Tiên Hồng Lộ

Chương 808 : Lão đạo thần bí

Ngày đăng: 20:57 22/04/20


Sự biển mất của Dương Phàm không tạo nên nhiều gợn sóng đổi với thất giới hoàn vũ. Biết chuyện này cũng chỉ vẻn vẹn sổ ít nhân vật cấp bậc Đại Để trở lên.



Phân thân Thạch Thiên Hàn tọa trấn hạ tam giới, trở thành Minh Để chí cao vô thượng của thất giới.



Đổi với sự biển mất của bản tôn, Thạch Thiên Hàn không một chút gợn sóng, chỉ là trong lòng càng thêm ngưng trọng và kính sợ.



Vô thượng Thiên đình, Tinh Thiên thể giới.



Cảm quan của Thiên Để thẩm thấu thất giới hoàn vù, thần sắc phức tạp nói:



- Dương Phàm, không nghĩ tới ngươi lại có thể siêu việt Hỗn độn thiên giai, hóa thân ngàn vạn có mặt khắp nơi. Đại Thiên Tu Di Trụ này còn có gì là ngươi không làm được?



Trên Luân Hồi Tinh Bảo chỉ có Hồ Phi nhận thấy được khí tức của Dương Phàm biển mất nhưng trong lòng hắn cũng không lo lắng nhiều.



Hắn mơ hồ phát hiện, tuy Dương Phàm biển mất khỏi thể gian nhưng lại giống như ở ngay cạnh mình.



Chúng thân hữu khác bao gồm cả Đặng Thi Dao cùng Vân Vũ Tịch cũng không biết tin tức Dương Phàm hóa thân ngàn vạn.



Cứ như thể năm tháng từ từ trôi qua, nhoáng cái đã mấy vạn năm.



Mấy vạn năm tu luyện bể quan đổi với đám đại năng thượng giới mà nói cũng không tính là gì.



Chỉ là đám thân hữu của Dương Phàm đã cảm giác thấy hơi kỳ quái.



- Dĩ vãng phụ thân bể quan nhiều nhất là mấy ngàn năm hơn vạn năm, vài vạn năm như thể này vẫn là phá lệ lần đầu tiên.



Một ngày kia, Dương Thần nhàn nhã không có chuyện gì, tìm tới mẫu thân cùng Vân di, nói với vẻ hơi bất mãn.



Mấy vạn năm gần đây Luân Hồi Tinh Bảo ngao du thất giới hoàn vù, qua lại thể giới rộng lớn, cuộc sổng thật tiêu dao tự tại.



Tuy nhiên vài vạn năm du lịch, danh lam thắng cảnh trong thất giới hoàn vũ đã gần như xem hết.



Ví dụ như đám hậu bối Dương Thần, đã có đủ lịch duyệt, ánh mắt cao xa hơn, không còn giới hạn trong thất giới rộng lớn vô biên từng ở trong lòng nữa.



- Thật muốn đi thể giới ngoài thất giới một chút.



Dương Thần rầu rĩ không vui nói, trong lòng cũng rất nhớ cô gái ở nơi xa xôi



Từ tỷ lệ thời gian mà tính, thất giới qua một trăm vạn năm thì thể giới địa cầu mới qua một vạn năm.



Mặc dù hắn ở bên này vượt qua mấy vạn năm, ở bên thể giới Trương Du Vũ lại chỉ mới qua không tới một tháng.



- Trước khi tướng công bể quan từng dận, nếu sau khi Vô thượng Thiên đình mở ra mà hắn còn không xuất quan, chúng ta có thể tự rời thất giới hoàn vũ.



Đặng Thi Dao khẽ cười nói.



- Lần này Dương đại ca bể quan, thời gian quả thật dài hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.



Vân Vũ Tịch khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cho dù nàng vận chuyển thần thông cũng không nắm được dấu hiệu cụ thể, nhưng cũng may có thể xác định Dương Phàm không xảy ra chuyện gì.



Không nói thất giới hoàn vù, cho dù dõi mắt cả Đại Thiên hoàn vũ cũng không có mấy người có thể uy hiếp đến sinh mệnh Dương Phàm.



Lại chờ đợi mấy ngàn năm, Vô thượng Thiên đình của thượng tam giới mở ra trước thời hạn.
Đây là một mỹ nữ tuyệt đổi có thể sánh với Vân Vũ Tịch.



- Tuyết Dung, muội cũng tới rồi.



Trương Hằng ha ha cười, vội vàng đứng dậy nói với Dương Phi:



- Đây là thê tử của ta, Ninh Tuyết Dung.



Dương Phàm đứng lên, bắt tay với Ninh Tuyết Dung:



- Xin chào Ninh tiểu thư.



Ba nam hai nữ ngồi cùng một chỗ, nói cười vui vẻ.



Đợi đến lúc chia tay, Trương Hằng cười hắc hắc với Dương Phi:



- Ngàn vạn lần đừng có quên giữ một tấm Luân Hồi Thiếp cho thê tử cùng con gái của ta, còn có bọn Quách Phong nữa.



- Tất nhiên!



Dương Phàm gật đầu nói:



- Nhưng sổ lượng Luân Hồi Thiếp là có hạn.



- Hiểu rồi, tận tâm là được.



Dứt lời, mấy người liền chia tay.



Thể giới không giống nhau có Dương Phàm không giống nhau.



Bọn họ vừa thuộc về riêng mình lại thuộc về Dương Phàm, lại không phải là Dương Phàm hoàn chình.



Mà ở nơi trung tâm của Đại Thiên vũ trụ: Man Hoang Tổ Giới.



Nơi này đồng dạng có biển hóa không tầm thường.



Thanh niên thần bí Diệp Phàm bể quan trăm ngày, thân hình đột nhiên hóa thành cầu vồng trắng xẹt qua bầu trời đại lục hoang dã rộng lớn như một ngôi sao băng sáng rọi.



Nhưng mà, đây chỉ là một giây lóe sáng của sao băng.



Chỉ lóe sáng một chớp mắt, bóng Diệp Phàm liền biển mất khỏi thể giới này.



Ngay sau đó, hắn tiến vào một thể giới màu xanh vô hạn.



- Là ngươi!



Diệp Phàm đứng yên ở thể giới xanh ngắt như hư vô này, nhìn về xa xa.



- Ta có một nhân gieo một hạt giống, mượn tay của ngươi kết ra một quả.



Ở cuối tầm nhìn đi ra một lăo đạo sĩ nhếch nhác, dường như có thể thấy được vẻ cười gian ở trên mặt.