên rõ ràng.



Mọi người rốt cục thấy rõ, đó dĩ nhiên là một cồ "Thi thể".



Thi thể?



Dương Phàm khó thể tin nổi.



Nhưng là khi cỗ thi thể kia chậm rãi tới gần, càng rõ ràng có thể thấy được.



Thi thể đó là một nam nhân cao tới hai trượng, toàn thán làn da đó thẫm, giống như hắc thiết kim cương, đầu tóc dựng đứng.



Mặc dù đã chết, cỗ thi thể này cũng tản mát ra ma uy kinh thiên, còn có một cồ ý chí muôn đời bất diệt.



Phịch! Phịch!



Lẩn lượt có tiên nhân nửa quy trên đất. hoặc là miễn cưỡng lấy tay chống đất.



Phốc!



Thậm chí có mấy người bị áp bách hộc máu.



Theo thi thể kia tới gần. cỗ ma uy cùng tinh thẩn ý chí càng ngày càng mãnh liệt không thể chịu đựng.



Ánh mắt Sửu Diện Tà Nam chợt lóe, vội vàng khoanh chân ngồi, khẽ lẩm bẩm:



- Thì ra là thi thể Ma Đế.



Thanh âm hắn mặc dù không lớn nhung lại khiến mọi người nghe được.



Ma Đe!



Chi vẻn vẹn hai chữ khién mọi người rung động.



Phàm là nhân vật có thể xưng "Đế", người nào không phải nhản vật bễ nghễ thất giớii? Tuy nhiên, giờ phút này trôi nổi trong tinh hà màu máu chẳng qua là thi thể của Ma Đế. Thi thể kia lơ lửng trong tinh hà huyết diễm cuồn cuộn, không chút xu thế bị ăn mòn thối



rữa.



Cho dù là thi thể ngã xuống đã lâu. nhưng vẫnnhư cũ phát ra ma uy dồi dào tuyệt cường, còn có tinh thẩn ý chí muôn đòi bất diệt.



Nơi thi thể Ma Đế kia đi qua, huyết diễm trên tinh hà ngoan ngoãn ngưng đọng, không có một chút bắn lên.



Hộc hộc... Hộc hộc...



Hô hấp mọi người đều dồn dập, thậm chí không thể thớ nổi.



Thi thể... Rốt cục đã tới gần!



Đột nhiên, thòi không khu vực Phù không kiều phảng phất như ngưng đọng, mỗi phút mỗi giây đều thong thả như vậy.



Tất cả mọi người không thể động đậv.



Không ai có thể đứng nổi.



- A...



Một tiếng kêu thảm thiết phá tan bầu không khí tĩnh mịch.



Khi ma uy tuyệt cường cùng ý chí bất diệt kia chán chính tới gần. một gă bán tiên Đại Thừa Kỳ rốt cục không chịu nổi áp lực. trực tiếp thất khiếu đổ máu. hồn phi phách tán.



Rồi sau đó lại lục tục truyền đến vài tiếng kêu thảm.



Phốc! Phốc!



Đại đa sổ mọi người liên tục hộcmáu.



Khi thi thể Ma Đế kia chậm rãi trôi tới dưới Phù không kiểu, cồ áp lực kia càng đạt tới đinh.



Phốc!



Hỗ Phi cùng Dương Phàm trước sau hộc máu.



Sửu Diện Tà Nam nhìn chẳm chẳm thi thể Ma Đế kia, mắt lộ vẻ suy tư, đưa tay lau khò vết máu khóe miệng, lẩm bẩm:



- Khối thân thể này rất vếu ớt. sao có thể chịu đựng được áp lực của Ma Đế, dù chi là thi thể Ma Đế sau khi chết.



Vài hô hấp trôi qua cũng giống như thời gian trăm vạn năm.



Cỗ áp lực kia rốt cục bắt đẩu giảm xuống.



Thi thể Ma Đế chậm rãi ròi khỏi phía dưới Phù không kiểu.



Khóe mắt Dương Phàm nhìn đến áo giáp trên người Ma Đế. trong tay nắm nửa thanh trường kích, còn có nhẫn không gian... Có thê tướng tượng, Ma Đế kia khi còn sổng nhất định là nhân vật cái thấ mỗi một món đồ trên người đểu là vật báu vô giá.



- Đây chinh là Tịch Thiên Ma Kích có thể xếp trên Top 20 bảng Thẩn Binh trong Thất giới, lại bị một kiếm dễ dàng chặt đứt.



Sửu Diện Tà Nam nhìn chẳm chẳm nửa thanh truờng kích trong tay thi thể Ma Đế. hít sâu một hơi. hô hấp có vẻ dồn dập.



- Tịch Thiên Ma Kích... Ma Thẩn Chân Giáp... Thiên Mệnh Chi Hảo...



Con ngươi Chân Ma Hinh Già co rụt lại. nhin chẳm chẳm vũ khí cùng pháp bảo trên người Ma Đế, dường như đoán ra lai lịch Ma Đế này.



Tuy nhiên không ai dám có chủ ý với thi thể kia.



Cách xa một đoạn còn có áp lực đáng sợ như thế, néu chân chính tới gần thi thể Ma Đế, ai có thể cam đoan thẩn hồn không chết.



Còn nữa, rơi vào trong tinh hà, kết cục chi có chết.



Mọi người nhìn theo thi thể Ma Đế rời đi, áp lực giảm nhỏ.



Khi thi thể Ma Đe kia lại hóa thành điểm đen và biến mất. tất cả mọi người vô lực khoanh chân ngồi xuống.



Dương Phàm khoanh chân ngồi, thương thế trên nguời đã khôi phục, tuy nhiên thi triển Luân Hỗi Môn tiêu hao linh hồn lực lại không thể khôi phục nhanh như vậy.



Tử Lân Ngọc Thiếu nhìn chẳm chẳm hắn, trên mặt mang theo vài phẩn sợ hãi.



Đối kháng với Luân Hỗi Môn lại chịu đựng Ma Đế oai, hắn gần như hư thoát.



- Ân oán giữa chúngta. nên chấm dứt...



Dương Phàm lạnh lùng nhin chẳm chẳm Tử Lân Ngọc Thiếu.



Bá!



Trước mặt Dương Phàm bồng nhiên trổng rồng xuất hiện một bóng người xanh óng ánh.



Chính là phần thân thứ hai - Mộc Phong!



Giờ phút này. mọi người toàn thản vô lực. chiến lực tổn hao nhiều, ngay cả Dương Phàm cũng không thể động thủ.



Nhưng là phản thán Mộc Phong lại khác, là từ trong Tiên Hồng Không Gian gọi ra.



Là phản thân, tu vi của Mộc Phong cùng Dương Phàm có một khoảng cách, nhung không nhiều lắm.



Tuy nhiên dùng để đối phó với Tử Lân Ngọc Thiếu nguyênkhí đại thương, tương đổi suy yếu thì hẳn là có phẩn thắng.



- Giết chết hắn!



Dương Phàm nói nhưđirih đóng cột.



-Dạ!



Ảo ảnh xanh óng ánh nhoáng lẻn một cái. Mộc Phong hiện thân trước mặt Tử Lân Ngọc Thiếu, ngưng tụ ra một lưỡi đao xarih, hung hăng đâm tới trái tim hắn.



Phần thản thứ hai Mộc Phong, là năng lượng thể tinh khiết, am hiểu tốc độ và thản pháp, dưới huyễn ảnh nhoáng lên, trong tay đã ngưng tụ một thanh quang nhận xanh, chém về phia Tử Lân Ngọc Thiếu có tu vi Chân Tiên thượng vị.



Vẻ mặt Tử Lân Ngọc Thiếu kinh sợ. không nghĩ tới Dương Phàm còn có một phản thản vẫn giữ chiến lực đinh.



Nếu như dưới tình huống binh thường, ngay cả là mười Mộc Phong, cũng không uy hiếp được hắn.



Nhưng lúc này. qua việc đối kháng với Luân Hỗi Môn. chịu uy áp của thi thể Ma Đế, khiến nguyên khí của hắn tổn thương lớn, còn tương đối suy yếu, rồ ràng có thể thấy rõ hành động cùng thán pháp Mộc Phong, muổn tránh né hay phòng ngự. lại có vẻ như cổ hết sức.



Hắn miễn cưỡng tập trung tâm thần, nâng cánh tay run rẩy lên, hội tụ một mảnh tử tinh quang, hình thành một tầng phòng hộ.



Phốc!



Quang nhận xanh kia nháy mắt đảm phá tầng phòng hộ tử tinh quang, thậm chí rạch làm tôn thương cánh tay của Tử Lân Ngọc Thiếu, sau đó đâm thăng vào ngực.



Đinh



Quang nhận xanh đánh trúng áo giáp tím trên người Tử Lân Ngọc Thiếu, tiếng kêu kim loại truyền đến chói tai. Ánh sáng tím quấn quanh bén ngoài áo giáp tím.



Mộc Phong ngẩm vận pháp lực, quang nhận xanh lại rất khó chém vào.



Tử Lân Ngọc Thiếu không khói kêu lẻn một tiếng đau đớn, bắt cứ pháp bảo phòng ngự gì. nếu không có sự duy trì của pháp lực cường đại, đều tuyệt đối rất khó ngăn cản công kích.



Mặc dù là tiên khí có uy lực không tầm thường nhưng thực lực của Mộc Phong tương đương với Chán Tiên nhị tam trọng, một phản thương tôn xuyên thấu qua. hình thành thương tổn nhất định, với Tử Lân Ngọc Thiếu.



Đinh bùng



Khi tiên giáp bắn tia lửa. Tử Lân Ngọc Thiếu mượn lực rút lui, khóe miệng tràn ra một vệt máu. bay về phía Tường Vân tặc tiên, thấp giọng hô:



- Cứu ta.



Chi cẩn cho hắn nghi ngơi một chút, thân thể và nguyẻn khí sẽ hòa hoàn lại, có thể thoải mái thu thập Mộc Phong.




- Dương Phàm ã... Ngươi quả thực rất cao. có thể cùng đại năng cùa Phật giới so bì...



Tinh thẩn ý chí của Cửu u Ma Đế phát ra một tiếng thờ đài, sau đó ẩm một tiếng giữa hư không, biến mất.



Dương Phàm ngẩn ra, triển khai cảm quan nhưng cũng không tìm ra chút manh mối nào!



Tuy rằng không thể xác định, lũ tinh thần ý chí này có chân chính tiêu tan hay không nhưng Dương Phàm có thể xác định rằng sau khi mất đi thân thể, Cửu u Ma Đế cũng không có lực xoay chuyển tròi đất.



Bùm!



Mà lúc này. Dương Phàm mới vô lục té xuống mặt đất. Luân Hỗi Quả trong cơ thể héo rũ tới tận cùng, sắc mặt thoáng chốc đã tái nhợt!



Trong chốc lát. hắn từ Chứng Quả đại viên mãn, nửa chân bước vào cảnh giới Luân Quá Kỳ đă bị rút lui xuống Chứng Quả tiêu thành.



Vượt cấp thi triền áo nghĩa Luân Quá Kỳ, cái giá phải trá còn muổn lớn hon so với tưởng tượng của Dương Phàm.



Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay hợp ở đan điền, bế quan tĩnh tu.



Tâm thẩn tiến nhập Tiên Hồng không gian, Dương Phàm một luc săn vào mấy viên tiên quả, cắn nuốt nhiều loại thiên tài địa bảo.



Không lâu sau, Luân Hỗi Quả vừa héo rũ đã có chuyển biến, dần trở nên no đủ.



Tĩnh tu chừng mấy năm, dùng rất nhiều thiên tài địa bảo. tiên đan linh dược, cả mấy viên tiên quả mới miễn cưỡng giúp hắn khôi phục lại cảnh giới Chứng Quá đại viên mãn.



Lúc này, thương thế của Hỗ Phi trong Tiên Hồng không gian đã sớm khôi phục, tu vi đại trướng.



Dương Phàm quét mắt nhin khắp Nghịch Thẩn Điện một cái, cảm giác nơi này quy dị. cũng không lưu lạ mà tiến sâu mà huyết quang nhập khẩu ớ sâu trong đại điện.



Ông-—



Huyết quang khẽ động, Dương Phàm biến mất khói Nghịch Thẩn Điện.



Bá!



Thán hình Dương Phàm nhoáng lên. xuất hiện ờ cạnh Tử Vong Huyết Uyên. Nơi này còn có không ít tiên nhân và đại năng giả nhân giới lưu lại, kề cà không đi.



Nhìn thấy Dương Phàm xuất hiện, những người này đểu trớ nên sôi trừo.



Không ít người trực tiếp đi tới.



Mặc dù bọn chúng không dám ra tay với Dương Phàm nhưng số người tới cũng không ít.



Tâm thần Dương Phàm chấn động. Tuy rằng hắn chiếm được Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết. trong tay có một kiện bảo vật vô giá. nhưng cũng cân nhắc nên thoát đi như thế nào!



Hắn cũng khôngbiết sau khi hắn rời khỗi Nghịch Thần Điện... ỏng



Không gian chấn động, hiện lên một điểm đen, dần ngưng tụ thành hư ảnh một nam nhân trong suốt.



Đây chính là tinh, thẩn ý chí của Ma Đế đã tiêu vong.



Tinh thẩn ý chí là một loại tồn tại khó mai một nhất trên thế gian.



Ngay cả không gian sụp đổ cũng khó có thể khiến tinh thần ý chí tiêu tan hoàn toàn.



- Dương Phàm tiểu từnày... Bản đế không ngờ thua bói hắn...



Hư ảnh nam nhân nghiến răng nghiến lợi nói.



Bá!



Phần thân Đại Đế hiện thân bên cạnh hắn, theo thói quen đưa tay lên chinh cặp kính trên mũi một cái, khuôn mặt không đổi nói:



- Không ngờ ngươi cũng trớ thành một ké trong trò choi, may mà không phá hóng kế hoạch, khiến ta gặp được một kẻ có tiềm lực, càng có hứng thú. đáng giá bồi dưỡng.



- Tên Dương Phàm này đích xác không tẩm thường! Hv vọng hắn có thể thành công...



Ánh mắt phần thán Đại Đế sau cặp kính hiện lên ánh sáng cơ trí.



- Su phụ. trong thất giới này. nguời duy nhất có thể uy hiếp tới ngài chính là Thượng Đế, Minh Đế. MÀ nguyẻn hồn chán thân bọn họ đã không ỡ thất giới, vì sao ngài kiên trì, không tiếc đại giới cũng muốn hoàn thành kế hoạch này...



Cửu u Ma Đế khó hiểu.



Nếu những đại năng giả khác ở thất giới có mặt tại đây chắc chắn sẽ võ cùng kinh ngạc. Cửu u Ma Đế chấn nhiếp thất giớii không ngờ gọi Luân Huyết Đại Đế là sư phụ!



Thật lâu sau, cho tới khi tinh thần ý chí cùa Ma Đế rời đi, một tiếng thở dài mới truyền



tới:



- Bí mật này... Ngươi vĩrih viễn không thể hiểu được...



Khác với lúc rời khỏi Cửu u Bí Cảnh lúc trước, Dương Phàm khi ròi khói Huyết Nhật Điện thì lại xuất hiện cạnh Tử Vong Huyết Uyên.



Ông™-



Toàn bộ Huyết uyên hơi chấn động, trong tiếng nồ vang, Huyết Nhật Điện dần chìm sâu vào trong Huyết lãng.



Trong thiên địa, Cửu Luân HuyếtNhật dẩn biến mất, thiên địa dẩn trờ lại binh thường.



Nhưng Dương Phàm cũng không nhẹ nhàng như vậy.



ở cạnh Tử Vong Huyết Uyên, những tiên nhân và đại năng giả đã bao quanh lấy hắn, hỏi về tình huống cuối cùng trong Huyết Nhật Điện.



Nhiều người càng muốn trny vấn chuyện Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huyết.



- Dương tông sư. Tử Lân Ngọc Thiếu chết ờ Phù Không Kiều, cuối cùng chi có ngươi, Chân Ma Hinh Già, còn có nam tử xấu xí kia đi vào Nghịch Thân Điện. Chúng ta đợi mấy năm, cuối cùng chi có ngươi đi ra. không biết Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huyết như thế nào rồi?



Một gã Chân Ma mang theo vẻ xu nịnh, cười hòi.



- Tục truyền, Tử Lân Thiếu Ngọc là bị Dương tông sư tiêu diệt, có đúng hay không?



Lại một gã Chân Tiên hỏi.



- Chi có một mình Dương tông sư đi ra. tất nhiên là hắn đạt được ThầnHuyết rồi! Có thể lấy ra đê chúng ta mớ rộng nhãn giớii được không?!



- Đúng đúng... Cho dù chi liếc mắt nhìn Thẩn Huy á một cái. chúng ta đã thỏa mãn rồi.



- Bản Sứ giả chi muốn biết tung tích của Hinh Già thiếu chủ, mong Dương tông sư chi giáo.



Dương Phàm bị nhiều tiên nhân như vậy vây quanh, vô cùng khó chịu nhưng cũng không tiện kết địch với nhiêu Sứ giả Thượng giớii như vậy.



Dù sao những người này đểu có chỗ chống lưng vững chắc ỡ Thượng giới.



Hỗ Phi và Hầu Đông đứng bên cạnh Dương Phàm, trong mắt cũng có chút tò mò. chi là vẫn duy trì sư trầm măc.



Khiên Dương Phàm cảm thâv tò mò chính là Bàng trường lão, Cửu Thiên Long Hoàng đều không tiến vào Phù Không Kiều, đều sống sót đi ra.



- Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huyết. bản thân nó chính là một huyển nghi ỡ thất giới, thứ cho Dương mỗ không có V kiến, về phẩn cái chết cùa Tử Lân Ngọc Thiếu...



Thẩn thức Dương Phàm đảo qua đại lục, kinh di một tiếng, không thấy bóng dáng của Tường Vân tặc tiên.



Tử Lân Ngọc Thiếu bề ngoài là chết vào tay Dương Phàm nhưng thực ra là đo Tường Vân tặc tiên ra tay.



Những Sứ giả tiến vào Huyết Nhật Điện, chi có Tử Lân Ngọc Thiếu và Chân Ma Hình Già là tu vi cao nhất, thán phận cũng có chút đặc biệt.



Mà cáu chết cùa Tử Lân Ngọc Thiếu nhất định là phải liên can tới Dương Phàm, trừ khi bắt được Tường Vân tiên tặc, nói ra chân tướng. Đáng tiếc kẻ này giảo hoạt đa đoan, chi sợ đă quav về Thượng giới.



Chân Ma Hình Già bị Dương Phàm diệt sát nhưng lại bị tinh thần ý chí của ma tôn chù đạo. phản hỗi Thượng giớii.



Những Sứ giả Thượng giới này nếu muốn hạ phàm thì vô cùng khó khăn, nhưng để quav về Thượng giớii lại rất đễ dàng.



Dương Phàm đường hoàng ứng phó một lúc. Những tiên nhân này không hài lòng, không muốn hắn dễ dàng rời đi.



Thậm chí còn một nhỏm không ít Chân Tiên Chân Ma âm thẩm mưu kế, muốn liên thủ diệt sát Dương Phàm.



- Các ngươi nếu cứ cà kê không lùi lại, đừng trách Dương mỗ vô tình, tru sát toàn bộ các ngươi!



Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống.



Một cồ tinh thẩn ý chí xông thiên, khí thế cường đại, áp bách bốn phía.



Tràng thượng tĩnh mịch một lúc, chúng tiên đua mắt nhìn nhau, âm thẩm đạt thành hiệp nghị. Tiếp đó, chúng cuời lạnh, nhất tề vận Chuyên thân thông, muốn liên thủ diệt sát Dương Phàm.



V



- Một đám ô hợp!



Ánh mắt Dương Phàm nhíu lại, Luân Hỗi Quả trong cơ thể đột nhiên thiêu đốt. sinh ra một mành sinh mệnh hông quang huyến lệ.



Song chưởng hắn mờ ra, hơn trăm đạo sinh mệnh hồng quang phụt ra, lập tức xuyên thủng thương khung mấy chục vạn dặm.



- Ahhh...



Những tiếng kêu thảm liên miên không dứt. Phàm là những tiên nhân bị hồng quang đánh trúng, thân thê nháy mắt khô héo, sinh mệnh lực như bị rút đi. sau đó hóa thành phấn toái.



Vẻn vẹn chi qua một cái hô hấp. có tới bổn năm tên tiên nhân ngã xuống. Những người khác may mắn bảo mệnh thì cũng thương cân động cốt. nguyên khí đại thương.



■ Chạy mau...



Những người còn lưu thủ vội vàng thuắn di mà đi.



Thậm chí có mấy tên tiên nhân sợ tới mức lập tức quav về Thượng giới.



Thẩn thông Dĩ Thán Chứng Quá của Dương Phàm kéo dài chừng hai tức liên tục mới dừng lại.



Bôi vì uy lực lẩn này không bẳng lẩn trước ở Nghịch Tiên Điện cho nên hắn vẫn chống đỡ được.



- Hừ. những tiên nhân này đúng là chưa thấy quan tài chua đổ lệ.



Hỗ Phi hừ lạnh.



Mà Hầu Đông và Bàng trướng lão bên cạnh của hắn cùng với tên Tán tiên thất kiếp kia lại không khòi hít sâu một hơi khí lạnh.



Thẩn thông Dương Phàm vừa thi triển thật sự qúa đáng sợ.



Tuy nhiên, điều kỳ quái chính là khi hồng quang kia đánh trúng người bọn họ. chẳng những bọn họ không bị sao cả mà sinh mệnh sức sống lại được gia tăng, cơ năng thân thể có chút cải thiện.



- Chúng ta trước về Bắc Tần đã!



Dương Phàm nói với Hỗ Phi.



Trải qua một chiêu kia, Dương Phàm giết đi vài tên tiên nhân, khiến vài kẻ bị thương nặng, dọa cho mấy tên bỏ chạy.



Sứ giả Thượng giới ớ nhân giới cũng không còn nhiều, lục tục rời đi, trở về Thượng giới bẩm báo tình hinh.



Dương Phàm và Hỗ Phi trờ lại Thanh Giang Hà ở Bắc Tẩn.



Không lâu sau, Hầu Đông, Tư Đồ trường lão và tên Tán tiên thất kiếp kia cũng lục tục tới chơi.



về việc Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huyết. Dương Phàm cũng không giấu diếm.



Hơn nữa việc này cũng rất khó dấu diếm.



Truớc khi Hầu Đông quav lại Thượng giới, dặn dò Dương Phàm:



- Sau khi phi thăng Thượng giới sẽ xuất hiện ớ Phi Thăng Thai. Nhưng khi đó sẽ có nhiều Phi Thăng Thai, ngươi phải cẩn thận trárih bị người ta nhìn ra thân phận.



Dương Phàm gật đầu. cảm thấy có chút thiện cảm với Hầu Đông.



Hầu Đông còn biểu lộ hv vong Hỗ Phi sớm phi thăng Yêu giới, lúc đó sẽ chiếu cổ hắn.



Hỗ Phi từ khi biết được Cửu u Ma Đế là kẻ có thù giết cha thì liền khắc khổ tu luyện, giờ phút này cũng đủ năng lực phi thăng, chi là vẫn đang áp chế mà thôi.



Dương Phàm hiểu được Hỗ Phi đang rất nóng lòng phi thăng, tiếp tục gia tăng thực lực.



Sau khi trớ lại Thanh Giang Hà, Hỗ Phi quyá định ba năm nữa sẽ phi thăng.



Trong lúc này, Hỗ Phi nếm thử dùng một giọt Nghịch Tiên Huyết.



Nghịch Tiên Huyết có thể khiến người thường có được thân thể của Thẩn thú thượng vị, thậm chí là Thán thú siêu cấp.



Hỗ Phi sau khi dùng một giọt, cảm thấy thể chất bản thân mạnh hơn nhưng cũng không thấy có gì đặc biệt.



Chờ sau khi hắn dùng tới ba giọt, rổt cục phát sinh biến hóa.



Hầu mao bên ngoài thán hắn rút đi, ngưng kết một tầng lân bì màu tím móng manh.



Tầng lân bì màu tím này khiến lực phòng ngự của Hỗ Phi tăng nhiều. Hắn cảm giác thẩn thông và lực lượng bản thân đêu tăng trường.



Thấy vậy, Hỗ Phi liên tục dùng tới một nửa bìnhNghịch Tiên Huyết.



Kết quả, lân bì màu tím chẳng những dàv thêm mà thân thể còn sinh ra biến dị khác.



Hai năm sau, chi cần Hỗ Phi vận chuyải thần thông, sau lưng hắn còn xuất hiện một đôi cánh, dài chừng hai trượng, khiến tốc độ tăng nhiêu.



Dương Phàm có thể xác định, Huyết mạch và thể chất Hỗ Phi đã sinh ra biến dị, tu chất và tiềm lực đểu gia tăng không ít.



Điểu này không khói khiến Dương Phàm nhớ tới không gian ma vực. các loại ma vật thông qua chém giết, cắn nuốt ma hạch, thân thê sinh ra biến dị, cũng không ngừng mạnh mẽ hơn.



Hắn ẩn ẩn cảm thấy được một "di thiên đại cục", nhưng lại không thể nói rõ ràng.



Ngoại trừ Nghịch Tiên Huyết. trong tay Hỗ Phi và Dương Phàm còn có Nghịch Linh HuyếtT



Hiệu quả Nghịch Linh Huyết kém hơn một chút Dương Phàm cẩn thẩn mang cho một ít thân hữu hậu bổi có tư chất hơi kém hơn trong Tiên Hỏng không gi.an.



Như Dương Thẩn con hắn, sau khi kế thừa Huyết mạch thì thiên phú bản thán và tiềm lực kinh, nhân, Dương Phàm cũng không cho hắn dùng Nghịch Linh Huyết!



Hắn tổng cảm thấy được trong Thẩn Huyết có một nhân tổ không ổn định, hoặc tiềm ẩn một âm mưu nào đó mà không ai biết được.



Tuy nhiên, Nghịch Linh Huyết không mang tới chút phiền toái nào cho Dương Phàm cả, nhưng lại có một loại cảm giác không thê hoàn toàn nắm giữ trong tay.



Mà Nghịch Tiên Huyầ. Dương Phàm mơ hỗ còn có thể cảm nhận được một tính nguy hiểm nhất định, lại càng không thể nắm được trong tay.



Cũng may Huyết mạch bản thân Hỗ Phi vô cùng cường đại, tính nguy hiểm trong Nghịch Tiên Huyết lại nhỏ hơn rất nhiều so với thường nhân.



về phẩn Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huyết, mỗi khi Dương Phàm tiếp xúc với nó lại có một loại cảm giác vô cùng nguy hiêm và áp bách.



Trên thực tế, tin tức liên quan tới Thẩn Huyết này cũng đã nói rõ:



- Máu huyết này rất khó tiêu hóa hấp thu, nếu cưỡng chế sử dụng, nhẹ thì huyết mạch tan nát. nặng thi nô tan xác mà chết, hôn phi phách tán!



Vị Đại Đế truyền kỳ luyện chế Thẩn Huyết kia đổi với sự nguy hiểm của Nghịch Thẩn Thuế Thiên Huyết cũng không dấu hiếm.



Càng phiêu lưu thì càng có thu hoạch.



Tuy nhiên, trong khoảng thời gian tới, Dương Phàm cũng không định dùng Thần Huyầ. gồm cả Nghịch Linh Huyết hay Nghịch Tiên Huyết.



Bời vì cảnh giới tiếp theo Luân Quả Kỳ của Tiên Hồng Quyết sẽ trải qua tử vong, cũng đạt tới tân sinh.



Ngoại trừ cổ kỵ tính nguy hiểm và không thể khống chế được, hắn còn không muốn lãng



phí



Rốt cục, năm thứba sau khi trờ lại Bắc Tần. Hỗ Phi quyết định phi thăng.



Thân hữu của Hỗ Phi ớ nhân giới vốn không có nhiều, những người tới tiễn hắn ngoại trừ Dương Phàm cũng chi có Hà Lạc, lão vêu, Yêu Long Hoàng, Cửu Thiên Long Hoàng, Bàng trường lão mà thôi.



Ngoài ra, một số thân hữu cùa Dương Phàm ở trong Tiên Hồng không gian như Lâm Chung, Thương Vân cũng đi ra tiễn Hỗ Phi.



Thấy vậy. Dương Phàm chuẩn bị cho Hỗ Phi một lẩn đại điển phi thăng.



Tới gian dự đại điển phi thăng có rất nhiều đại năng giá nhân giới, trong đó đại đa sổ là tới từ yêu tộc.



Vô sổ cường giả vêu tộc đến quan sát tu thế oai hùng cùa một vêu tộc tiền bổi là Tam Nhãn Yêu Hoàng phi thăng.



Nhưng người có cảm tình sâu sắc với Hỗ Phi lại là Dương Phàm, một nhân loại.



Một Ngày kia, vào sáng sớm...



Y



Phụ cận đại điện phi thăng hội tụ tới ngàn vạn vêu tu.



Hỗ Phi đứng trên đài cao. trên lưng triển khai một đôi lôi đực, trên người lóe lên tử lân với hàn quang nhàn nhạt! Con mắt thứ ba của Hỗ Phi cũng mở ra, phát ra kim mang với một ít huyết trạch.



- Hắn đã không còn đơn thuần là Tam Nhãn Thông Thiên Thánh Hầu nữa rồi... Đã cường đại hơn trước rất nhiều.



Lão vêu thấp giọng lẩm bẩm.



Hỗ Phi đứng lặng thật lâu. ánh mắt đảo qua những bẳng hữu và người quen, cuối cùng nhìn Dương Phàm thật lâu. ánh mắt cũng ươn ướt.



- Dương lão đại... Các vị... Ta đi trước một buớc...



Hỗ Phi nghẹn ngào nói xong một câu. đôi lôi dực sau lưng chấn động. Một tiếng nổ ầm vang lên, lôi quang chóp động thiên địa. Cả không gian lâm vào một mảnh áp lực.



Trong lôi quang chói mắt. thân thể hắn như không có sức nặng bay lên, nhạt dần, sau đó biến mất khói nhân giớii.



Dương Phàm hít sâu một hơi. có kim nén nhiệt lệ. mím cười phất tay, đua tiễn huynh đệ.



Hỗ Phi ròi đi rồi khiến trong lòng hắn vô cùng cô đơn.



- Tiểu ngoan hầu này... rốt cụ đắc đạo phi thăng rồi...



Vẻ mặt Hà Lạc vui mừng, mim cười nói với lão yêu.



- Vũ Tịch... Hỗ Phi... Các ngươi chờ ta! Ta cũng sẽ nhanh lên Thượng giới thôi, chung quy sẽ có một Ngày hội hợp với các ngươi!



Đáv lòng Dương Phàm âm thẩm hạ quyết tâm!



Đại điên phi thăng châm dứt. cường giả nhân giớii rời đi.



Hai tay Dương Phàm chắp sau lung, thẩn thức tản, ra có thể bao phủ toàn bộ Đông Thắng Đại Lục, thậm chí kéo dài tới Ngoại Hải Vực.



Lẩn đẩu tiên, hắn phát hiện ra không gian nhân giới thật sụ nhỏ bé.



Vô sổ không gian cùng loại Đông Thắng Đại Lục gộp lại, hình thành Phàm giới, một trong thất giới.



^VY



Phàm giới mênh mông, Đông Thăng Đại Lục chính là cô hương cùa hăn.



Khi hoàng hôn dẩn buông xuống. Dương Phàm ỡ trên tầng mây, nhin thấy một nam nhân với áo trắng như tuyết, trên tay nắm một thanh đoạn kiếm, thân hình cao ngạo, như hòa vào trời chiêu...



Mặt trời lặn ớ phía Tây.



Yên tĩnh, thê lương, trống trãi...



Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cỗ cộng minh khe khẽ.



Trên tầng mây. nam nhân với áo trắng nhưtuyết. trên tay cẩm một thanh đoạn kiếm, thân hình cao ngạo, như hòa vào trời chiều...



Phụ cận đại điển phi thăng, có không ít kẻ nhin tới cảnh tượng này, tâm thẩn không hiểu mê thất.



- Người kia... Hình như là Vô Song... Kiếm Tổ!



Một lão yêu tu Độ Kiếp Kỳ nhin chằm chẳm nam nhân áo trắng, bộ dáng nghi nghi bất định.



Cũng giống như Tiên Hồng Đạo Tổ, Vô Song Kiếm Tổ cũng là cường giả thẩn thoại vừa quật khới trong gần ngàn năm nay, bễ nghễ nhân giới, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.



Hai đại nhân vật truyển kỳ này uy danh kinh sợ thiên cổ, dấu chân bước khắp đại lục, từ nội lục đi ra ngoại hải.



Có thể nói nhân giới Tu Tiên Giới không ai khôngbiết, không ai không hiểu.



So sánh ra. Vô Song Kiếm Tổ càng thêm thẩn bí, mỗi lẩn hiện thân đa phẩn đểu là khiêu chiến cường giả tuyệt thế. từng bước tiến lên nhân giới đinh.



- Quả nhiên là hắn...



Một vị Tán tiên lục kiếp ánh mắt nhìn chẳm chẳm Vô Song, khi ánh mắt giao nhau cả người nan rẩy, như bị sét đánh, vẻ mặt sợ hãi.



-Nghe nói Vô Song Kiếm Tổ từng kề vai sát cánh với Tiên Hồng Đạo Tổ, hai người liên thủ, thiên hạ vô địch!



- Nhưng nghe nói giữa hai người vừa là địch vừa lạ bạn, còn từng ước định đánh một trận.



- Ha ha ha... Việc này không giả! Ngày ấy ỡ Yêu Hoàng Cảnh, Vô Song Kiếm Tổ và Tiên Hồng Đạo Tổ từng ước hẹn đánh một trận, đại khái là sau khi Huyết Nhật Điện mớ ra...



XV



- Như vậy, giữa hai nhân vật đại chí tôn này sẽ không thể tránh khòi một trận chiến sao?!



x _....... ỉ£ /VT



- Hiện giờ có phải là thời khăc quyêt chiên không?!



Phụ cận Thanh Giang Hà. những đại năng giả chưa rời đi không khòi nhiệt Huyết sôi trừo.



Hà Lạc đạp chân trên sóng, árih mắt nhìn nam nhân với một thân trang phục trắng nhu tuyầ. sắc mặt ngưng trọng.



Lão vêu đứng bên cạnh hắn, căn bản không dám nhìn vào ánh mắt Vô Song.



Giờ phút này, ánh mắt Vô Song như một tinh không tối đen, thâm thúv mà bao la. thẩn bí vô hạn, nhìn không ra một tia tình cảm.



Hắn chi chậm rãi vuốt nhẹ nửa thanh đoạn kiếm trong tay, động tác rất nhẹ nhàng, như là một cảnh tượng vốn có trong tự nhiên vậy!



Dương Phàm khoanh tay, ngẩng đầu, từ xa xa nhìn hắn.



Lúc này, trời chiều buông xuống, một tia tà dương cuối cùng chiếu nghiêng trên người Dương Phàm, lại rơi xuống người Vô Song.



Trong thiên địa là một mảnh hôn ám, có thể nhìn thấy árih mặt trời chiểu tà chiếu rọi Dương Phàm và Vô Song vào một chỗ.



Hai người phảngphất giống nhưtrớ thành trung tám thiên địa, tụ hội hết thảy quanghuy. những sự vật và sinh linh khác đểu ảm đạm thất sắc.



Loại cảnh tượng này không phải cố ý tạo ra một là một loại tâm lv phản ứng đổi với ý cảnh!



Tâm thần mọi người đều bị hai người hấp dẫn.



- Thiên địa dị tượng như vậy... hay là Ngay cả thiên địa nhất giới đều giám chứng trận chiến này?!



Không ít người lúc này bị thiên địa dị tượng gâv kinh hãi, đại năng giả đểu bấm đổt tay suy tính.



ở một hải vực dữ dội cách rất xa nơi này.



Vân Tiên Đảo.



- Đứng ớ nhân giới đinh, một trận chiến này chi sợ là một loại số mệnh.



Tư Đồ trưởng lão bấm đốt ngón tay, trên bàn tay kia là một chiếc quạt lông khẽ vẫy, trong mắt tràn đầy trí tuệ mà tang thương.



Bên cạnh hắn, Tửu Kiếm Tiên Lý trưởng lão không ngờ còn đứng đó.



Hô~~~



Hắn há miệng, một mảnh mùi rượu thom phúc đủ khiến tu sĩ cao nhất sav túy lúv, árih mắt lộ vẻ chờ mong:



- Trăm năm qua, ta vẫn bế quan tham ngộ, chưa từng phi thăng, hon phần nửa nguyên nhân chính là đê chờ đợi chứng kiến trận chiến này!



Sau khi diệt sát Kiếm Hoàng, Vô Song nghiễm nhiên trở thành vương giả kiếm đạo đệ nhất nhân giới, không lâu sau được tôn là Vô Song Kiếm Tổ.



Cực Bắc Tinh Thần Tháp.



- Một trận chiến sổ mệnh...



Đòi mắt mờ mịt bất định của Tinh Tôn nhìn về phía Nam đại lục, cuối cùng âm thẩm thờ



đài:



- Rốt cục là chung kết hay là bắt đẩu?!



Rốt cục là chung kết hay là bắt đẩu?



Khi lời này thốt ra, Dương Phàm ở Thanh Giang Hà dường như nghe được, trong lòng chấn động, đưa mắt nhin về Cực Bắc một cái.



Trong lòng hắn như đã minh ngộ, lại không thể nói rõ được.



Luận về bói toán chi đạo, Tinh Tôn chung quy đứng ớ đinh phong nhân giới.



- Chiến!



Hai con ngươi tối đen cùa Vô Song bắn ra hai đạo kiếm quang hư vô, như cực quang lạnh như băng.



Nhin Dương Phàm một cái, thân ảnh Vô Song nhoáng lên, biến mất.



Hắn không nói gì nhưng Dương Phàm lại có thể ngộ ra ý tứ của hắn:



"Chiến!"



Đồng thời, khắp thiên địa đều tràn ngập một cỗ kiếm đạo ý chí vĩnh hằng bất diệt, lăng lệ vô song.



Cồ chiến ý này xuyên thấu thương khung, như cùng thiên địa phóng xuất, sánh ngang thiên uy.



Trong vô hinh, Dương Phàm cảm nhận được một loại kiếm ý vô cùng tới từ toàn bộ thiên địa. vũ trụ, tiến vào trong thân thê của minh, qua tứ chi trăm hài lại tiến vào trong linh hôn hắn.



Cuối cùng, cỗ kiếm ý này gần như áp bách khiến sắc mặt hắn hoi nhợt nhạt.



Chẳng những hắn bị kiếm ý áp bách, trong phạm vi toàn bộ nhân giới, những đại năng giả có tu vi ngoài Độ Kiếp trung kỳ đêu cảm thấy kinh hãi đảm chiến.



- Đây là loại kiếm đạo nào?! Có thể khiến kiếm ý bản thân thông suốt khắp thiên địa nhân giới?!



Trên mặt Tửu Kiếm Tiên Lý trường lão lộ ra vẻ khiếp sợ.



- Không! Cồ kiếm ý này tràn ngập thiên địa, xuyên khắp nhất giới, thậm chí có xu thế phá nát không gian bích lũy, giết tới Thượng giới.



Thần sắc Tư Đồ trường lão ngưng trọng, rốt cục động dung.



- Giêt tới Thượng giớii?



Tửu Kiếm Tiên Lý trường lão và những đại năng giả khác của Vân Tiên Đảo đều rang động.



- Tư Đồ trường lăo, Vô Song này rốt cục có lai lịch như thế nào, kiếm ý trùng thiên, giết tới Thượng giới?! Đây chẳng phải là thịiiv khiêu chiến cường giả Thượng giới sao?!



Lý trường lão không khòi hít sâu một ngụm lãnh khí.



ở Đông Thắng Đại Lục, một nơi mà ai cũng khó có thể tiến vào.



v 1, -



Tinh không màu máu. trong Huyêt Điện không lô.



Một gã nam nhân hắc bào đeo mặt nạ nhin về phía đại chiến, trong mắt mang theo vài phẩn chờ mong:



- Bắt đẩu rồi... Trò hay bắt đầu rồi...



- Chậc chậc... Vô Song, nhanh như vậy đã muốn về Thượng giới rồi sao?!



- Thượng thiên hạ địa. vũ nội đệ nhất, thiên ha Vô Song... Ta cũng từng nghe qua truyền thuyâ về nó.



Ánh mắt phần thân Đại Đế trầm tĩnh nói:



- Nếu có thể gia nhập liên minh Vô Song, "Đoạt thiên kế hoạch" có thẳng chắc thắng thêm mấy thành! Chi là Huyết Nhật Điện không đủ hấp dẫn nó vào!



- Chúng ta ngồi chờ trò hay thôi!



Nam tử này vô cùng hưng phấn.



Kiếm ý và chiến ý của Vô Song xuyên qua bầu trời nhất giới, làm cho tất cả đại năng giả cùa nhân giới đều cảm nhận được.



Thậm chí có một sổ tiên nhân còn ớ lại hạ giới, cảm nhận được cỗ kiếm ý này thi kinh hãi vô cùng:



- Vô Song... Là Vô Song trong truyền tHuyết...



- Vô Song a, một trăm năm qua ngươi lại đột phá nhu thếnào, không ngờ kiếm ý lại thôi phát tới nông nồi này!? Không gian nhân giới này đã không thể cất chứa ngươi được nữa rồi!



Dương Phàm cảm nhận được một cỗ chiến ý như hòa cùng khắp nhân giới.



Thật lâu sau, cỗ kiếm ý này mói chậm rãi thu liễm, khiến mọi người không khòi thớ dài một hơi.



Nhưng cỗ kiếm ý bễ nghễ nhân giới vẫn ngưng kết giữa hư không, khiến người ta không thể thớ dốc.



- Dương đạo hữu, khi nào thì ngươi sẽ đánh một trận với hắn?!



Hà Lạc hỏi.



- Bất cứ lúc nào có thể!



fỊ> ®



Dương Phàm trầm ngâm nói:



- Vô Song có thể cảm giác được trạng thái của ta chua đạt tới đinh cho nên không lập tức bắt đẩu cuộc chiến!



Mà nay, hắn và Vô Song không hoài nghi đều đã bước vào đinh phong nhân giới.



Trận chiến cuối cùng ở nhân giới, ai cũng không muốn lưu lại tiếc nuối, ai cũng đểu phải đạt tới trạng thái đinh.



- Để ta bế quan một đoạn thời gian đi!



Thân ảnh Dương Phàm nhoáng lên. tiến vào Hà Uyên Đình dưới Thanh Giang Hà.



Hà Lạc gật đẩu nói:



- Ngươi yên tâm bế quan, ta sẽ hộ pháp cho ngươi!



Khi ở Huyết Nhật Điện. Dương Phàm từng nhiều lần vượt cấp thi triển Luân Hỗi Môn, đặc biệt cuối cùng thi triên đại thân thông Nhân Quả Thiên Lôi của Luân Quả Kỳ, từng khiến



tu vi hắn roi xuống Chứng Quá tiểu thành.



Mặc dù ỡ trong Nghịch Thẩn Điện, Dương Phàm tĩnh dưỡng mấy năm, tu vi lẩn nữa đạt tới Chứng Quá đại viên mãn nhung tinh khí thân của hắn lúc này vẫn chua đạt tới đinh!



Vô Song vốn có ý giờ phút này sẽ tiến hành một cuộc thư hùng cuối cùng ớ nhân giới nhưng thấy Dương Phàm không đang ờ trạng thái đinh cho nên chi phóng thích chiến ý mà hoãn cuộc chiến lại.



Cồ tự tin này đủ khiến mọi người phải khám phục!



ở trong Hà Uyên Đinh.



Dương Phàm nhanh chóng tiến vào bế quan.



Trung tâm trong cơ thể. Luân Hỗi Quả giống như một quả thức đã chín, lóe ra hồng quang sáng chói.



Toàn thân Luân Hỗi Quả đểu màu hồng, nhưng ở phẩn đinh lại có vài phẩn ảm đạm và gâv cảm giác điêu linh.



Dương Phàm vận chuyển pháp quyết. Luân Hỗi Quả chảv xuôi ánh sáng lưu ly ngũ sắc. quanh quẩn ngoài thân, khiến hắn như một thẩn linh.



Nhoáng cái. nửa năm đã trôi qua.



- Tại sao lại có thểnhưvậy?!



Dương Phàm đột nhiên mở to mắt. trên mặt lộ ra một tia ưu tư.



Giờ phút này. nhìn qua trạng thái của hắn còn không bẳng nửa năm trước.



Luân Hỗi Quá trong cơ thể hắn, hồng quang lại ảm đạm vài phẩn, từ cảnh giới đinh ngã xuống, hiện ra vài phần điêu linh, héo rũ.



/ " Ẩ Ai""



- Chănglẽ là...



1 ể



Trong lòng Dương Phàm lộp bộp.



Sau khi đạt tới Chứng Quá Kỳ, đại biểu một lần sinh mệnh đạt tới chứng quả, đi tới cuối luân hỗi.



Sau đó, chắc chắn sẽ từ đinh cường thị. ngã tới điểm thấp nhất.



Vì nghiệm chứng việc này, Dương Phàm đột nhiên vận chuyển Luân Hỗi Quả, viên cầu màu đò này thiêu đốt rào rạt, sinh mệnh hồng quang toát ra khói cơ thể. bao phủ lấy cơ thể hắn.



Vói thẩn thông Chứng Quả Kỳ, uy lục không cần hoài nghi, nhưng Dương Phàm lại chi thu liễm ớ ngoài thân.



Thật lâu sau. Dương Phàm đình chi, hồng quang cũng dần thu liễm.



Nhìn lại, Luân Hỗi Quả trong cơ thể, hồng quang lại càng ảm đạm, mặc dù không héo rũ nhưng càng thêm điêu linh.



Sinh mệnh hồng quang cũng không no đủ như lúc đầu.



- Sinh mệnh của ta... Rốt cục sắp đi tới điểm cuối cùng sao?!



Dương Phàm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, phát hiện tiếng cười của mình lại càng thêm già nua, trầm thấp.



Giờ phút này. hắn lại biến thành lão già tóc bạc trắng.



Ầm



Toan bộ Thanh Giang Hà đột nhiên quav cuồng, một cỗ chiến ý rào rạt dọc theo Thanh Giang Hà. kéo dài vô cùng vô tận, cuối cùng bao phủ toàn bộ đại lục, kéo dài tới Ngoại Hải Vực khôn cùng...



Cỗ chiến ý này bao hàm thiên địa tự nhiên, dẫn động tự nhiên lực mênh mông, hướng về kiếm ý bao phủ bầu trời phát ra khiêu chiến!



Chiến!



Chiến ý cùa Dương Phàm bùng nổ trong thiên địa, khiến sinh linh nhất giới khiếp sợ.



Mà Ngay sau đó, hai cỗ chiến ý hùng hồn như biển lớn. ớ hai không gian ỡ nhất giới đan vào nhau, không ngừng giao phong ma sát.



Phốc!



Trận chiến ý giao phong này khiến vô sổ đại nặng giả phát ra thẩn thức phải nhất tề hộc máu.



- Cuộc chiến sắp bắt đẩu sao?!



Tửu Kiếm Tiên theo bản năng nhấp một ngụm rượu, sau đó ánh mắt nhíu lại, nắm lấy bâu hô lô chua từng rời khòi thán minh ra tới muời vạn tám ngàn dặm.



Lả tả!



ơ một mảnh Thât câm Hải hoang vu, hai đạo thân ảnh gân như đông thời xuât hiện.



Dương Phàm với một thán thể già nua. ngưng lập nhìn mặt biển, nhìn Vô Song ớ ngàn dặm xa: một thân áo trắng, không nhiễm bụi trần, lung đeo nửa thanh Đoạn Kiếm.



- Sinh mệnh của ngươi dường như sắp tới điểm cuối, còn có thể chiến với ta một trận sao?!



Vô Song nhẹ nhàng nói, trong mắt cũng không có chút khinh thường nào?!



- Sinh lão bệnh từ. với ta mà nói đã mất đi ý nghĩa vốn có, mà chi có chân chính từ vong mới vượt qua được!



Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, nhìn xa trông 1ộng, từ từ mim cười.



Vẻ mặt Vô Song hờ hững và bình tĩnh, chậm rãi nói:



- Hôm nay, ngươi ta chính là nhân giới đinh! Một trận chiến cuối cùng ở nhân giới này không phái ngươi chết thì ta vong... Trước trận chiến này. mong có thê đạt thành một ước định cuối cùng với ngươi!