Tiên Liêu Vi Kính

Chương 10 : Nhập cục 10

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Thấy Lạc Tu Ý không biết điều chút nào, hưng phấn tới gần như không nói nên lời, Kỷ Viên trầm mặc một chút, dùng ánh mắt cảnh cáo: đại huynh đệ, đủ chưa, buông tay ra được không?



Hệ thống cũng trầm mặc một chút: “Xin đừng ăn nói lung tung.”



Diệp Quân Trì cũng đứng cạnh khoanh tay xem cuộc vui, nhìn một lát, cảm thấy khát nước, rất tự nhiên thò tay móc quả dại trước ngực Kỷ Viên, tùy ý lau lau vào tay áo, chậm rãi gặm gặm.



Kỷ Viên: “…” Con mẹ nó tay ngươi sờ đi đâu vậy.



Lạc Tu Ý: “…”



Lạc Tu Ý sửng sốt một chút, nhìn tiểu mỹ nhân mặt mày tinh xảo xinh đẹp trước mặt này, quay đầu nói: “Lại nói, ta tính số cho huynh, hồng loan tinh động, điềm xấu xuất hiện, hồng loan thiên hỉ cùng một hướng, chính là vị tiểu nương này…” Dường như hắn nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Kỷ Viên sắc mặt không đổi, lại nhìn xuống nửa ngực xẹp lép của Kỷ Viên, cứng rắn nuốt lời xuống, khô khốc nói, “… Tiểu huynh đệ?”



Sắc mặt Diệp Quân Trì thản nhiên: “Ừ.”



Lạc Tu Ý chậc chậc vài tiếng, lại lắc đầu, thở dài, “Người khác đụng phải Diệp Quân Trì đều là rước họa vào thân, đây là lần đầu tiên ta thấy có người có thể mang xui xẻo tới cho Diệp Quân Trì đấy… Tiểu huynh đệ ngươi thật không tồi.”



Tiểu huynh đệ này cũng thật sự rất xui xẻo đấy nhé, cảm ơn.



Lạc Tu Ý nhìn vào đôi mắt nhạt màu tựa như vĩnh viễn đều không có chút cảm xúc dao động của Kỷ Viên, cười cười: “Nhưng dù sao cũng là một nhân nhi thanh thanh lãnh lãnh, tư sắc cũng không tồi…”



Diệp Quân Trì gặm xong một quả dại, cuối cùng cũng không kiên nhẫn nữa: “Nói nhảm ít thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, giải quyết thế nào.”



“Gấp gì chứ?” Lạc Tu Ý quay đầu lại nhìn nhìn, khuôn mặt tuấn lãng tràn ngập ý cười chế nhạo, “Được cái hai người đến đúng lúc, ta vừa mới xuống bếp nấu thức ăn ngon, chúng ta vừa ăn vừa nói.”



Tu vi tới một cảnh giới, sẽ không cần phải ăn, Lạc Tu Ý ẩn cư ở đây, ngày ngày học kỹ năng nấu nướng của phàm nhân, chẳng qua là muốn giết thời gian, nấu thức ăn xong cũng toàn ném cho chó trong viện ăn — chó cũng chẳng thèm ăn, cũng chỉ có thể vứt đi.



Lúc này chỉ là đơn thuần muốn trêu đùa Diệp Quân Trì mà thôi.



Diệp Quân Trì có hơi đen mặt, liếc mắt nhìn Kỷ Viên, lúc này mới nhớ ra người trước mặt này thân mềm sức yếu, không thể không ăn uống gì, đói thêm một chút nữa không chừng sẽ ngã lăn ra.



Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn mới dần trở lại bình thường, vuốt cằm đáp: “Cũng được.”



Lạc Tu Ý đang giương nanh múa vuốt với Diệp Quân Trì, nhất thời trừng to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Quân Trì, tựa như người trước mặt không phải là Diệp Quân Trì mà là một kẻ xa lạ chiếm xác của hắn: “… Đầu ngươi bị hỏng rồi à?”
Sắc mặt Diệp Quân Trì trầm lãnh hiếm thấy, không nói một lời dẫn theo Kỷ Viên rời khỏi ngọn núi nhỏ này.



Thấy Lạc Tu Ý vừa bao dung lại quan tâm Diệp Quân Trì, Kỷ Viên lặng lẽ phỏng đoán quan hệ của hai người trong lòng, còn chưa kịp nghĩ nhiều, Diệp Quân Trì dán sau lưng hắn bỗng nhiên cúi đầu, dính sát vào cổ hắn, giọng nói biếng nhác: “Ba mươi năm trước ma tôn bỏ mình, Ma giới đại loạn, khi ta và Lạc Tu Ý chạy thoát thân, trong lúc vô tình đã cứu hắn một mạng. Hắn tuy rằng vô liêm sỉ lại quái dị nhưng lại là một người tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo.”



Kỷ Viên mặt không đổi sắc: “À.”



Diệp Quân Trì xoa đầu hắn: “Đừng nghĩ nhiều.”



Dừng một chút, tay hắn thuận thế rời xuống mặt Kỷ Viên, kinh ngạc hỏi: “Sao mặt lại lạnh vậy?”



Kỷ Viên: “…”



Diệp Quân Trì bừng tỉnh đại ngộ: “Quên mất ngươi không có tu vi, không được kết giới chắn gió che chở.”



Kỷ Viên: “… Hệ thống, sao ta cứ có cảm giác là hắn cố ý?”



Hệ thống đáp: “Nén bi thương.”



Nửa ngày sau, lướt qua biên giới Ma giới và Nhân giới, hai người lần thứ hai đặt chân lên Nhân giới, tìm được một trấn nhỏ, vào quán trà nghe ngóng tin tức mới nhất, lúc đi ra Diệp Quân Trì nói: “Xem ra cả thiên hạ đều đã biết ta mang theo ngươi chuẩn bị quấy phá ở Nhân giới.”



“…”



“Những đạo sĩ đó cũng sẽ chỉ chăm chăm truy lùng một nam một nữ.” Diệp Quân Trì mỉm cười nói, “Đi thôi, ngươi thay y phục đi. Làm nữ nhân mười mấy năm rồi, không muốn trở lại làm nam nhân sao?”



Chuyện liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông, Kỷ Viên lạnh lùng nhả ra một câu: “Ta vẫn luôn là nam nhân.”



Diệp Quân Trì lộ ra nụ cười không biết làm sao lại bao dung vô cùng: “Được được, ngươi là nam nhân được chưa.”



Kỷ Viên không nhịn được nghiến răng ken két: “Hệ thống, ta thật muốn đập hắn.”



Hệ thống đáp: “Ngoan, bảo bối, không muốn nghe ta niệm lời nguyền thì đừng có tìm đường chết.”