Tiên Hồng Lộ

Chương 731 : Vượt ngục (Thượng)

Ngày đăng: 20:54 22/04/20


- Ha ha. ờ lại địa phương này, có gi không tốt? Phiền mỗ thật đúng là thích nơi này.



Tiếng cười của Dương Phàm có vẻ hờ hững.



ở tại tầng Luyện Ngục ngăn cách thế gian này. hắn ngược lại không bị quấy rầy, càng tĩnh tâm tu luyện và thôi diễn công pháp khâu quyết Luân Quá Kỳ.



Tể Lâm nghe vậy. không khói nghẹn lời.



Hắn bị giam ớ địa phương quy quái này đã vài trăm năm, hận không thể sớm rời đi một chút.



Mà người này lại tình nguyện ớ trong này.



Dựa theo pháp quy tiên điểu của Thiên Thẩn Tinh, hắn còn phải ớ lại đây hon chín vạn chín ngàn năm mới có thể tự do rời đi.



- Đương nhiên, Phiền mỗ cũng chi là một Chân Tiên bình thường thực lực tẩm thường. Nếu không cũng không cảm thấy vừa lòng làm ngục tốt ớ đây.



Dương Phàm thu vẻ tuơi cười, vẻ mặt trịnh, trọng nói.



Sau khi tới Thiên giới, hắn đã xác lập địa vị cùa mình. Một Chân Tiên bình thường, một tiên nhân tầng chót của Thiên giới.



Thiên Thẩn Tinh to lớn nhu vậy chẳng qua chi là một chấm nhỏ của Tinh Hà thế giới, huống chi là con kiến trên tinh cẩu như hắn.



Cho nên. Dương Phàm mói có thể tâm không vội khí không nóng ớ lại trong này chậm rãi tu luyện thôi diễn.



- Chân Tiên bình thường?



Tề Lâm trừo phúng cười. Lãnh Kiếm Phong tù phạm khác trong nhà giam số chín, trong mắt cũng đầy vẻ nghi ngờ.



Theo Lãnh Kiếm Phong biết, hai mươi năm này. vì tăng thực lực của Trương Băng, Tể Lâm rót vào không ít tài sản, bao gòm công pháp ngọc giản, tiên đan thản dược, thản thòng pháp quyết...



Trong hai mươi năm ngắn ngủi, khiến một tu sĩ vừa mới phi tahimg hoàn toàn chuyển hóa thản thê tiên linh cùng với có thực lực gân tới Chân Tiên nhị trọng.



Nhưng cuối cùng, kết quá không có gì biến hóa.



Một chiêu.



Chi một chiêu, thắng bại đã phần.



Tuy nhiên nhìn qua là lưỡng bại câu thương, Dương Phàm thắng hiểm một bậc.



Đám ngục tốt tiên vệ khác không nhìn ra. nhưng Tẻ Lâm cùng Lãnh Kiếm Phong là hai vị Chân Tiên cửu trọng, làm sao không nhìn ra kỳ quái.



- Phiền mỗ phái đi về chữa thương...



Hai người nhìn chăm chú Dương Phàm ròi đi.



- Nếu thương thế trên thảnnguời này cũng là làm bộ. vậy hắn cũng quá có thể ẩn nhẫn...



Lãnh Kiếm Phong lẩm bẩm.



Tề Lâm gật đầu:



- Khả năng này không lớn.



- Kế tiếp, kế hoạch của ngươi nén thực thi như thế nào?



Khóe miệng Lãnh Kiếm Phong xẹt qua một tia cười khẽ.



- Sớm biết như thế, lúc trước hai ta đại chiến nên đổi một nơi hoang vu tĩnh mịch, nếu không cũng sẽ không thương đến mấy vạn sirih linh, ngộ thương mấy chục tiên nhân...



Tể Lâm nhẹ thớ dài.



Lúc trước hai người một lời không hợp. đại chiến trên địa bàn của Phương tộc một trong bổn gia tộc của Thiên Thẩn Tinh, thương đến mấy vạn sinh linh vô tội, trong chiến đấu còn giết chết mấy chục tên tu sĩ chấp phập của Phương gia.



Nếu không với thản phận củabọn họ cũng sẽ khôngbị đưa tới Thiên La Ngục.



Đổi là tiên nhân bình thường, hành vi phạm tội này nên bị róc ngàn vạn đao.



- Như thế xem ra, ngươi còn có lòng sám hối, cam tâm tình nguyện ớ lại nơi này mười vạn năm hay sao?



Lãnh Kiếm Phong trêu đùa nói.



- Chờxem đi.



Trong mắt Tể Lâm chợt lóe lệ quang.



Lẩn khiêu chiến thứ hai, Trương Băng lại một chiêu bị thua, trong lòng chẳng những không nghĩ lại, ngược lại càng thêm không cam lòng cùng không phục.



Đối với điều này. Tề Lâm lại dốc sức tài bồi. bò vốn lớn.



Chẳng những tài bồi Trương Băng, Ngay cả Lý Kinh cũng không ngoại lệ.



- Các ngươi cẩn trong vòng một trăm năm, đột phá đến cảnh giới Chân Tiên nhị trọng.



Tề Lâm vẻ mặt nghiêm khắc nói.



- Cảnh giới Chân Tiên nhị trọng...



Trương Băng cùng Lý Kình lộ vẻ hướng tới. đồng thòi trong lòng cũng cực kỳ hưng phấn.



Người phi thăng bình thường, sau khi đến thượng giới không có chỗ dựa, muốn từ Chân Tiên nhất trọng tăng lên nhị trọng, không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.



Chân Tiên cửu trọng, trọng sau mạnh hơn trọng trước. Thực lực gia tăng, càng về sau càng lớn.



Tỷ như nhất trọng đến tam trọng, pháp lực mỗi trọng chi chênh lệch một lẩn.



Nhưng là tứ trọng đến lục trọng, chênh lệch biến hóa đến hai ba lần.



Sau khi đến thất trọng trờ lên, chênh lệch thực lực càng thêm to lớn.



Cho dù ngàn vạn Chân Tiên hạ vị. đối mặt với một vị Chân Tiên cửu trọng cũng căn bán không phái đối thủ.



Sau trận chiến này, Trương Băng cùng Lý Kinh tu luyện càng khắc khổ.



Dương Phàm sau khi đến Thiên La Ngục, nếu không chấp hành nhiệm vụ thì là thôi diễn tu luyện, gân như không quan hệ với người khác bao nhiêu.



Mà Trương Băng cùng Lý Kìnhnày quan hệ rất tốt, ớ cùng một nơi. bài xích hắn.



Nhoáng một cái. lại trôi qua trăm năm.



Thời gian trăm năm, cơ bản gió êm sóng lặng.



Sỡ dĩ nói là "Cơ bản", bới vi trong thòi gian này Thiên La Ngục xuất hiện một lẩn sự kiện vượt ngục nhỏ. thất bại chấm dứt.



Dương Phàm nhớ rất kỹ ngày đó. mấy ngàn tiên vệ Thiên La Ngục phong tòa tất cả lối vào thông đạo. cuối cùng tù phạm Chân Tiên thất trọng kia bị vài tên Đại đội trướng tiên vệ của Thiên La Ngục liên thủ bắt lại.



Với tu vi Chân Tiên thất trọng lại bị bắt sống, khó có thể tướng tượng sự phòng bị sâm nghiêm của Thiên La Ngục này.



Dương Phàm đánh giá, với thực lực của mình, bắt sống cường giả Chán Tiên thất trọng, hết sức miễn cưỡng.



Như vậy, hắn muốn chạy trốn, cũng cực kỳ khó khăn.



Nghe nói, Thiên La Ngụcnày còn có một vị Trưởng ngục, tu vi càng thêm sâu không thể lường. Truyền thuyết mấy vạn năm trước từng có ghi lại bắt sống một vị Chân Tiên cửu trọng thậm chí là Đại La Kim Tiên.



Cũng may Dương Phàm không có tám tư chạy trốn.



Trong trăm năm này, thôi diễn Luân Quá Kỳ đã hoàn thành tám chín phẩn mười, chi kém một bước là có thê đạt tới đại viên mãn.



Lúc này. Dương Phàm lại lo lắng: Nếu một Ngày nào đó hoàn thành thôi diễn khẩu quyết. phải bế quan đánh vào Luân Quá Kỳ, thì làm thế nào?



Thôi diễn công pháp hoặc là tu luyện bình thường có thể hoàn thành ớ Thiên La Ngục.



Nhưng là bế quan xông tầng, đối với cường giả khai sáng cảnh giới mới như Dương Phàm mà nói, ít nhất cần mấy chục năm, thậm chí hon trăm năm.



- Nếu có cơ hội. có thể thoát khỏi Thiên La Ngục, hẳn là cũng không tồi.



Ý tưởng của Dương Phàm đã xảy ra chuyển biến.



Ngay tại một Ngày này.



Trương B ăng chinh thức phát ra khiêu chiến lần thứ ba với Dương Phàm.



Đối với chuyện này, rất nhiều ngục tốt cùng tiên vệ vốn khinh thường không thèm để V.



- Nghe nói Trương Băng kia, ba năm trước tấn chức Chân Tiên nhị trọng.



Tin rức ngẩm truyền ra.



- Chân Tiên nhị trọng? Vậy khẳng định có trò hay để xem.



Không ít người âm thẳm chờ mong.



Lần khiêu chiến thứ ba này cũng ờ quảng trường nhà giam số chín, người quan sát nhiều hơn so với lẩn trước.



Dương Phàm cùng Trương Băng cách xa mười trượng, xa xa giẳng co.



- Trương B ăng, không nghĩ tới ngươi thực sự tấn chức cành giới Chân Tiên nhị trọng.



Dương Phàm vẻ mặt ngưng trọng, trên người chậm rãi tán mát ra một cỗ khí tức không ngờ vượt qua cảnh giớii Chân Tiên nhất trọng.



Cái gi?!!!



Trong lòng Trương Băng chấn động, vẻ mặt khiếp sợ: Điều này sao có thể?



- Nguyên lai tu vi chán thực của Phiền đạo hữu là Chân Tiên nhị trọng?



Lv Kinh thất thanh nói.



Dương Phàm cười ngạo nghễ:



- Từ trước khi phi thăng, Phiên mỗ đã bước vào Chân Tiên nhị trọng, chi là lúc trước vẫn giấu kín tu vi chân thật.



Lời nói vừa dứt. mọi người giật mình.



Nhưng là bước vào Chân Tiên nhị trọng trước khi phi thăng, dõi khắp vô số người phi thăng cũng không hể ít, cũng không tính kinh thế hãi tục.



Tỷ như lúc tấn chức Đại Thừa Kỳ. dưới tình huống có cơ duyên cùng bào vật. ờ lại hạ giới vài vạn năm hoặc lâu hơn đích xác có cơ hội tấn chức Chân Tiên nhị trọng.



Sau khi biết được tu vi chân thật của DươngPhàtrụ trong lòng Trương Băng không yên.



Mà Tể Lâm trong phòng giam ngược lại khẽ buông lóng một hơi.



Chiến đấu rất nhanh bắt đẩu.



Bồng~



Hai bóng nguời gần như cùng nhoáng lên, giao kích giữa không trung.



Đẳng Đẳng Đẳng —



Dương Phàm liên tục thối lui vài trượng, phun ra một búng máu. lào đào một lát mới miễn cưỡng dừng thản hinh.



Còn Trương Băng kia kêu thám một tiếng, bị đánh bay ra ngoài nhu hai lẩn trước.



Thịch~



Trương Băng té trên mặt đất. nội phủ chấn thương, chi còn một hoi. mất chiến lực bất tinh nhản sự.



Kết quả chiến đấu... vẫn là Phiền Dương hơi thắng nửa bậc.



Woaaa...



Toàn trường ồ lên, chúng ngục tốt tặc lưỡi kỳ quái.



Một lẩn như vậy thì cũng thôi, liên rục ba lẩn đểu là như thế, Phiền Dương này đích thật có hiẻm nghi giả heo ăn cọp.



Tuy nhiên bán thân Phiền Dương cũng đã thừa nhận, trước khi phi thăng hắn đã đạt tới Chân Tiên nhị trọng.



Sau khi Trương Băng kia tinh dậv, vẻ ghen ghét cùng không cam lòng. Nhưng là hắn rốt cục cũng hiêu rõ, người phi thăng Phiên Dương này tuyệt đối không đơn giàn.



Có lẽ, tu vi chán thật của hắn cùng không chi Chán Tiên nhị trọng.



Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng phát lạnh.



Sau khi lần ba khiêu chiến bị thua, Trương Băng rốt cục bó ý niệm này trong đầu.



Từ đó về sau. Dương Phàm ngược lại yên tĩnh.



Lại qua mấy chục năm.



Một ngày, nhà giam số chín rốt cục đón một lẩn "Thăm tù" đẩu tiên.



- Phiền Ngục trướng, đây là lễ vật biếu ngài.



Một tiên tử áo tím hơi khom người với Dương Phàm, cũng đua cho hắn một cái nhẫn không gian.



Thản niệm Dương Phàm đua vào xem, trong nhẫn không gian này có không nhiều không ít một ngàn khối tiên Thạch.



Ngoài ra còn có mười bình tiên đan, ba viên ngọc giản, hai kiện Tiên khí.



Ra tay thật hào phóng.



Dương Phàm thu lấy đồ vật.




Bới vì loại binh cảnh này, trước đây hắn cũng không phải là chưa từng gặp.



Hắn có tự tin có thể vượt qua cửa ải rất khó này. hoàn thành giấc mộng chung thân.



Năm mươi năm sau. một Ngày này Dương Phàm rốt cục tính toán bắt đẩu tu luyện Luân Quá Kỳ khi mà chua thôi diễn xong.



Dù sao khẩu quyết công pháp Luân Quả Kỳ chi thiếu chỗ khó khăn nhất ờ phía sau, không ảnh hưởng tới việc tu luyện phía trước.



- Có lẽ sau khi tu luyện tới một mức độ nào đó, binh cảnh kia cũng sẽ biến mất...



Dương Phàm không vội không hoảng, không quan tâm tới hơn thua.



Độ khó thôi diễn càng lớn thì cảnh giới sau khi hoàn thàrih càng có thành tựu.



Cứ như vậy, Dương Phàm bắt đầu chinh thức tu luyện Luân Quá Kỳ.



Mười năm sau.



Khí sắc cùa Dương Phàm không hồng nhuận như trước.



Hồng quang của Luân Hỗi Quả trong cơ thể co nát lại một chút, sinh mệnh lực cả đời đang chảv xuôi vào Luân Hôi Quá đang lộ vé héo rũ kia dưới một cỗ lực lượng huyên bí.



Dương Phàm cảm giác sinh mệnh và thọ nguyên của minh đang nhanh chóng trôi đi.



Một khi bắt đẩu tu luyện Luân Quả Kỳ, không thể nghịch chuyển.



Mỗi thòi khắc, sinh mệnh của Dương Phàm đểu đang trôi đi.



Lại qua hai mươi năm, Luân Hỗi Quá với hồng quang bao quanh đã hiện ra vài phần khô vàng.



Toàn bộ trái quả màu hồng nhuận đã biến thành một quả trái quả màu khô vàng, thể tích cũng đang co nít lại.



Từ ngoài nhìn vào, dường như tu vi và pháp lực Dương Phàm đang giảm đi.



Nhưng tiểu thiên địa bên trong Luân Hỗi Quả lại khuếch trương ra. sinh ra biến hóa nghiêng tròi lệch đất.



Một mảnh áng sáng ngũ sắc nhàn nhạt chiếu rọi tiểu thiên địa ỡ trong Luân Hỗi Quả.



Dương Phàm vốn tưởng rẳng bên trong Luân Hỗi Quả là một dạng tồn tại như Không gian lĩnh vực.



tức sinh mệnh.



Ngoại trừ pháp bảo bản mạng, những thứ khác đều không thể thu vào trong không gian



này.



Dương Phàm còn xa mới đạt tới trình độ có thể sáng tạo cho nên chỉ có thể chờ đợi không gian trong Luân Hỗi Quá nảy sinh một chút sinh cơ.



ở chính giữa Luân Hỗi Quả có một lổc xoáy màu đò, không ngừng xoay tròn, rút lấy một thân sinh cơ mênh mông hùng hôn của Dương Phàm.



Được hay mất. một ăn một thua đểu nẳm ở nơi này.



Khi tâm thần Dương Phàm tiến nhập vào trong lốc xoáy màu đò này có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của Đại Luân Hỗi.



Tiểu Luân Hỗi đang dần lớn mạnh, cũng đã sinh ra một cầu nối với Đại Luân Hỗi.



Một khi CÓ thể câu thông với Đại Luân Hỗi, lĩnh ngộ áo nghĩa Đại Luân Hỗi có thể thông hiểu sinh tử. vượt qua sinh từ. nắm giữ sinh tử!



Từ khi tu luyện Luân Quá Kỳ. cảm ứng của Dương Phàm với Đại Luân Hỗi vô hình kia Ngày càng mãnh liệt.



Hắn thậm chí một một loại ảo giác chi cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể thoát khòi khối thân thể này, trốn vào trong sinh tử luân hỗi!



Loại lực lượng huyển diệu này hoàn toàn khác hẳn với việc tử vong rồi tiến vào sinh tử luân hỗi. Một bên là chủ động, một bên chính là do tác dụng cùa thiên địa pháp tắc sau khi từ vong.



Theo một trinh độ nào mà nói, Dương Phàm đã lĩnh ngộ ra một loại pháp tắc mới.



Thẩn thông như vậy tuyệt đổi cường giả cảnh giới Chân Tiên khôngthể làm được!



Rốt cục một Ngày kia, cả Luân Hỗi Quả là một mành khô vàng, pháp lực trong cơ thể Dương Phàm cũng chuyển hóa thành những tế lưu màu vàng.



Dương Phàm thớ ra một hơi. Hắnbâv giờ đã chính thức bước vào Luân Quả Kỳ.



Nói chính xác hẳn là Luân Quả sơ Kỳ!



Sau khi tiến vào cảnh giới hoàn toàn mói. sắc mặt của hắn lại có vẻ tái nhợt, một thân khí tức nho nhã với bộ áo xanh càng giống với một thư sinh ốm yếu.



Dương Phàm cũng không thấy kỳ quái bời vì Luân Quả Kỳ là giai đoạn tiến vào tử vong.



Giờ phút này, hắn không cần phải làm gì cả, chi cần chờ đợi sinh mệnh chậm rãi mất đi.



- Chi cần một ngàn năm, sinh mệnh của ta sẽ đi tới điểm cuối...



Dương Phàm chậm rãi đứng lên. từ từ thở ra.



Hăn không ngờ đã có thê xác định được thời gian mà minh phải tử vong.



Tới giờ phút này. Dương Phàm đã không cần tu luyện. Luân Hỗi Quả trong cơ thể tự hàrih vận Chuyên.



Mỗi thời khắc qua đi, Luân Hỗi Quá đều nít đi sinh mệnh Dương Phàm, gồm cả sinh cơ thiên địa.



Nếu trong một ngàn năm, Dương Phàm không thể đột phá bình cảnh cuối cùng, hắn rất có thể sẽ chân chính tử vong, vạn kiếp bất phục!



Lúc này hắn càng giống với một Chân Tiên sắp hết thọ nguyên.



- Ta sẽ chết sao... Không, ta nhất định sẽ chết!



Khóe miệng Dương Phàm nổi lên một ý cười không thể lý giải.



Đối mặt với cùa ái khó khăn nhất này, Dương Phàm không tiếp tục bế quan, quyết định ra ngoài. Dù sao sau khi đạt tới Luân Quả Kỳ, thân thê hắn đã tự hành tu luyện, không cần hắn khống chế. cũng không thể đảo ngược được.



Bá!



Vừa mới nhấc chân, Dương Phàm phát hiện mình đã vượt xa khoảng cách trăm dặm, cảm thấy nao nao.



Dưới áp chế cường đại trong không gian Thượng giới, hắn không ngờ có thể tự nhiên thi triển Súc Địa Thành Thốn.



Thực lực của hắn giờ phút này ít nhất có thểbẳng được Chán Tiên cửu trọng.



Đây chi vẻn vẹn là Luân Quả sơ kỳ mà thôi.



Dương Phàm hoi chút kinh hi. Trên thực tế. Luân Quả Kỳ là một giai đoạn quá độ, hắn cũng không hv vọng có thể khiến bản thân mình mạnh hơn bao nhiêu.



Tâm thẩn dung nhập thiên địa, hiểu được vận mệnh cự luân không thể ngăn cản, cùng với thòi gian, không gian, luân hỗi nhân quả...



Luân Quả Kỳ đã đưa hắn tới một độ cao mới.



Hơn nữa. đây vẻn vẹn chi mới là bắt đẩu.



Dương Phàm không khói tâm sinh chờ mong. Khi bản thân mình tiến vào Luân Quá hậu kỳ. đối mặt với tử vong, bản thán mình sẽ như thế nào?!



- Nếu không thể đột phá bình cảnh, không bằng như trước đây, thôi diễn cảnh giới tiếp theo của Luân Quá Kỳ.



Dương Phàm lững thững, đạp chân xuống hỗ nước, bước đi trên sóng, chậm rãi đi về phía trước.



Cảnh giới tiếp theo của Luân Quả Kỳ?!



Nếu điều này khiến người khác biết được chắc chắn sẽ nghĩ Dương Phàm quá mức xa



vòi.



Trên thực tế. chi có Dương Phàm mới hiểu được, việc thôi diễn Luân Quá Kỳ cũng chi kém một ải cuối cùng nhung khòng ánh hưởng tới việc thôi diễn cành giới tiếp theo.



- Sau khi tử vong, chính là tân sinh. Như vậy, gọi là uẩn Sinh Kỳ, đến lúc đó ta đã đứng trên một độ cao mới, tiêm lực còn lớn hơn nữa.



Ánh mắt Dương Phàm nhìn xa xăm, phảng phất như thấy được tương lai xa rộng hơn!



Uẩn Chủng - Chứng Quá thuộc giai đoạn Tiểu Luân Hỗi, đã tới tận cùng.



Luân Quả Kỳ là giai đoạn quá độ.



Uẩn Sinh Kỳ sẽ trở bắt đầu một trình tự hoàn toàn mới.



Dương Phàm bước trên sóng nước, nhắm mắt chậm rãi thôi diễn uẩn Sinh Kỳ.



Cũng không biết qua bao lâu. Dương Phàm đã đi ra khòi hỗ nước này. thân hình mờ mịt phiêu hốt, đi trên bình nguyên, núi đôi. vách đá...



Hết thảy ngoại giới đều không có ảnh hưởng gì tới việc tu luyện cùa Dương Phàm.



Cho tới một ngày, khi đi tới một vùng núi hoang vu, Dương Phàm đột nhiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết.



- Ahh....



Một thiếu niên bị hai hắc y nhân mang mặt nạ áp xuống mặt đất.



Trong đó, bàn tay của một hắc V nhân vận chuyển một cỗ lực lượng bá đạo hung hăng đánh vào mấy bộ vị trên người thiếu niên.



Baba ba



Chi mấy chưởng đơn giản đã khiến pháp lực thiếu niên này lập tức tiêu tan.



Hai mắt thiêu niên này đò bừng, thần tình tuyệt vọng, chi có thể trơ mắt nhìn pháp lực nhanh chóng ròi đi.



Nhìn thấy cảnh tượng này. tâm thần Dương Phàm chấn động.



Bỗng nhiên hắn nhớ lại tinh cảnh thống khỗ khi một thân pháp lực của minh bị tán đi, rồi phải chịu đựng đủ loại nhục nhã và lạnh nhạt.



Hừ. còn là đệ nhất thiên tài của Phương gia Lạc Thành nữa không?! Ta nhổ!



Một gã hắc V nhân trong đó hừ lạnh:



- Hôm nay ta phế đi một thân tu vi của ngươi, xem ngươi vinh quang, tòa sáng như thế nào?!



A



Bùm!



Hai gã hăc V nhân này chi qua vài lân hô hâp đã phê bỏ hoàn toàn pháp lục thiêu niên, lại cổ tình không giết chết hắn.



Nào ngờ, phế bò tu vi một người còn đáng sợ hơn tử vong.



- - IÁ*"



Thiêu niên này chi có tu vi Chân Tiên nhát trọng, mà hai gã hắc V nhân đêu có thực lực Chân Tiên tam trọng, thực lực gấp nhiều lần.



Khi Dương Phàm dẩn dẩn đi tới. một thán pháp lực của thiếu niên kia gần như đã mất sạch, thân tình thống khô và tuyệt vọng, đôi mắt dường như cũng mất đi dũng khí và ý nghĩa tồn tại.



- Một thân pháp lực của ta đã tiêu tán, trớ thành một phế nhân, còn mặt mũi nào mà trớ về nữa!? Gia tộc có dung ta hay không?! Tên Phương Cường tiêu nhân vô sỉ kia khâng định sẽ nhạo báng ta... Không chừng hắn chính là kẻ chủ mưu sau một màn này?!



Thiếu niên tuyệt vọng này rùng minh một cái.



Mất đi pháp lực, trớ thành phế nhân, trong gia tộc hắn làm sao có thể tranh đấu với Phương Cường?!



Tên Phương Cường kia lại là con cháu trực hệ của tộc trướng, sau khi trờ về đã có thể ngẫm ra được vận mệnh của minh rồi.



- Ta sổng trờ về thì còn ý nghĩa gì nữa?!



Thiếu niên này nin rẩy, lâm vào tuyệt vọng vô tận và bất đắc dĩ.



- Chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm đã bước vào Chân Tiên nhất trọng, thiên phú cùa ngươi quả thật không tồi!



Một thanh âm hơi khàn khàn từ một gã thư sinh ốm vếu trước người hắn vang lên.



Thiếu niên hoảng sợ! BỊ người ta tới gần nhưng bản thân mình lại không cảm giác được chút nào. Có lẽ là do phập lực đă tiêu tan.



Hắn không biết khi Dương Phàm tới gần hắn, Ngay cả hai gã hắc V nhân kia cũng không nhận ra được.



- Thì đã sao?!



Thiếu niên cười lạnh nói:



- Giờ pháp lực đã mất hết. làm một phế nhân thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gi nữa?!



Dương Phàm có thể hiểu được tâm tình của thiếu niên này.



Từ thiên tài đệ nhất trong gia tộc biến thành một phế nhân, điểu này chính Dương Phàm cũng từng trải qua!



- Ngươi... có phải là người Phương Cường phái tới?! Cứ thỏa thích cười nhạo, thỏa thích châm chọc đi!



Hai mắt thiếu niên này đỏ ngầu, ánh mắt tuyệt vọng lạnh như băng, nhin chằm chằm Dươns Phàm.



Dương Phàm mim cười:



- Rất lâu trước đây, ta cũng từ là thiên tài của gia tộc biến thành phế nhân nhưng không lâu sau, ta đã dẫm nát bọn chúng dưới chân minh.



■vA 1X....



- Mà nay... Ta biêt một ngàn năm nữa, thọ nguyên cùa mình sẽ hêt. săp đôi mặt từ vong.



Nhưng ngươi, ý nghĩa sinh mệnh vận còn.



Thanh âm này dù có chút khàn khàn nhưng lại vô cùng thân thiết, không quan tâm tới hơn thua.