Tiên Liêu Vi Kính

Chương 42 : Vong đạo 14

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Người nọ trầm giọng cười một tiếng, âm thanh quái dị, cũng không trả lời, trường kiếm đen hung hăng đâm về phía Kỷ Viên, Diệp Quân Trì nhíu mày, Hồi Trì chắn trước mặt, ngăn kiếm này lại, hắn nhấc chân đá một cái, kẻ áo đen kia cũng không đứng đó chịu đòn, bay lên trên không lộn nhào, trở lại bên cạnh Giang Tuyết Tùng.



Giang Tuyết Tùng thấp giọng nói mấy câu với kẻ áo đen kia, vẻ mặt lại có vài phần sợ hãi và cung kính.



Kỷ Viên chưa kịp nhìn kĩ, đã bị Diệp Quân Trì thả xuống mặt đất.



“Người này có chút khó giải quyết…” Diệp Quân Trì xoa đầu Kỷ Viên, ánh mắt phức tạp. Hồi Trì ra khỏi vỏ ba tấc, hắn thuận thế dùng ngón cái lướt trên kiếm phong một đường, nhanh chóng dùng máu vẽ một trận pháp xung quanh Kỷ Viên, bao vây hắn lại.



“Ngươi…” Kỷ Viên há miệng thở dốc, không biết nên nói gì. Lần trước đối đầu với mấy trăm tu sĩ, Diệp Quân Trì vẫn có thể thong dong ôm hắn du tẩu giữa một đám tu sĩ, lần này lại không thể thong dong như vậy, hơn nữa Giang Tuyết Tùng còn nhắc tới nhược điểm của Diệp Quân Trì.



“Ngoan, đợi trong trận pháp, không ai có thể làm ngươi bị thương được đâu.” Diệp Quân Trì chậm rãi miết ngón tay lên má Kỷ Viên, cười, “Sao vậy? Sợ à?”



Kỷ Viên trầm mặc một chút, xoay tay cầm lấy tay Diệp Quân Trì, coi nhẹ sự bất an ghê gớm trong lòng, thấp giọng nói: “Nếu hôm nay ngươi chết, ta sẽ rời đi.”



Diệp Quân Trì sửng sốt, theo trực giác, hắn cảm thấy Kỷ Viên nói “rời đi” không phải là hắn muốn rời khỏi nơi này tới một chỗ nào đó, căng thẳng trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: “Vậy thật không khéo, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi.”



Kẻ áo đen bên kia đã nói chuyện với Giang Tuyết Tùng xong, nhàn tản cầm trường kiếm màu đen đi tới, giọng nói bị biến đổi, nghe không ra âm điệu thực sự: “Nói xong di ngôn rồi hả?”



Diệp Quân Trì xoa đầu Kỷ Viên, xoay người nhìn người nọ, sắc mặt lạnh băng: “Hà tất phải che che giấu giấu, mượn cơ thể của một tiểu bối để tới đây.”



“Ta cũng đâu giống ngươi.” Người nọ nhanh chóng bấm thủ quyết, kiếm đen trong tay gã run lên, tự động bay về phía chỗ Diệp Quân Trì.



Khi khoảng cách chỉ còn lại chút xíu, Diệp Quân Trì lại lần nữa rút Hồi Trì đã lâu không được sử dụng ra, lưỡi kiếm tỏa ra huỳnh quang màu xanh đối lập rõ ràng với thanh kiếm đen kia, khi bay đi tựa như một bóng trăng mờ ảo.



Hai bên va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, bên trên tiên kiếm đánh nhau, hai người phía dưới cũng lao vào nhau, linh lực nhàn nhạt màu đỏ tựa máu tản ra, không ngừng nổ tung theo thuật pháp va vào nhau, làm đất đá bay cao lên tận ba thước, cây cối hoa cỏ xung quanh đều bị tàn phá tới thương tích đầy mình, cát bắn đá bay, tối cả trời đất.



Kẻ kia cười ha ha: “Thật là buồn cười, một tên Ma đầu, lại cầm tiên kiếm trừ ma diệt tà.”



Diệp Quân Trì cười lạnh một tiếng, xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình, sắc mặt đạm mạc: “Đó là bởi để diệt trừ các ngươi, nên nó mới ở trong tay ta.”



Tim Kỷ Viên nhảy vọt lên tới tận họng.



Hệ thống quan sát thế cục một chút, an ủi: “Đừng lo, gã áo đen kia không đánh lại được lão đại, vẫn luôn bị lão đại chiếm ưu thế mà tấn công.”



Kỷ Viên nói: “Đó là lão đại nhà ta, ta có thể không lo lắng sao.”



Hệ thống trong lúc vô tình bị đút cho một mồm thức ăn chó, xì một tiếng khinh miệt: “Phắn.”
Kỷ Viên cũng không rảnh mà suy đoán xem họ đang nghĩ gì, làm gì, hắn run rẩy ôm Diệp Quân Trì, không đành lòng nhìn những vết thương to to nhỏ nhỏ trên người hắn, nhẹ giọng gọi: “Diệp Quân Trì?”



Diệp Quân Trì nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tuyết, tựa như đã hôn mê, nghe thấy giọng nói quen thuộc, mới miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt lộ ra sự trách cứ: “… Đã bảo ngươi ở yên trong trận pháp rồi mà.”



Đối diện với ánh mắt của hắn, Kỷ Viên muốn nói cũng không nói nên lời, mắt không nhịn được mà nóng lên, suýt chút nữa đã khóc ra tiếng.



Diệp Quân Trì muốn giơ tay lau mắt cho hắn, bất đắc dĩ lại phát hiện tay đã bị Triệu Bất Thần bẻ gãy, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ: “Đừng khóc mà, bảo bối, bây giờ ta không ôm ngươi được.”



Diệp Quân Trì vẫn luôn mạnh mẽ, thong dong, lần đầu tiên lại chật vật tới vậy.



Trong lòng Kỷ Viên khó chịu vô cùng, hơi mấp máy môi, rồi mới run giọng nói: “Ngươi đừng chết.”



Diệp Quân Trì nhìn hắn chằm chằm một lát, cũng không trả lời ngay, yếu ớt cười cười: “Bỗng nhiên vừa nhớ ra, lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy ngươi cười, bảo bối, cười với ta một cái đi… Ai đừng khóc mà, không muốn cười thì thôi, đừng khóc…”



Nước mắt Kỷ Viên suýt chút nữa đã rơi xuống, vẻ mặt Diệp Quân Trì suy yếu nói những lời này ra, thực sự… giống như đang nói di nguyện trước khi lâm chung.



Hắn lặng lẽ cúi đầu xuống, chạm trán mình vào trán Diệp Quân Trì, giọng nói khàn khàn: “Ngươi khỏe lại rồi, ta sẽ cười với ngươi.”



Hai mắt Diệp Quân Trì sáng ngời, ngay sau đó lại trở nên ảm đạm, giấu đi một tia giảo hoạt, giọng nói vẫn yếu ớt như trước: “Nhớ đấy nhé.”



Kỷ Viên chôn đầu bên cổ hắn, trong hơi thở chỉ toàn ngửi thấy mùi máu tươi, im lặng gật đầu.



Giang Tuyết Tùng bên kia rốt cuộc cũng nổi sùng lên: “Sao lại thế này! Tiểu tử, ngươi quét độc gì lên kiếm!”



Kỷ Viên quay đầu, nhìn ông ta trào phúng.



Hắn nào có mang theo độc trên người, hắn chẳng qua là dùng máu của mình mà thôi. Chỉ là theo lời Lạc Tu Ý nói, chỉ một chút máu thì không thể làm người trở thành lô đỉnh của hắn, thật là đáng tiếc.



Triệu Bất Thần khựng lại trong chốc lát, cuối cùng cũng bức máu của Kỷ Viên ra, lạnh lẽo nhìn về phía hắn.



Kỷ Viên cũng không hề ngẩng đầu lên: “Triệu Bất Thần, ông có muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của người áo đen này không?”



Cũng không đợi Triệu Bất Thần trả lời, hắn đã lạnh lùng nói tiếp: “Ông hẳn cũng chẳng lạ gì Vân Thừa.”



Sắc mặt Triệu Bất Thần đột nhiên thay đổi, không thể tin mà nhìn về phía kẻ áo đen.