Tiên Hồng Lộ
Chương 790 : Tuyệt mệnh ám sát
Ngày đăng: 20:56 22/04/20
Hai người Dương Phàm chăm chú nhìn tòa cung điện này, thần quang trong mắt sáng ngời.
Thật lâu sau, Dương Phàm cười cười nói:
- Cái gọi là Tàng Bảo Điện này, bảo vật chân chính không phải là những vật phẩm bên trong mà chính là bản thân Tàng Bảo Điện!
Bọn họ thu hoạch được tất cả những thứ có giá trị trong Tàng Bảo Điện này nhưng cũng không bằng một phần mười so với bản thân Tàng Bảo Điện.
Toàn bộ cung điện khổng lồ này đều được cấu tạo thành từ tài liệu giới ngoại có thể so được với Thần khí!
Hai tay Dương Phàm run run, một kiện cung điện ẩn chứa tài liệu ngoại giới, có thể luyện chế ra bao nhiêu kiện Thần khí?
Mười kiện? Hai mươi kiện? Hay là năm mươi kiện?
Tòa cung điện này, từ một trình độ nào đó mà nói thì giá trị vượt xa Thần khí.
Dương Phàm thậm chí đang cấu tưởng lấy hơn phân nửa sổ tài liệu của Tàng Bảo Điện dung nhập vào Luân Hồi Tinh Bảo, khi đó Thiên Tượng đại sư có thể tinh luyện Tinh Bảo này tới trình độ như thế nào?!
Tiếp theo, hai người thương nghị làm sao có thể lấy đi Tàng Bảo Điện này.
- Bản thân Tàng Bảo Điện này có mang một loại trận pháp vô cùng huyền bí, có thể cố định ờ trong thiên địa. Nếu có thể tham ngộ trận pháp này...
Thiên Chấn nhìn chằm chằm Tàng Bảo Điện, trong mắt bắn ra hào quang si mê, thần thái như là một sắc lang thấy được một mỹ nhân tuyệt nữ trần trụi...
Tiếp theo, Thiên Chấn lại chìm vào trong nghiên cứ trận pháp đại đạo.
Nhưng mà trận pháp ẩn chứa trong Tàng Bảo Điện này thật quá thâm ảo, ngay cả Thiên Chấn cũng cảm thấy rất khó aiải quyết.
- Ta chưa từng gặp trận pháp nào thần diệu thế này, gần như đã đạt tới trình độ thiên đạo rồi!
Thiên Chấn từng trong nghiên cứu tinh lại một lần, dù không thể phá giải trận pháp nhưng ánh mắt càng lúc càng nóng cháy.
- Dương đạo hữu, sự huyền ảo của trận pháp này không thể pháp phá được trong nhất thời bán hội được!
Thiên Chấn dò hòi ý kiến Dương Phàm.
Ý tứ của hắn là muốn phá giải trận pháp này cũng cần tốn rất nhiều thời gian, sẽ làm mất cơ hội tìm kiếm bảo tàng khác.
- Cửa thứ sáu này có một trăm năm, giữ lại hai mươi năm cuối cùng cũng là đủ rồi!
Dương Phàm ảm đạm cười.
Giá trị của tòa cung điện này ít nhất gấp mười lần những bảo tàng bình thường, tốt thêm chút thời gian cũng là điều bình thường.
Vì mau chóng tỉm hiểu phá giải trận pháp, Dương Phàm thậm chí gia tăng Luân Hồi cảm quan của mình lên người Thiên Chấn.
Ba!
Một chưởng đánh lên sau lưng Thiên Chấn, Luân Hồi cảm quan của Dương Phàm tiến nhập vào trong tâm thần của hắn.
Trong phút chốc, Thiên Chấn cảm giác mình tiến vào một trạng thái không minh huyền bí, có thể "nhìn thấy" vạn vật, nhìn rò bản chất mà trước ngy hắn chưa từng biết.
Liễu Cửu Thiên là người đầu tiên chạy thoát dưới tay Dương Phàm.
Toàn bộ quá trình này chi diễn ra trong hai ba tức, Thiên Chấn lại kinh tâm động phách, trong lòng cuối cùng thở phào một hơi.
Liễu Cửu Thiên đúng là người đầu tiên có thể chổng đỡ quá một tức, đồng thời có thể chạy thoát.
- Tàng Bảo Điện dưới đất có lẽ chi còn lại vài người!
Dương Phàm đột nhiên lên tiểng.
Thiên Chấn cũng hiểu được ý tứ của hắn. Những Thí luyện giả còn lại không thể nghi ngờ đều là vương giả trong tinh anh.
Liễu Cửu Thiên có thể chạy thoát khôi bàn tay Dương Phàm thì tất nhiên sẽ có người thứ hai.
Quả nhiên, mấy tháng sau Dương Phàm lại gặp được Hoàng Không.
Người này tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thân, cường đại chưa từng có, so với Phất Môn Bất Khôi Kim Cương còn mạnh hơn.
Quan trọng là người này còn luyện hóa một kiện Thần khí phòng ngự linh hồn, Dương Phàm khó có thể thu đi linh hồn đối phương.
Hoàng Không này dám kiên trì mười tức trước mặt Dương Phàm, cuối cùng xuất ra Truyền Tống Lệnh, nói ra mấy câu rồi rời đi:
- Ngươi rất mạnh!
Liên tiếp có hai người thoát khôi tay Dương Phàm, bị ép phải xông quan trước thời hạn.
Trên mặt Dương Phàm cũng không bận tâm, tiếp tục điều tra, hơn nữa còn rất kiên nhẫn.
Ba năm sau, ở trên không một mảnh đầm lầy có sương khói lượn lờ, Đại Luân Hồi cảm quan của Dương Phàm sinh ra cảm ứng.
Hưu---
Một đạo hàn quang xông tận trời từ trong đầm lầy lao ra, tốc độ nhanh tới cùng cực.
Dương Phàm không kịp dùng Đại Luân Hồi cảm quan tập trung người này, một thanh đoàn đao đã xuyên qua cổ họng hắn.
Phốc!
Máu tươi trực tiếp từ cổ họng Dương Phàm bắn ra, bị một đao tuyệt sát.
Thiên Chấn sợ ngây người, sau khi Dương Phàm bị giết mới kịp hoảng hốt, cả người như tiến nhập hầm băng.
Hắn tuyệt đổi không ngờ trong sổ Thí luyện giả còn có người có thể chém giết Dương Phàm.
Trong dự liệu của hắn, có thể chạy thoát khôi tay Dương Phàm đă là cực hạn rồi.
- Hừ, vì giết ngươi, ta tự mình hóa thành khô mộc, ẩn nặc nơi này ba năm, bởi vì nơi này thuận lợi che dấu khí tức.
Người ra tay chính là Thần Ảnh, kẻ có tốc độ thân pháp quỷ dị và nhanh nhất trong tất cả Thí luyện aiả.
Lúc này, trên người hắn dính đầy bùn đất, hai mắt như đao phong, khóe miệng hiện ra vẻ đắc thắng.