Tiên Liêu Vi Kính

Chương 26 : Nuông chiều 12

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Diệp Quân Trì nghiêng đầu cười: “Ta đã nói ta là ai rồi, cô không tin, vậy ta là ai bây giờ nhỉ?”



Sắc mặt Giang Diệu Diệu tức khắc trở nên xanh mét, quay đầu nhìn về phía Kỷ Viên, ánh mắt lóe lên không ngừng, chậm rãi nói: “Ta không cần biết huynh là ai, không liên quan gì tới ta. Tiểu tử, hắn đối với đệ có tốt không? Nhìn đệ da thịt non mềm, nếu không ổn cứ tới chỗ cô nãi nãi đây.”



Kỷ Viên kinh ngạc nhìn nàng.



Giang Diệu Diệu hẳn đã đoán ra thân phận của họ, vì sao lại không nói ra, lại quanh co lòng vòng hỏi hắn có cần giúp gì không? Sợ Diệp Quân Trì thẹn quá hóa giận đại khai sát giới?



Hắn suy tư một lúc, cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng lòng chờ mong của người bên cạnh khi nhìn mình, trong lòng cảm thấy buồn cười, gật đầu với Giang Diệu Diệu: “Đa tạ ý tốt, không cần, hắn đối xử với ta rất tốt.”



“Thật không…” Ánh mắt Giang Diệu Diệu càng thêm phức tạp, “Cũng tốt, hắn có thể bảo vệ cho đệ… Giang gia và Kỷ gia… thôi, huynh phải đối xử với đệ ấy cho tốt!”



Câu cuối cùng là nói với Diệp Quân Trì, khẩu khí rất ác liệt, Diệp Quân Trì tâm tình cực tốt lên tiếng đáp lại, Kỷ Viên nghe thấy mà hắc tuyến đầy đầu: “Họ đang gả ta đi đấy à?”



“Chính là đang gả ngươi đi đấy, trưởng bối Giang Diệu Diệu yên tâm giao ngươi cho Diệp Quân Trì, không cần phải hoài nghi.” Hệ thống cười hắc hắc, “Không tồi nha Giang Diệu Diệu, Ma quân lập tức sẽ trở thành em dâu… à không em rể cô rồi nhé.”



Kỷ Viên đen cả mặt: “Câm miệng!”



Chỉ một chốc sau, Giang Diệu Diệu đã cùng nói chuyện với Diệp Quân Trì lại bình thường. Diệp Quân Trì liếc mắt nhìn Kỷ Viên, cũng không hỏi chuyện kim tàm trước mà lại hỏi: “Mấy ngày trước Tôn Thời Ngọc có tới tìm cô?”



Giang Diệu Diệu sửng sốt, sau đó lập tức cười lạnh: “Đúng vậy, uống nhiều tới mức mùi rượu nồng nặc chạy tới tìm ta, đã đêm rồi cũng không cần vợ đẹp của hắn, lại chạy tới muốn gặp ta. Cái đồ hư thân mất nết, cô nãi nãi là người hắn muốn gặp là gặp được chắc? Còn dám xông vào!”



Kỷ Viên không nhịn được mà nuốt nước miếng.



Giang Diệu Diệu ôm tay liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn Diệp Quân Trì, tựa như đã hiểu rõ điều gì, sắc mặt vốn âm trầm dần nhạt đi, ngữ khí cũng bình tĩnh trở lại: “Hẳn là huynh dùng thủ đoạn gì rồi hả, hỗn trướng kia sau khi xông tới, nói lung tung với ta rất nhiều chuyện, cảm thấy áy náy gì đó, nhưng đã thành thân với Giang Hâm rồi, sau này nếu có duyên nhất định hắn sẽ bỏ vợ cưới ta vân vân… Ta nhổ vào! Coi cô nãi nãi là loại người gì chứ!”



Nhìn bộ dáng cô nãi nãi thực sự tức giận, xem ra Tôn Thời Ngọc không chiếm được lợi lộc gì rồi.



Kỷ Viên vốn có chút lo rằng Giang Diệu Diệu sẽ mềm lòng, giờ đây liền thả lỏng, lại nghe thấy Giang Diệu Diệu nói tiếp: “Ta càng nghe càng tức, dứt khoát nhân lúc hắn đang say khướt mà trói hắn lại hành hung cho một trận, không vả vào cái mặt của loại người này không chịu nổi. Ta biết ta có chút xúc động, nhưng con mẹ nó người này, trước kia ta mù mắt rồi mới coi trọng hắn! Nếu không phải nghĩ tới chuyện trước đây chữa chân cho hắn vất vả thế nào, phế đi làm lãng phí tâm huyết của ta, bằng không đáng lẽ đêm đó ta nên đòi lại đôi chân kia mới đúng!”



Kỷ Viên: “…” Thật không ngờ Tôn Thời Ngọc lại thích tìm chết như vậy, mà Giang Diệu Diệu lại bưu hãn tới mức độ này.



Giang Diệu Diệu càng nói càng nóng, cuối cùng kết lại: “Hai người họ ở bên nhau cũng tốt, làm cho nhau cảm thấy ghê tởm, ngày qua ngày càng lúc càng không xong, ta lại càng thấy vui vẻ. Bây giờ họ trở lại Tôn gia, mấy ngày nữa tám phần mới về tham gia đại hội tiên kiếm, được thôi, tới lúc đó lại phải gặp hai người họ, nghĩ mà phát ghê.”



Diệp Quân Trì nhàn nhạt nói: “Cô không hối hận là được rồi.”



Giang Diệu Diệu xua tay, vẻ mặt nghiêm túc, chuyển chủ đề: “Huynh nói hai người vì kiểm tra thi thể của Triệu Dương mà đào mộ lên, kim tàm này bay ra từ trong quan tài của Triệu Dương, người thả kim tàm muốn làm manh mối của hai người bị gián đoạn, thậm chí là ám hại hai người, hoặc là muốn kéo Giang gia xuống nước…”



Diệp Quân Trì bày kết giới cách âm, gật đầu.



Sắc trời đã dần tối, ánh tà dương bao phủ nơi đây, chiếu lên khuôn mặt Giang Diệu Diệu, nửa khuôn mặt đỏ như máu, nửa khuôn mặt lại trắng nõn, thoáng nhìn có chút thật quỷ quyệt.



Trong lòng Kỷ Viên bỗng nhảy dựng lên.



“Huynh có biết chủ nhân của kim tàm này là ai không?” Giang Diệu Diệu lấy con kim tàm kia ra.



Kim tàm vừa chết hoặc là nghe mệnh lệnh của trùng mẹ sẽ tự động tiêu tán, Diệp Quân Trì tuy rằng dùng linh lực cường đại lưu giữ thân thể nó, nhưng vẫn không cản được nó tiêu tán đi, bây giờ kim tàm đã gần như biến thành trong suốt, thoạt nhìn có vẻ như lúc nào cũng sẽ tiêu tán đi.



Cảm xúc của Giang Diệu Diệu có vẻ không tốt, chỉ cần nàng dùng linh lực bóp một chút, con kim tàm này coi như hóa thành tro bụi.



Xem ra lai lịch chủ nhân của kim tàm không nhỏ, vậy giữ kim tàm lại càng quan trọng, nếu không lúc đó lấy cái gì ra đối chất? Ngay cả chứng cứ cũng không có, thế nhân đều chỉ nghĩ rằng Kỷ Viên sai Diệp Quân Trì đào mộ Triệu Dương lên, còn hủy xác của gã.



Kỷ Viên không nhịn được mà hơi nhíu mày lại, ngay sau đó, vai liền bị một bàn tay ấm áp đè xuống.



Độ ấm của bàn tay kia hình như có thể xuyên thấu qua lớp y phục, thẩm thấu tới tận da, nơi chạm vào đã thất thủ, nóng rực như bị cháy, nhưng lại có thể làm cho hắn an tâm lại. Kỷ Viên quay đầu nhìn Diệp Quân Trì, thấy hắn vẫn bình tĩnh như trước, cảm giác yên tâm lại nhiều hơn mấy phần.



Diệp Quân Trì một tay ấn vai Kỷ Viên xuống, ngữ khí lại bình tĩnh vô cùng: “Quý gia chủ?”



Hai mắt Giang Diệu Diệu híp lại: “Không sai, chính là đại cữu cữu của ta.”



Nghe đồn gia chủ Giang gia tính tình ôn hòa trầm ổn, lại nghĩa khí, thanh danh trong bốn gia tộc cũng coi như là rất tốt, Giang Diệu Diệu từ nhỏ mất cha, Giang gia chủ đối xử với cô nhi quả phụ họ cũng không tồi, nàng kính nể tôn trọng đại cữu của mình vô cùng, thế nên trước kia khi chưa biết bộ mặt thật của Giang Hâm, nàng đối xử với Giang Hâm cũng là moi tim móc phổi, có ân tất báo.



“Cô đang hoài nghi ta?” Mắt Diệp Quân Trì cũng chưa hề ngước lên lấy một lần, ánh mắt trầm lãnh đạm mạc. Đối xử với người ngoài, hắn luôn là như vậy, môi có thể trưng ra một nụ cười, nhưng trong lòng không cười đã có thể coi như là không tồi, rất ít người có thể nhìn thấy nụ cười thật lòng của hắn.



Giang Diệu Diệu lại không đúng tình hợp lý thừa nhận, mà lại trở nên trầm mặc.



Im lặng đứng đó một lát, nàng mấp máy môi, ném kim tàm nửa trong suốt cho Diệp Quân Trì, có chút mệt mỏi, xoa xoa thái dương: “Huynh có biết danh tiếng của ta ở Giang gia thế nào không?”



Ngày ấy, Diệp Quân Trì cũng nghe không ít lời bát quái lung tung, sắc mặt bất biến nói: “Kì quặc, kiêu căng, vô cùng ương bướng.”



Giang Diệu Diệu cười lạnh một tiếng: “Nếu ta không tỏ ra như vậy, chỉ sợ đã bị Giang gia gả ra ngoài từ lâu, tùy tiện tìm một nhà nào đó cho xong chuyện – năm đó cha mẹ ta ái mộ nhau, nhưng cha ta lại chỉ là một tán tu, tu vi dù cao cũng chẳng thể nào sánh được với nghiệp lớn của Giang gia, cuối cùng đành ở rể Giang gia, ngay cả ta cũng theo họ mẹ. Sau khi cha ta ở rể Giang gia, làm không ít chuyện vì Giang gia, nhưng rồi năm ấy ta bốn tuổi, ông tử vong một cách kì quái, người mang thi thể cha ta về chính là đại cữu cữu, ông ta nói cha ta đụng phải kẻ thù trước kia ở bên ngoài, kẻ thù rất lợi hại, cha ta vì yểm hộ nên mới phải bỏ mình. Ta từ nhỏ đã lanh lợi, không tin rằng cha mình lại có thể bị giết chết một cách dễ dàng tới vậy, nhân lúc những người khác không để ý, trộm nhìn vết thương trên người cha… ông rõ ràng là bị đánh lén sau lưng, một kiếm giết chết!”



Nàng càng nói sắc mặt càng tối tăm, khác hẳn với bộ dáng minh diễm như lửa ngày thường.



“Ta càng khẳng định thêm ý nghĩ của mình, cha ta vẫn luôn rất cẩn thận, sẽ không bao giờ sơ sảy không đề phòng sau lưng, người giết chết ông, nhất định là người mà ông tin tưởng.” Giang Diệu Diệu chậm rãi nói, “Mấy năm nay ta giả ngây giả dại, lại nhân lúc tìm kiếm phương thuốc cho Tôn Thời Ngọc mà truy tra khắp nơi, tìm được không ít bạn cũ của cha ta năm đó, họ đều nói cha ta tuy là tán tu nhưng đều giúp mọi người làm việc tốt, cũng không hề kết thù oán với ai… khi đó ta bắt đầu hoài nghi đại cữu cữu.”



Chỉ thật không ngờ rằng, người vẫn luôn tôn kính từ nhỏ tới lớn, lại thật sự có vấn đề.



Kỷ Viên nghe mà trợn mắt há hốc mồm.



Giang Diệu Diệu thật đúng là kỳ nhân… ban đầu họ những tưởng rằng nàng chỉ là một thiếu nữ yêu quá mà mất lí trí, sau lại phát hiện thực ra nàng rất tỉnh táo lại bưu hãn, bây giờ mới phát hiện nàng tuyệt không hề ngu ngốc – những người khác đều cho rằng nàng si mê Tôn Thời Ngọc, thế nên mới không tiếc công đi khắp bốn phương kiếm tìm phương thuốc, không ngờ rằng nàng vẫn còn mục đích khác.



Kỷ Viên bỗng ẩn ẩn cảm nhận được, Giang Diệu Diệu trước kia quả là thích Tôn Thời Ngọc thật, nhưng chưa thích tới mức đó – nàng làm tất cả, một phần mục đích là để tìm ra chân tướng tử vong của phụ thân mình, cũng là tự bảo vệ cho bản thân mình.



Đúng là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh.



Giang Diệu Diệu nói xong, bốn phía trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là Diệp Quân Trì mở lời trước: “Điều muốn nói cho ta, chỉ vậy thôi?”



“Huynh có thể giúp ta, cũng chính là tự giúp mình một phen.” Giang Diệu Diệu đôi mắt sáng ngời, “Ba ngày nữa đại hội tiên kiếm diễn ra, ngay đầu đại hội, đại cữu cữu sẽ triển lãm kim tàm của ông ta một chút, đến lúc đó huynh sẽ biết thôi.”



“Nói cũng thật nhẹ nhàng.” Diệp Quân Trì nhàn nhạt đáp lại, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, bình tĩnh gật đầu, mang theo Kỷ Viên xoay người trở lại khách điếm.



Hai nhà Triệu Giang là kẻ thù truyền kiếp, kim tàm lại rất có khả năng là của Giang gia chủ… hiềm nghi từ Giang gia chủ thật sự là quá lớn.



Chỉ là người âm thầm giấu mặt, tuyệt đối chưa dừng lại ở đó.


Hắn phẫn nộ: “Gả cái ông nội nhà ngươi! Ngươi muốn gả thì tự mình gả đi, chờ ta rời khỏi cơ thể này rồi sẽ đưa nó cho ngươi, ngươi tự mình thích chơi gì thì chơi.”



“Người ta thích cũng lại không phải là cơ thể của ngươi. Ngươi đi rồi cái xác rỗng này có gì dùng được.”



“… Hả?” Bước chân Kỷ Viên khựng lại, “Ngươi nói gì? Thích sao? Diệp Quân Trì thích ta? Ha ha ha ha hệ thống ta đang đánh nhau đừng có nói đùa.”



Hệ thống: “Ngưoi đang chột dạ.”



Kỷ Viên im lặng không đáp lại, tán tu đối diện vẫn không thể chém trúng Kỷ Viên, phiền tới bực tức, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, chiêu thức lại có chút rối loạn. Hai người chạy quanh đài vài vòng, xung quanh tất cả đều là âm thanh ngợi khen của các tu sĩ khác.



Thừa dịp người kia lộ ra sơ hở, Hồi Trì điều khiển Kỷ Viên đâm mạnh tới, theo tư thế này, không thể không đoạt mạng người.



Kỷ Viên cả kinh trong lòng, dốc sức lực toàn thân khống chế kiếm trở về. Hồi Trì tựa như một đứa trẻ tuỳ hứng, giằng co với Kỷ Viên một lát, uỷ uỷ khuất khuất mà thu tay. Kỷ Viên dùng lực kéo kiếm về phía sau, trở tay không kịp ngã nhào xuống dưới đất, đau đến hít vào một hơi khí lạnh.



Tán tu nhặt về một cái mạng nhỏ lại không thu tay, mà còn hét một tiếng chói tai, lại một lần nữa cầm kiếm lên đâm về phía Kỷ Viên ngã trên mặt đất, không chút phòng bị.



Kỷ Viên không ngờ em gái này lại lấy oán trả ơn, hô nhỏ một tiếng, theo phản xạ giơ Hồi Trì lên chắn, sau đó chỉ nghe thấy “xoạt” một tiếng…



Mảnh vải bọc thêm thân kiếm Hồi Trì bị rách.



Hồi Trì là một trong số mười thần binh sắc bén nhất của giới tu chân, cho dù chưa từng thấy tận mắt, phỏng chừng hơn nửa tu sĩ ở đây cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra. Kỷ Viên lộp bộp một tiếng trong lòng, lập tức thu kiếm ôm vào ngực, chật vật lăn sang bên cạnh.



Thanh kiếm kia ghim sâu vào sàn đài tỷ thí bằng đá, nếu không phải nhờ có Hồi Trì chặn lại một chút, thanh kiếm này sẽ xuyên mạnh qua cơ thể Kỷ Viên.



Kỷ Viên không khỏi nhíu mày: “Vị cô nương này, ta với ngươi có thù oán gì sao?”



Tán tu kia chậm rãi rút kiếm của mình lại, cười lạnh một tiếng, cởi áo và mũ đen xuống, lộ ra một khuôn mặt có thể coi là thanh tú đáng yêu.



… Có chút quen mắt.



Chẳng lẽ là kẻ thù thật? Kỷ gia sao?



Kỷ Viên vẫn còn đang ngơ ngẩn, đã nghe thấy hệ thống nói: “Quả nhiên là chuyện tốt mấy tán tu kia gây ra! Cô nàng này vừa mới dồn lực vào kiếm, xem ra là muốn nhìn hình thù của kiếm dưới mảnh vải, chú ý phải ôm chặt.”



Nghe hệ thống nhắc, Kỷ Viên liền nghĩ ra, vị trước mặt này hình như chính là muội muội của cái vị đã bị Diệp Quân Trì làm cho biến mất kia.



Thảo nào vừa rồi chiêu thức tàn nhẫn trí mạng tới vậy.



Kỷ Viên có chút bất đắc dĩ, hắn không đánh nhau với phụ nữ, huống chi hắn chỉ là một phàm nhân cơ bản đánh không lại người tu chân. Mảnh vải trên Hồi Trì kia đã bị rách tứ tung, chờ một lát nữa cô gái này lại đâm thêm kiếm nữa, vải bay tán loạn, mấy nghìn tu sĩ ở đây sẽ phát hiện ra hắn mang theo bội kiếm tuỳ thân của Ma quân…



Có tin hot rồi đây.



Kỷ Viên vừa nghĩ tới hậu quả Hồi Trì bị lộ liền run bần bật, ôm chặt Hồi Trì, trầm giọng nói: “Ta nhận thua.”



Dựa theo quy định của đại hội tiên kiếm, một bên nhận thua, bên kia không được ra tay nữa.



Kỷ Viên gật đầu với nữ tử sắc mặt xanh mét, dù y phục và tóc có chút hỗn độn chật vật, khis chất vẫn thanh lãnh trầm tĩnh như trước, chờ tới lúc Kỷ Viên đã sắp đi tới mép đài tỷ thí, trong mắt ả kia lại hiện lên vẻ bị mê hoặc, cao giọng hét:



“Ngươi…”



Kỷ Viên quay người lại, lẳng lặng nhìn ả.



Nữ tử ngơ ngác nhìn Kỷ Viên một lát, khuôn mặt đột nhiên đầy lệ khí, lớn giọng hét: “Tiện nhân! Trả mạng lại cho ca ca ta!”



Dứt lời, không nói hai lời, đột nhiên ném kiếm trong tay về phía Kỷ Viên không hề phòng bị.



Hệ thống thở dài: “Đừng đau lòng, ta vẫn còn nhớ kĩ chú siêu sinh, câu đầu tiên là Nam mô a di đà a di dạ đa tha lão đa dạ, đa dạ tha a di, a di bì…”



Kỷ Viên nghe mà đau đầu: “Mẹ nó câm miệng!”



Hệ thống: “… Sao ngươi không hỏi có thật sự cần đọc hay không?”



Kỷ Viên lãnh đạm trả lời: “Đang suy xét.”



Tất cả xảy ra trong chớp nhoáng, Kỷ Viên chỉ kịp trao đổi với hệ thống vài giây. Kiếm khí trước mặt bức người, hắn ngoại trừ ôm chặt Hồi Trì ra thì chân cũng không thể nào di chuyển nổi.



Kỷ Viên vô thức mở to mắt.



Hắn không muốn chết.



Cơ thể hắn hơi run lên, thanh kiếm trước mắt trong nháy mắt bị phóng đại lên vô số lần, tựa như chỉ một thanh kiếm lại có thể che trời lấp đất. Hoảng hốt, Kỷ Viên tựa hồ lại có thể nhìn thấy trên chuôi của bảo kiếm thượng phẩm này, có một đồ án hình đằng vân nho nhỏ.



Ngay sau đó trước mắt bỗng tối sầm cả lại.



Kỷ Viên run giọng: “Hệ thống, sao ta không thấy đau, ta chết rồi ư?”



Hệ thống trầm mặc một chút: “Không chết thành công, tiếc quá. Thấy tối phải không? Đó là bởi đôi mắt ngươi bị người che đi…”



Năm giác quan bãi công bởi sợ hãi lại trở về vị trí cũ một lần nữa, Kỷ Viên hít sâu một hơi, mới phát hiện trước mắt là một bàn tay ấm áp. Nhìn không được nên khứu giác lại càng nhạy cảm, cánh mũi không kìm nổi hơi động đậy, ngửi được hương tùng thanh đạm dễ ngửi.



Kỷ Viên dừng lại một chút, kéo bàn tay trước mắt ra, bàn tay kia cũng rất phối hợp rời đi, lại còn đưa xuống bên hông hắn. Hắn cũng không thèm để ý tới, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện người sau lưng đã thò một tay ra, duỗi một ngón tay thon dài, điểm chỉ một chút, giữ bảo kiếm bị rót đầy linh lực kia trên không trung.



Một sợi tóc dài mềm mại đen nhánh rũ xuống, rơi xuống mặt và cổ, ngứa vào tận trong tim.



Kề sát quá mức, thế nên hình như có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực mạnh mẽ.



Kỷ Viên ngẩn ngơ, môi vô thức run nhẹ, mũi nhưng nhức, mắt đột nhiên đỏ lên.



(Ờ… cái cảm giác của mũi khi sắp khóc chắc mn đều hiểu, mị k bt nên dùng từ gì nên có cao nhân nào bt xin chỉ giáo vs… Qt để là ‘toan’ nghĩa là chua nhưng trog trg hợp này để thế lại kì:v)



Người nam nhân ôm hắn từ đằng sau hừ lạnh một tiếng, ngón tay lại động một chút, thanh kiếm kia không tiếng động rung lên, nữ tu đối diện sợ tới trắng bệch mặt.”



Nam tử chậm rãi mở miệng, ngày thường luôn bình tĩnh, mỉm cười ưu nhã, giọng nói từ tính, bây giờ sát ý lạnh lẽo lại cuồn cuộn.



“Ngươi dám động vào hắn?”