Tiên Liêu Vi Kính
Chương 50 : Đồng quy 4
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Mười ba năm trước, Ma giới đại loạn, ra tay thúc đẩy cuộc đại loạn này chính là Diệp Quân Trì.
Hắn ẩn nhẫn đã nhiều năm, lúc phóng ra sức mạnh ngay cả Ma tôn cũng bất ngờ. Mà Ma giới nhiều năm bị Ma tôn giẫm đạp dưới chân, lăng nhục tùy ý, ngay cả trời sinh tình cảm bạc bẽo, cũng cực kỳ thống hận Ma tôn. Để trừ tận gốc căn bệnh này, toàn Ma giới đều trong tối ngoài sáng tác động lên, sau này liền trực tiếp ra tay, mặc kệ địch hay ta, thấy ai cũng chém, cũng vụng trộm báo không ít thù riêng.
Diệp Quân Trì bày ma trận, chiến đấu kịch liệt mấy ngày đêm với Ma tôn thực lực đã hao tổn, mới có thể chém gã dưới kiếm, thân cũng bị trọng thương. Ngọc Thu nghe tin, giao thủ với Diệp Quân Trì, thiếu chút nữa cũng chết dưới kiếm của hắn, chật vật trọng thương bỏ trốn, lại phái thủ hạ đuổi giết Diệp Quân Trì, tận tới lúc tới gần nhân giới mới không tiếp tục truy đuổi nữa.
Giải quyết xong chuyện của Ma tôn chính là một chuyện cực kì sảng khoái nhân tâm, nhưng Ma tôn cũng không phải là chức dễ làm, Diệp Quân Trì dưỡng thương ở nhân giới mấy năm rồi mới trở về xử lý cục diện rối rắm, thủ hạ quanh hắn liền tôn hắn lên làm Ma quân.
Ngọc Thu lại mất tích, có người nói gã đã chết, có người nói gã bị dọa không dám xuất hiện lại nữa, lời đồn nào cũng có cả, nhưng không ai ngờ rằng, Ngọc Thu lại cùng Diệp Quân Trì tới nhân giới, lại còn may mắn đụng phải Vân Vô Tụ bị thương nặng khi đánh nhau với kẻ thù.
Thực lực của Ngọc Thu thực ra không phải là đứng đầu, sự lợi hại của gã chính là ở việc tu luyện được ma công, lại gặp được Vân Vô Tụ đã suy yếu, gã lập tức vứt bỏ cơ thể đã bị đánh tới tàn tạ của mình, không chút khách khí xâm nhập vào cơ thể Vân Vô Tụ.
Vân Vô Tụ đương nhiên không thể để Ngọc Thu khống chế dễ dàng, chỉ là sau khi thần thức của hai bên giao chiến, Ngọc Thu lại không thấy tung tích, ông cho rằng Ngọc Thu đã biến mất, nhưng không ngờ rằng Ngọc Thu lại trốn ở nơi sâu trong linh đài của mình, nhân lúc ông không chú ý khống chế ông.
Tiền căn đã rõ ràng.
Ba người rời khỏi căn phòng chứa quan tài kia, một lần nữa tìm một nơi không quá rộng rãi ngồi xuống. Diệp Quân Trì nhìn Kỷ Viên, tới cạnh hắn, nắm một lọn tóc đen mềm mại thưởng thức, cũng không lên tiếng.
Kỷ Viên mặc kệ hắn, nghiêng đầu lắng nghe, đồng cảm mà nhìn Vân Thừa.
Tai bay vạ gió cũng chỉ như vậy, Vân gia chưa làm bất cứ điều gì, đã bị Ngọc Thu âm hồn không tan dính lấy, hoàn toàn bị kéo xuống nước.
Sắc mặt Vân Thừa tối sầm: “Không ai phát hiện ra điểm bất thường, ta cũng không biết trước khi ta phát hiện, gã ta đã làm những gì. Lần đầu thấy không ổn, chính là lần ba năm trước ngươi tới nhân giới tàn sát Minh Hư đạo quan đó. Cha ta làm người chính phái, ghét cái ác như kẻ thù, dung túng cho cữu cữu rêu rao như vậy thì thôi đi, vậy mà khi nghe nói Minh Hư đạo quan bị tàn sát, ông không ngờ lại… cười.”
Lúc ấy khi Vân Thừa nhìn thấy phụ thân mình lộ ra nụ cười, trong nháy mắt, một cảm giác lạnh lẽo lan từ bàn chân vào trong lòng. Nụ cười kia, tựa như con rắn độc bắt được mồi, ngay cả trong mắt cũng không thèm che giấu một chút âm lãnh tàn nhẫn nào.
Từ đó về sau, đủ loại tin đồn về Diệp Quân Trì rộ lên, chuyện xấu xa do Minh Hư đạo quan đã làm cũng bị áp xuống, phong thanh nghiêng hết về một bên. Đến nỗi mà châm ngòi thổi gió, hất bát nước bẩn là ai, cũng đã thật rõ ràng.
Diệp Quân Trì ồ một tiếng: “Ta còn cảm thấy kì quái không biết mình thích ăn thịt trẻ con từ lúc nào.”
Kỷ Viên liếc hắn một cái, không mặn không nhạt đáp: “Nghe nói Ma quân đại nhân nam nữ đều ăn, đêm cưỡi trăm nữ nhân, ban ngày tìm hoan mua vui với vô số luyến đồng, giao hợp với một người giết một người, ao rượu rừng thịt, vô cùng khoái hoạt.”
Ngay cả những bức tranh vẽ hương diễm huyết sắc trên phố cũng có liên quan tới những lời đồn này, hệ thống tặng cho hắn, Kỷ Viên may mắn được xem miễn phí mấy quyển, mặt không biểu cảm nhìn nam nhân nhà mình chơi lưu manh với những kẻ khác.
Diệp Quân Trì khựng lại, híp mắt, mấp máy môi không nói gì.
Kỷ Viên nhịn cười: “Già lắm rồi?”
Diệp Quân Trì cười lạnh, thò tay lột y phục hắn ra, cúi đầu cắn cái cổ yếu ớt trắng nõn của người dưới thân, nhàn nhạt nói: “Già rồi? Ngay cả già rồi cũng vẫn có thể làm ngươi tới khóc.”
Bởi không cẩn thận chọc giận Diệp Quân Trì, khi Kỷ Viên tỉnh lại đã là buổi chiều, hắn được Diệp Quân Trì ôm vào trong lòng, cơ thể vẫn còn hơi bủn rủn, nơi không thể miêu tả dưới hạ thân vẫn còn đau đau.
Kỷ Viên không hiểu sao lại hoài niệm lần đầu vô cùng, bởi linh lực giao hòa, hắn chỉ hơi hơi đau lúc ban đầu, sau đó hoàn toàn không cảm thấy đau một chút nào nữa.
Đâu giống như bây giờ…
Hắn xoa xoa cái eo đau nhức, bò dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện đã ở khách điếm.
Diệp Quân Trì ngủ có vẻ rất say, ngay cả lúc hắn tỉnh lại cũng không nhận ra.
Kỷ Viên nhìn khuôn mặt đang ngủ của Diệp Quân Trì, lại phát hiện hắn ngủ không được ngon, mày nhíu chặt, hình như còn có chút khí đen tích tụ nơi ấn đường.
Kỷ Viên bị dọa, đang định đánh thức Diệp Quân Trì dậy, hắn lại đột nhiên mở mắt ra.
Kỷ Viên cứng đờ người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy, vừa rồi trong nháy mắt Diệp Quân Trì mở mắt ra, hai mắt ngập màu máu đỏ, sát ý bạo ngược tuôn trào.
Chỉ là sau khi hồi thần lại, đôi mắt sâu thẳm kia vẫn chứa ý cười đầy ôn hòa, giọng nói cũng từ tính ôn nhu trước sau như một: “A Viên mới vừa nhìn lén ta đấy à?”
Kỷ Viên nhìn hắn chằm chằm, sau một lúc không nói nên lời, chỉ có thể cố gắng coi nhẹ cảm giác kì quái trong lòng, cứng đờ gật gật đầu.Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Quân Trì: Đau lòng quá, vợ chê ta già.
Vậy nên… ngươi thực sự nhiều tuổi lắm rồi hả?