Tiên Hồng Lộ

Chương 745 : Trương đại tiên thần bí

Ngày đăng: 20:55 22/04/20


Ý niệm đẩu tiên trong đẩu Dương Phàm là: "Có phải nghiệt tử nàv chạy trốn một mình rồi hav không?"



- Tướng công, có phải Thần nhi xảy ra chuyện gì?



Đặng Thi Dao có chút lo lắng nói.



Dương Phàm hơi trầm ngâm, lắc lắc đầu.



Với sự thông minh của Dương Thẩn không có khả năng không nghĩ đến muốn chạv trốn ra khòi cảm quan của phụ thân chi sợ không có cơ hội thành công.



Sau đó cảm quan Luân hồi của hắn bao phủ toàn bộ Đại Nhạc Tinh, trong mắt lộ ra một tia kinh dị.



- Hắn vẫn còn trên Đại Nhạc Tinh.



Dương Phàm nói chắc như đinh đóng cột.



Lời nói vừa dứt. thản hình hắn liền biến mất trong một tầng hư quang luân hình.



Cùng lúc đó, trên một đường phố phồn hoa đại lục phía Đông của Đại Nhạc Tinh.



Dương Thần đứng trước mặt một vị "Tiên sinh xem bói".



Tại đây có bày một cái bàn gỗ nhò. phia trên bày một miếng bát quái, bên cạnh có cắm hai lá cờ.



Mặt trái lá cờ là màu trắng có viết chữ cổ quái: Vận mệnh vô thường, mười què mà chín què không chính xác. Mặt phải lá cờ thuân màu đen, có chữ viết ngoáv: Thiếu nợ thì trá tiền, chính là chuyện đương nhiên.



- Vị Dương quý nhân này. ngươi còn tính tiếp tục xem bói sao? Một ngàv bán đại tiên chi tính ba quẻ. tiền phí qué tiếp theo có giá trị không nhó đâu.



Người nói chuvện là một cô gái chừng mười sáu mười báv tuổi, quần áo lam lũ. khuôn mặt coi như tinh xảo. ánh mắt sáng ngời nhưng lại có vài phẩn thẩn thái ra vẻ già dặn.



- Một quẻ vừa rồi đã dùng hết tiên thạch trên người ta, cô nương có thể bớt một chút hav không? Ta dùng hai kiện Tiên bào đê gán nợ, như thế nào?



Dương Thần lại giống như mê muội, bị cô nương xem bói nàv hấp dẫn, ánh mắt nhìn chăm chăm nàng không chút động đậy.



Dương Phàm im lìm xuất hiện ớ đầu kia con phổ phồn hoa này, nhíu màv:



- Là lực lượng như thế nào lại có thể che chắn thần thức cảm quan của ta?



Nhìn vẻ mặt của Dương Thần rõ ràng giống như bị cô nương xem bói này lừa gạt.



Nhan sắc cô nương xem bói nàv cũng không tính là rất xuất chúng, hơn nữa quẩn áo cũ nát càng lộ vẻ bình thường, hẵn là không có mị lực khiển Dương Thần vừa gặp đã yêu.



Nhưng Dương Thần lại cầu xin cực kỳ đáng thương:



- Cô nương, cầu ngài tính thêm cho ta một què. Chi một qué, một què cuối cùng. Van cầu ngài đó!



- Gọi ta là Trương đại tiên.



Bộ dạng cô nương này lôi thôi lếch thếch, vuốt cẳm một cái, trong đôi mắt trong suốt kia lộ ra vẻ giáo hoạt.



- Dạ dạ, Trương đại tiên.



Dương Thẩn liên rục thi lễ. bộ dạng rất cung kính.



Bá!



Bàn tav nhò bé tinh tế của cô nương xem bói nin lên. cầm lấy lá cờ màu đen tuvển ở bên trái: Thiếu nợ thì trá tiền, chính là chuyện đương nhiên.



- Tính thêm một què cũng không phái không có khá năng. Tuv nhiên ngươi phái nợ bán đại tiên tiền của một lẩn xem bói..



Cô nương xem bói mặt mày hớn hớ nói.



- Được rồi!



Dương Thần vội vàng gật đẩu. trong lòng thẩm nghĩ: "Sau khi ta xem bói xong lập tức rời khỏi Đại Nhạc Tinh, đến lúc đó ngươi đi đâu tìm ta".



Tuy nhiên nghĩ đến một qué lúc trước không ngờ bị nàng nàv lừa hết tiên thạch trên người, hắn lại đau lòng một hồi.



- Được, vậy ngươi muốn tính cái gì?



Cô nương xem bói khẽ hừ một tiếng.



- Ngài có thể tính ra thành tựu ngàv sau của ta có thể vượt qua phụ thản ta hay không?



Dương Thần vẻ mặt nghiêm túc nói.



- Ngươi...



Cô gái vươn bàn tay ngọc trắng muốt nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, trên tay có một chiếc lục lạc màu tím kêu "leng keng", sau đó kim chi của miếng bát quái trên bàn cùng với hai lá cờ đen trắng hai bên không gió tự động.



Cô gái tự xưng "Trương đại tiên" kia khép hờ cặp mắt, sau một lát mở mắt ra khẽ cười.



- Két quả như thế nào?



Dương Thẩn lộ vẻ khẳn trương hòi.



- Ngươi thật muốn biết?



Cô gái chóp chóp mắt:



- Vận mệnh vô thường mười què chín không chuẩn. Ngươi thật muốn biết vận mệnh của mình?



- Nói mau.



Dương Thần vội vàng nói.



- Nếu bồn đại tiên nói "không thể" nhất định ngươi không phục. Cho nên... ngươi có thể.



Cô gái lộ vẻ đầy thần bí.



Dương Thẩn nghe vậy, không khói ngẩn ra sau đó hít một hơi:



- Rất chuẳn.



Tronglònghắn có tự tin cường đại. tin chắcngàỵ sau nhất định có thểvượt qua phụ thân.



Nếu Trương đại tiên nói "không thể" hon phản nửa hắn sẽ không phục, sau đó cho rang nàng tính không chính xác.



- Vậy xin hói đại tiên, rốt cục ta có thể hay không...?



Dương Thẩn tim đập nhanh hơn, hết sức khẩn trương.



- Quẻ thứ hai đã tính xong, ngươi thiếu bổn đại tiên tiền một quẻ.



Cô gái cố làm ra vẻ huvền bí.



- Ngươi...



Dương Thân giận tím mặt, đua tay chi vào cô gái, hơi run lẻn.




Dương Phàm ngửa mặt lẻn tròi thét dài, trên mặt lộ vẻ trào phúng.



Muốn chết!



Long Hoàng Tổ gầm lên. rót vào trong đầu Dương Phàm.



Ầm!



Dương Phàm chi cảm thấy đẩu váng mắt hoa, thản hình lắc lư vài cái. khóe miệng tràn tia máu.



- Ha ha. Long Hoàng Tổ. ngươi cho là làm vậy có ý nghĩa sao?



Bên ngoài thân thể Dương Phàm lục quang lóng lánh nhọn nhạo, trên da nổi lên ánh sáng nhạt chín màu.



Hắn sớm vượt qua sinh tử. sao còn phải lo đến chút thương tổn ấy.



- Thân thể Ma Thẩn? Luân hồi?



Sắc mặt "Ngao Tharih" đột nhiên có vài phẩn ngưng trọng, sau đó cười lạnh:



- Quá thật ngươi đã dùng Nghịch Thẩn Huvết? Không sợ bị Luân Huyá Đại Để lợi



dụng?



Nghịch Thẩn Huyết... Bị Luân Huyết Đại Đế lọi dụng?



Trong đẩu Dương Phàm đột nhiên hiện lên một cái danh từ gẩn như bị quên lãng: "Kế hoạch đoạt thiên"!



Nhìn biểu hiện của "Ngao Thanh" trước mắt. ngav cà hạng như Long Hoàng Tổ đểu tràn đầy cấp kỵ đối với nhân vật là một bí ẩn của thất giớii - Luân Huyết Đại Đe!



Có lẽ đưa Nghịch Thẩn Huvết ra bọn họ cũng không dám dùng.



- Dù sao Long Hoàng Tồ nàv không đích thân tói, không nhìn ra ta cũng không phái thán thể Ma Thẩn chân chính, lại cho 1ẳng ta đã dùng Nghịch Thẩn Huyết. Nghịch Thần Huvết kia chính là một bước của "Kế hoạch đoạt thiên" sao?



Dương Phàm đột nhiên có một loại trực giác.



Sự đáng sợ của vị Luân Huyết Đại Đế không rõ sinh tử kia có lẽ vượt xa Đại Đe bình thường rất nhiều.



- Ha ha. Sao nói là lợi dụng? Dương mỗ đã sớm bắt tay họp tác với Luân Huvá Đại Đế



rồi!



Dương Phàm cười điên cuồng, mặt mày tinh bơ lừa gạt.



- Vậy bổn hoàng càng không thể tha ngươi!



Tinh thẩn ý chí tràn ngập vô tận long uy của Long Hoàng Tổ sinh ra vặn vẹo cực đoan vô hình trong hư không.



Khuôn mặt Dương Phàm đó bừng, toàn thản bị áp bức đến mức không thể động đậv.



Trong lòng hắn rung động: "Thực lực của Đại Đế nàv rốt cục mạnh bao nhiêu? Một tia ý chí gửi lại phụ thể lại có thực lực như vậy?"



Thương!



Một cái Long thứ đen thui có khắc chín ròng dài chín xích lóe ra hào quang lạnh băng sắc bén hiện ra trên người Ngao Thanh.



Từ góc độ của Dương Phàm, Long thứ màu đen quv dị kia lại càng chồng chất lên trên người Ngao Thanh.



Phụ thể?



Dương Phàm nhìn chẳm chẳm vào Long thứ đen thui có chín rồng kia, linh hồn rung động không hiêu. rất nhiêu Pháp bào trong nhẫn không gian kêu lên không ngừng.



Trong Tiên Hồng Không Gian.



- Hà. không ngờ có khí tức của Thản khí...



Con chó nhó khẽ kêu một tiếng, lại lười biếng nói một câu:



- Chủ nhản, cân thận một chút. Thán khi đó!



Đổng thời, trong Luân Hồi Tinh Báo, Thiên tượng biến sắc kinh hô:



- Nhanh rút lui, lui lại!



Thẩn khí Cửu Long Thứ!



Trong lòng Dương Phàm dâng lẻn nguv cơ không hiểu, cả người lạnh băng.



Dương Phàm từng nghe qua cái tên Cửu Long Thứ. chính là Thần khí cường đại xếp thứ ba bảng thẩn binh Chí tôn.



Giờ phút này trên Cửu Long Thứ kia ngưng tụ một cỗ ý chí không gi không thể phá phù hợp với long khí cường đại. Sự tôn tại của nó khiến không gian thượng giới sinh ra từng tia gợn sóng, có xu thế mất ổn định.



Dưới sự kích phát của cỗ khi tức nàv. kiếm đạo ý chí của Vô Song ớ sâu trong linh hồn cũng xông lên trời cao.



Ông!



Dương Phàm vung một tay, Luân Hồi Bàn sáng ngời huvễn lệ nờ rộ từng vòng kiếm khí luân hình, vạn trượng Tinh hà. xông thăng Tinh hà.



Đối mặt với khí tức của Vô Song Thẩn Kiếm, Cửu Long Thứ khẽ run lên. sau đó chín rông uốn lượn ở mặt ngoài Long thứ đen thui kia đông loạt phát ra tiếng rít gào nang tròi. Mặc dù có cổ kỵ nhưng không chút nhượng bộ, cũng có dục vọng kiên cường bất khuất muốn khiêu chiến.



- Dương Phàm chạv mau, Thứ Thần khí trung phảm không có khả năng chiến thắng Cửu Long Thứ!



Thanh âm khẳn cấp như lửa của Thiên tượng đại sư truyền đến.



Một nguv cơ chua từng có bao phủ linh hồn Dương Phàm.



Bá!



Ý niệm vừa động, hắn trước tiên thu Luân Hồi Tinh Bảo vào trong Tiên Hồng Không Gian.



Trong tinh không rộng lớn chi còn lại có hắn và Luân Hồi Bàn cùng với Cửu Long Thứ được kv gừi ý chí cùa Đại Đế.



- Cửu Long Thứ... Bại tướng dưới tay!



Kiếm đạo ý chí ớ sâu trong linh hòn rốt cục thức tinh, thanh âm thuộc về Vô Song từ tầng linh hồn vang ra.



Bại tướng dưới tay.



Giọng điệu khinh thường như thế.



- Để bổn hoàng cho các ngươi chôn vùi cùng nhau.



Trong mắt "Ngao Thanh" đẩu hung quang, Cửu Long Thứ kia hóa thành thẩn thứ khổng lồ vắt ngang Tinh hà, một đạo hắc quang lạnh băng cùng long khí chín màu tỏa sáng tạo nên một vùng sóng gợn không gian.



Đinh!



Một mũi nhọn tối đen u lãnh giao kích với Luân Hồi Bàn có dung nhập ý chí của Vô Song, tạo nên gió lốc không gian rực rỡ sáng ngời!