Tiên Liêu Vi Kính
Chương 18 : Nuông chiều 4
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Kỷ Viên có một tật xấu, khi xúc động, người khác nói gì hắn sẽ lập tức nghe theo.
Ví dụ như khi nghe thấy hệ thống nói một câu đập ngất Diệp Quân Trì…
Chờ tới khi người ngất rồi hắn mới kịp phản ứng lại, lệ rơi đầy mặt: “Ta chỉ nghe lời ngươi thôi mà, không bị coi là OOC chứ?”
Hệ thống nói: “… Ta không phán ngươi OOC, ngươi nên nghĩ xem tới lúc Diệp Quân Trì tỉnh lại nên giải thích thế nào đi.”
Kỷ Viên biết ơn tới tột cùng: “Ngươi đúng là một hệ thống tốt.”
Dù sao cũng không thể quay ngược lại thời gian được nữa, Kỷ Viên nhìn Diệp Quân Trì đang ngủ say nhưng vẫn luôn nhíu mày, có vẻ ngủ không được an ổn, lại thò tay ra sờ tới sờ lui trên người hắn. Tay hạ xuống cơ thể thon dài mềm dẻo, làn da bóng loáng, nhưng không hề yếu ớt, cơ bắp cũng không quá vạm vỡ, có thể coi là hoàn mỹ. Kỷ Viên vừa sờ vừa đếm thầm: “Một… hai… ba… năm… tám… Hệ thống! Hắn có tám múi cơ bụng kìa!”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Ngươi đang chiếm tiện nghi hay là hoàn thành nhiệm vụ?”
“Chắc là cả hai luôn.” Kỷ Viên nhỏ giọng đáp, tay không thành thật sờ loạn trên bụng Diệp Quân Trì, đến gần vùng cấm, ngón tay khẽ khựng lại, chút tiết tháo cuối cùng bắt Kỷ Viên phải bỏ tay ra, trườn mặt kết luận, “Hình như kim tàm không ở trên người hắn.”
“Ngươi sờ toàn thân người ta chỉ để ra được kết luận này?”
“Đâu phải toàn thân.” Kỷ Viên đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh nói: “Kết luận khác? Cơ bụng thật rắn chắc, sờ lên rất tuyệt.”
Hệ thống: “…” Mẹ nó chết mất thôi.
Nếu không có trên người hắn, vậy hẳn là ở trong bộ y phục mặc lúc nãy. Kỷ Viên quay đầu nhìn đống y phục đã được hong khô đang đặt ở cuối giường, lại cúi đầu nhìn tay phải của mình vẫn đang bị nắm chặt lấy, dùng sức rút ra lại sống chết thế nào cũng không thoát ra nổi, trên trán có vã chút mồ hôi, buồn bực quá đỗi, cắn một cái mạnh lên tay Diệp Quân Trì.
Cõ lẽ là trong lúc ngủ mơ thấy bị thứ gì đó cắn, Diệp Quân Trì hơi buông lỏng tay, Kỷ Viên vội rụt tay lại, đi tới cuối giường lục lọi đống y phục Diệp Quân Trì đã thay ra, tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy kim tàm kia.
Bên tai vang lên âm thanh gợi ý của hệ thống, Kỷ Viên cất kim tàm vào trong ngực, quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Quân Trì, cũng không trao đổi với hệ thống nữa, mà thật sự nhỏ giọng nói: “Dáng người không tồi.”
Dù sao chỉ cần không bị người thấy sẽ không bị coi là OOC.
Khép vạt áo lại cho Diệp Quân Trì, đắp chăn lên, Kỷ Viên có tật giật mình, vội vàng rời khỏi phòng, đi về phòng của mình. Vừa mới đẩy cửa bước vào, bên tai đã vang lên âm thanh dồn dập của hệ thống, khẩn trương nhắc hắn: “Cẩn thận! Có người!”
… Thôi, không biết người kia đã chạy thoát hay là đã bị chôn sống, nhìn bộ dáng Diệp Quân Trì, tám phần sẽ không nhận được câu trả lời. Kỷ Viên rũ rũ y bào, đi rửa mặt, bỗng cảm thấy môi có hơi đau, cứ như đã bị người cắn mút đè áp nhiều lần. Hắn nhẹ ‘ừm’ một tiếng: “Hệ thống… đêm qua Diệp Quân Trì hôn mạnh tới vậy sao?”
Hệ thống với giọng nói lạnh như băng: “Người hắn hôn là ta đấy chắc?”
Kỷ Viên ủy khuất không dám hỏi lại nữa, rửa mặt xong xuôi đã có người đưa điểm tâm tới. Diệp Quân Trì ngồi bên bàn quấy bát cháo, thổi nhè nhẹ, thuận tay đặt phần cháo chỉ còn âm ấm tới trước mặt hắn, trong mắt mang ý cười nhìn hắn ăn cháo.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân Trì bất thình lình nói: “Kim tàm không thấy đâu nữa.”
Kỷ Viên thiếu chút nữa đã phun hết cháo ra ngoài.
“Có lẽ là làm rơi ở đâu đó.” Diệp Quân Trì chống hai tay dưới cằm, vẻ mặt chẳng hề gì, “Đại hội Kiếm Tiên phải một tháng nữa mới bắt đầu, chuyện vui của Giang gia thì chỉ mấy ngày nữa thôi, tới lúc đó tới xem náo nhiệt đi.”
Kỷ Viên im lặng ăn cháo không nói lời nào.
Diệp Quân Trì nói: “A Viên, ngươi đoán thử xem những người đó muốn hãm hại Giang gia, hay Giang gia vốn từ đầu đã chẳng tốt đẹp gì?”
Kim tàm cực kỳ quý giá, người Giang gia luyện chế, kim tàm có thể dùng được, tất cả chỉ có vài người. Mà mỗi con kim tàm đều sẽ nhận chủ, cũng chỉ nghe lệnh của chủ nhân, nếu tra ra được chủ nhân của kim tàm đã mai phục trong quan tài Triệu Dương, nói không chừng có thể giải quyết một vài bí ẩn.
Kỷ Viên hiểu rõ trong lòng, nhíu mày suy tư một chút, lắc đầu: “Không thể kết luận lung tung được.”
Tuy rằng vẫn còn chưa biết Giang gia này là thế nào, nhưng có Giang Diệu Diệu trước đó, ấn tượng của Kỷ Viên đối với Giang gia cũng không tệ lắm.
Rất nhanh liền tới ngày vui của Giang gia, trước khi xuất môn, Diệp Quân Trì lấy một thanh chủy thủ tinh xảo khéo léo đưa cho Kỷ Viên: “Nó cũng giống như thanh chủy thủ trước kia của ngươi vậy, chém sắt như chém bùn, cầm lấy.”
“… Vậy trả lại cho ta.” Kỷ Viên mơ hồ nhớ lại thanh chủy thủ chưa kịp xuất sư đã mất mạng kia.
Ánh mắt Diệp Quân Trì chợt lóe sáng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Không trả.”
Dừng một chút, lại thò tay ra vuốt lông cho Kỷ Viên, “Nghe lời.”