Tiên Liêu Vi Kính

Chương 53 : Đồng quy 7

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Bị giọng nói ôn tồn mềm mại dỗ tới ngơ ngẩn, Kỷ Viên lại bị Diệp Quân Trì ném lên giường, ngày hôm sau lúc tỉnh lại cơ thể bủn rủn tới hoài nghi nhân sinh, nghiêng đầu nhìn nhìn, đầu sỏ gây tội lăn lộn hắn không ngờ đã chạy mất.



Hệ thống bị cưỡng chế offline cả đêm, sau khi online rồi lại trầm mặc một hồi, nói: “… Nhìn vẻ mặt này của ngươi, ta cảm thấy trước kia ngươi có thể kiên định từ chối lão đại như vậy thật đúng là không dễ dàng gì.”



“Đúng vậy.” Kỷ Viên không chút đỏ mặt, xoa xoa eo, “May mà Kỷ Tư cũng ở đây, bằng không ta trở về báo thù rồi, nói không chừng sẽ…”



Dừng một chút, hắn không nói gì nữa.



Hệ thống cũng không bắt hắn nói hết câu, thầm nghĩ ngươi tám phần là báo thù xong sẽ tự sát.



Tội gì phải thế chứ, may mà cũng quyết định ở lại đây rồi.



Kỷ Viên nhắm mắt lại không nói gì, chậm rì xoa xoa eo, nghĩ chuyện vụn vặt linh tinh, đúng lúc lại nhận được vài nhiệm vụ nhỏ hàng ngày, đang định bò dậy làm, cửa đã bị Diệp Quân Trì đẩy ra.



Diệp Quân Trì dựa vào bên cửa nhìn hắn, khi cười rộ lên cả khuôn mặt tựa như đều chìm trong quầng sáng nhàn nhạt, vừa ôn nhu lại đẹp trai. Kỷ Viên biết Diệp Quân Trì đẹp, từ đầu luôn cảm thấy hắn không phải là mẫu hình mình thích, gần đây nhìn hắn lại càng ngày càng cảm thấy thuận mắt hơn, tim đập nhanh không ngừng lại nổi, hắn ngồi bên mép giường nhìn Diệp Quân Trì một lúc lâu, lại thấy người kia lưu manh cong khóe miệng: “A Viên nhìn ta chằm chằm lâu như vậy, muốn mời ta sao?”



Kỷ Viên hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.



Diệp Quân Trì lúc này mới tới cạnh hắn ngồi xuống, thò tay lấy y phục ra cho hắn mặc vào. Kỷ Viên nghe lời giơ tay thì giơ tay, duỗi chân thì duỗi chân, mái tóc dày còn lộn xộn đổ xuống vai, lúc cúi đầu tóc đen trượt xuống, lộ ra đoạn cổ trắng nhu thuận, trắng nõn như ngó sen, bên trên còn có dấu hôn dày đặc.



Thoạt nhìn xúc cảm rất tốt, mà thực sự sờ vào cũng rất thích.



Diệp Quân Trì đè nén dục vọng đang rục rịch, tiếp tục nghiêm túc mặc y phục cho Kỷ Viên, bảo hắn giơ tay lên, khi hắn giơ tay lên, cơ thể bên trong vốn còn chưa mặc áo thản nhiên lộ ra, cái bụng mềm mại trắng như tuyết lại hiện ra trước mắt, gầy gầy nhưng thon thả, xinh đẹp, tư vị bên trong đó chỉ có Diệp Quân Trì là rõ.



Hắn che giấu lửa nóng dưới đáy mắt, mặc y phục xong cho Kỷ Viên rồi, còn tiện tay rửa mặt cho hắn, cũng không cảm thấy không có gì là không ổn, Kỷ Viên bị hắn chiều tới thành thói quen, cũng không cảm thấy đường đường là một trong số ba Ma quân của Ma giới – Ma quân đại nhân chăm sóc mình như vậy thì có gì không đúng.



Không khí giữa hai người ấm áp tự nhiên, Kỷ Viên chớp chớp mắt, nhân lúc Diệp Quân Trì ngồi xổm xuống đi giày cho hắn, hắn liền hỏi hệ thống: “Ta có thể hôn Diệp Quân Trì một cái không?”



Hệ thống bị nhồi cho ăn thức ăn chó tới cả toàn hệ thống đều cảm thấy không ổn, không kiên nhẫn nói: “Cũng đâu phải là hôn ta, báo cáo với ta làm cái gì.”
Vân gia tọa lạc ở trung tâm của Nam Trì, trên vách núi sâu nghìn thước.



Nơi này vốn là chỗ linh khí hội tụ, lại bởi ngày xưa có quá nhiều đại chiến xảy ra giữa tu sĩ thượng cổ và giữa hai tộc Nhân Ma, mỗi tấc đất đều tưới biết bao máu tươi hai tộc, xương cốt của tổ tiên mai táng cũng ở đây, có biết bao nhiêu vong linh không cam tâm phiêu đãng khắp nơi.



Nơi vốn là chỗ hội tụ linh khí, sinh sôi mạnh mẽ lại bị âm khí áp chế lại. Tới tận đời Vân gia tài cao lựa chọn đặt tiên phủ ở đây, mượn đại trận bốn phương quanh tiên phủ làm thế, lại bày một tụ linh trận cực lớn, mới có thể đè cỗ âm khí đáng sợ kia xuống.



Mà mục đích của Ngọc Thu chính là phá hỏng pháp trận của Vân gia, phóng xuất âm khí, triệu tàn hồn của Ma tôn về, đoạt xác Diệp Quân Trì.



Cho dù hai bước sau đó thất bại, chỉ mới thả âm khí ra thôi đã là một chuyện cực kì đáng sợ. Vân gia tọa trấn mấy trăm năm đều bình an không có chuyện gì xảy ra, những nơi xung quanh đều đã trở nên phồn vinh, có mấy thành trì khổng lồ và một vài trấn nhỏ, thôn trang, một khi âm khí bị phóng xuất, những nơi cách đó không xa chắc chắn sẽ không tốt.



Diệp Quân Trì từ nhỏ đã bị Ma tôn dùng thủ đoạn vô nhân tính tra tấn, có phần thiếu thốn tình cảm, cũng không biết đồng cảm, với những sinh mệnh này thực sự là không quan tâm. Hắn chỉ cứu những người có quan hệ với Kỷ Viên, giết luôn Ngọc Thu mang đến uy hiếp là được.



Kỷ Viên cũng biết nguyên nhân hắn không thể nảy sinh lòng đồng cảm với những người này, nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn gần trăm vạn người gần đó bị âm khí nhập thể mà chết, hắn thật sự không làm được.



Diệp Quân Trì hiểu tâm tư của hắn, cười hôn hắn một cái, khen: “Tức phụ ta thiện lương quá.”



Kỷ Viên bị cái từ “tức phụ” kia của hắn làm cho run rẩy, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ta không phải là người tốt gì đâu.”



“Ta cũng không phải.” Diệp Quân Trì cười tủm tỉm, “Ta là đại xấu xa, ngươi là tiểu xấu xa, ở cùng nhau thật đúng là vừa khéo. Ai, tức phụ à, chúng ta đúng là một đôi do trời đất tác thành.”



Kỷ Viên dở khóc dở cười, thấy núi Vạn Nam đang càng lúc càng gần hơn, quay đầu muốn nói vài câu trêu ghẹo làm giảm bớt cảm giác khẩn trương trong lòng, lại phát hiện hai mắt Diệp Quân Trì đã nhanh chóng có một vệt màu đỏ tựa máu lướt qua.



Dù chỉ trong nháy mắt, cơ thể Kỷ Viên vẫn hơi đờ ra, hắn nhanh chóng phản ứng lại, bất động thanh sắc xoa xoa cổ tay mình, lẳng lặng nhìn Diệp Quân Trì. Chờ hắn khôi phục lại vẻ bình thản ôn nhu thường ngày rồi, Kỷ Viên mới đưa tay xoa xoa khuôn mặt lạnh băng của hắn, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.Tác giả có lời muốn nói:



Kỷ Viên: Từ từ đã, vì sao lại so sánh ta với cỏ chứ…



Diệp Quân Trì chỉ cười tủm tỉm.