Tiên Liêu Vi Kính

Chương 2 : Nhập cục 2

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Ngay sau đó chủy thủ bị Diệp Quân Trì cướp lấy dễ dàng rồi ném qua một bên.



Thực lực chênh lệch quá lớn, Kỷ Viên còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã trống không, chỉ có thể dùng sắc mặt băng lãnh nhìn Diệp Quân Trì chậm rãi tới gần.



Kỷ Viên tuyệt vọng: “Hệ thống làm sao đây, kịch này diễn tiếp thế nào?”



Hệ thống cũng thật tuyệt vọng nói: “Ngươi sao lại yếu ớt như vậy…”



“Nhiệm vụ thất bại rồi sao?”



“Không, chỉ là muốn ngươi uy hiếp hắn rời khỏi, hắn không nhất định phải thật sự rời đi.”



“Vậy bây giờ làm sao?”



Hệ thống suy nghĩ một chút, động viên Kỷ Viên: “Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, sẽ qua thôi.”



Kỷ Viên đờ mặt thầm mắng cái đồ thanh nương, Diệp Quân Trì nhìn hắn ở khoảng cách gần, mùi hương đạm nhạt trên người lập tức tràn ngập trong khoang mũi. Khuôn mặt tuấn mỹ kia gần sát trong gang tấc, đôi con ngươi thâm thúy nhìn mặt hắn chằm chằm, ngay cả hơi thở ấm áp cũng hòa vào nhau.



Một lúc lâu sau, Diệp Quân Trì nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là Kỷ Viên sao?”



Một câu làm Kỷ Viên cả kinh, sau lưng chợt lạnh, cảm giác như bị sét đánh trúng, kinh sợ tới da đầu cũng run rẩy, hắn thiếu chút nữa thì rùng mình một cái, nhưng lúc mở miệng giọng nói còn cố gắng duy trì sự băng lãnh: “Ngươi lại muốn làm gì.”



Diệp Quân Trì chớp mắt vài cái, cảm giác nguy hiểm mới vừa rồi bao phủ xung quanh người nháy mắt đã tản đi, hắn cười rộ lên, thò tay sửa lại mái tóc rối của Kỷ Viên, lui người lại ngồi bên giường: “Tóc rối.”



Chỉ cần ngực không rối là được rồi.



Kỷ Viên lãnh đạm nhìn Diệp Quân Trì: “Ngươi sao còn chưa đi?”



Diệp Quân Trì vui vẻ nói: “Xem ngươi thay y phục.”



Kỷ Viên lên án trong lòng: “Hệ thống, đồ lưu manh này đùa giỡn ta!”



Hệ thống nói: “Dỗi hắn.”




Lúc buổi tối, thị nữ tới đưa cơm nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỷ Viên, đồng cảm mà lắc đầu, do dự hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Kỳ cô nương đừng lo lắng, quân thượng thật ra cũng không giống như trong lời đồn, ngươi yên tâm gả cho hắn đi, hắn sẽ đối tốt với ngươi.”



Theo như tính cách của nguyên chủ, Ma tộc đối đãi với nam nữ già trẻ đều không quan tâm xấu đẹp, đều là không nhìn không nghe mà xử tội. Trong lòng Kỷ Viên nói một câu em gái, xin lỗi nhé, sắc mặt lại lãnh đạm suy nghĩ đêm nay phải sống sót sau núi thế nào.



Lúc ban ngày hắn đã thấy rõ chướng khí mù mịt, buổi tối yêu ma quỷ quái ra ngoài hoạt động còn cần phải nói? Hắn còn không đủ nhét vào kẽ răng của mấy thứ kia, hơn nữa vừa tới thế giới này không lâu, tuy rằng thần kinh thô, nhưng tốt xấu gì nhìn thấy Ma tộc đều có hình người bình thường, ai mà biết yêu ma quỷ quái nơi rừng sâu sẽ có bộ dáng kỳ quái gì?



Kỷ Viên nghĩ, lại nhịn không được mà thở dài, mỹ nhân lạnh lùng có hơi chuyển sang làm mỹ nhân ưu sầu thì cũng vẫn là mỹ nhân, tiểu thị nữ nhìn thấy có hơi đau lòng, lại nhẹ giọng nói:



“Cô nương đừng quá lo lắng, quân thượng bên ngoài sát phạt quyết đoán bất cẩu ngôn tiếu, cũng chỉ có trước mặt người mới có thể ôn nhu kiên nhẫn, người phải quý trọng tình cảm của quân thượng mới đúng, trăm nghìn lần đừng chọc cho quân thượng tức giận…”



Kỷ Viên không chú tâm nghe, lực chú ý của hắn đều đặt hết lên kế hoạch chạy trốn đêm nay.



Chạy khỏi ma cung cũng không phí lực, không biết có phải là quá tin vào bản thân hay không mà Diệp Quân Trì không hề phái người trông coi Kỷ Viên, để cho hắn được yên tĩnh.



Tiểu thị nữ nhìn hắn không yên lòng, lắc đầu không nhiều lời nữa, đợi hắn dùng bữa xong liền dọn dẹp, cúi người lui xuống.



Kỷ Viên lúc này mới dám lười biếng duỗi eo, moi quả đào đã ủ trong ngực đến ấm lên ra, cắn một miếng, “Hệ thống, ta muốn xin bàn tay vàng, nếu không ta đi tới núi sẽ chết mất, ngươi sẽ không còn chỗ ở nữa.”



Hệ thống lãnh khốc nói: “Xin được bác bỏ.”



Kỷ Viên nghiến răng: “Ta chết trên đường ngươi cũng không chịu ảnh hưởng?”



Hệ thống trầm mặc một chút, ho nhẹ: “Sau khi lên núi rồi chạy về phía tây, yêu vật ít. Yên tâm, ngươi sẽ không chết…” Đại khái là thế.



Tốt xấu gì cũng đã được bảo đảm, Kỷ Viên u buồn lấy thêm một quả đào nữa ra cắn, cắn xong mới phát hiện trái cây trên bàn hôm nay là lựu, lớn hơn đào một chút, nhét vào ngực hiệu quả nhất định còn to hơn.



Kỷ Viên đen mặt, thầm mắng mình miệng tiện, bất đắc dĩ nhét hai quả lựu vào ngực, cộm đến hoảng.



Cúi đầu nhìn hai cục ngực giả nháy mắt đã biến lớn, Kỷ Viên: “…” Ai, buồn đời.



Cũng không biết tới lúc nào mới có thể xóa hai chữ em gái đi, làm một thằng đàn ông chíp chíp đường đường chính chính.