Tiên Liêu Vi Kính
Chương 22 : Nuông chiều 8
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Giải quyết Giang Hâm xong, Diệp Quân Trì tiếp tục bế Kỷ Viên thong thả ung dung vòng về đại đường, khi xuyên qua một hành lang gấp khúc, không hiểu sao lại xui xẻo đụng phải người Kỷ gia.
Kỷ Viên chột dạ không dám nhìn lên, Diệp Quân Trì lại dừng bước, khẽ ồ một tiếng.
Người Kỷ gia ở đây đều là thế hệ trẻ, Kỷ Sơn và huynh đệ Kỷ Sâm Kỷ Thâm đều ở đó, Kỷ Sơn cầm đầu, tựa như đang giằng co với hai nam tử trẻ tuổi kia.
Một nam tử trong đó ăn mặc xa xỉ đẹp đẽ, tỏ vẻ khinh thường nhìn người Kỷ gia, trong mắt ngập tràn sự chán ghét và thống hận. Trên tay áo của hắn ta có thêu hình một thanh kiếm tinh xảo, đúng là hoa văn của Triệu gia. Người kia sắc mặt coi như là ôn hoà, khuôn mặt tuấn mỹ, khí độ ung dung, trên tay áo lại không có gia văn, không biết là công tử nhà ai.
Sắc mặt Kỷ Sơn âm trầm đến đáng sợ, cắn răng trừng mắt với người Triệu gia, nếu không phải có người kéo lại, chỉ sợ đã nhào lên cắn hắn ta mấy cái.
“Triệu Hà, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”
Không ngờ Triệu gia lại có người tới đây? Hai nhà Giang Triệu không phải là kẻ thù truyền kiếp sao?
Nghi vấn này của Kỷ Viên chỉ vừa mới nảy ra trong chớp mắt đã sáng tỏ ngay lập tức.
Cho dù có là đời trước, hắn ghét một người không muốn nhìn thấy, tới thời điểm quan trọng, cũng thường phái người đi thay mình, để không bị mất thể diện.
Cũng không biết mấy người Kỷ gia này sao lại chạm mặt Triệu gia, cho dù Kỷ gia nhiều người hơn thì trước mặt Triệu gia cũng không được khả quan cho lắm.
Hắn không lo cho Kỷ Sơn mà lo cho Kỷ Sâm đang đứng cạnh đó, nhíu mày nén cơn ho.
Diệp Quân Trì đứng sau núi giả, thanh nhàn nghe náo nhiệt.
“Được một tấc lại muốn tiến một thước?” Triệu Hà khoanh tay, lạnh lùng nhìn Kỷ Sơn,
“Ngươi nói ai được một tấc lại muốn tiến một thước? Kỷ Sơn, ta thật phải hoài nghi không biết ngươi có phải là đồng loã của con đĩ kia hay không, nó cấu kết với Ma tộc giết chết đệ đệ ta, thậm chí còn đi đào mộ của đệ ấy lên, bây giờ có lệnh diệt hồn, ai nấy đều sảng khoái đi tìm chúng báo thù, ngươi bao che cho nó là có ý gì? Cảm thấy
Triệu gia ta và Liên minh chính đạo dễ bắt nạt?”
Mặt Kỷ Sơn hết xanh rồi lại trắng. Kỷ gia chỉ là một gia tộc không lớn không nhỏ trong cái giới tu chân mênh mông này, nói thật, không thể chọc vào Triệu gia, lại càng không thể chọc vào Liên minh chính đạo, ngay cả cho dù Kỷ gia có đột nhiên biến mất, dựa theo cục diện mấy đại gia tộc ở giới tu chân hiện nay, cũng sẽ chẳng có ai nói gì.
Triệu Hà trầm mặt liếc mắt nhìn Kỷ Thâm, chỉ thấy người Kỷ gia càng thêm chướng mắt, lạnh lùng nói: “Coi như các ngươi gặp may. Vân huynh, chúng ta đi.”
Thấy Triệu Hà và nam tử kia đã đi, Kỷ Sâm và Kỷ Thâm cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Rõ ràng Triệu Hà vừa rồi động sát tâm, nếu thật sự ra tay, Kỷ Thâm chỉ còn cách lấy mạng ra đánh cược, nhưng chưa chắc đã thắng được.
Kỷ Viên cũng nhẹ nhàng thở ra, biết Kỷ Sâm đã an toàn là được rồi, cũng không quay đầu lại nhìn nữa, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân Trì: “Đi thôi.”
Hữu cầu tất ứng như vậy… Thật không giống ma đầu cho lắm.
Trở về khách điếm, Kỷ Viên nghĩ Diệp Quân Trì hẳn sẽ thả hắn xuống đất, không ngờ
Diệp Quân Trì công khai bế hắn vào khách điếm, đối với ánh mắt có chút kinh ngạc của nữ chưởng quầy, Diệp Quân Trì mặt không đổi sắc nói: “Dính người quá mức, cứ một hai bắt ta phải bế hắn.”
Kỷ Viên: “…” Lương tâm ngươi không cảm thấy đau sao?
Diệp Quân Trì cúi đầu nở nụ cười với hắn, rõ ràng đang trả lời: Không đâu.
Sai người chuẩn bị nước ấm, Diệp Quân Trì tiếp tục bế hắn lên lầu, đá văng cửa phòng đi vào.
Kỷ Viên dần có chút bất an. Lão đại nói, bế đi đường, bế ăn cơm, bế đi tắm, bế đi ngủ, tất tần tật… Không phải là nghiêm túc đấy chứ?!
Hệ thống nói: “Có nên chúc mừng ngươi từ đây sẽ được sống một cuộc sống như công chúa không nhỉ?”
“Xin hãy câm mồm lại, cảm ơn.”
Tận tới khi có người đưa nước ấm lên, Diệp Quân Trì vẫn không thả Kỷ Viên xuống, hai mắt Kỷ Viên rưng rưng, đã hiểu rõ.
Diệp Quân Trì thực sự nghiêm túc, nói không thả thì chính là không thả.
Con mẹ nó nhất ngôn cửu đỉnh là để dùng cho trường hợp này sao!