Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 1 : Vô lại tiểu tử

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Tây Vụ thành.



Tưng luồng linh vụ chứa đầy linh khí cuồn cuộn bay theo làn gió nhẹ, xà xuống khu tập thị giữa thành, quấn quít theo từng vạt đạo bào thướt tha như mây như khói của các nữ tu, tạo lên khung cảnh huyền ảo, mơ hồ, đẹp như trong tranh vẽ.



Tây Vụ thành nằm ở cửa ngõ phía Tây của Đại Hạ quốc. NÓ là thành luỹ cuối cùng chắn ngang cửa ngỏ nối vùng đất màu mỡ dành cho thần dân của Đại Hạ vương triều. Thần dân của Đại Hạ vương triều sinh sống ở vùng đất phía đông, kéo dài tới Vô Tận hải. Còn vùng đất huyền bí phía tây là thiên đường của yêu thú: Tây Vực yêu giới. Tây Vụ thành đã có Lịch sử hơn nghìn năm, được xây bởi tiên nhân từ khi khai cương thác thổ, lập nên Đại Hạ vương triều.



TỪ thủa ban đầu, Tây Vụ thành chỉ có một tác dụng duy nhất: canh giữ, ngăn không cho yêu thú tràn từ yêu giới vào nội lục tàn sát dân thường và những tu sĩ cấp thấp. Nhưng càng về sau, vì tính chất quan trọng của thành trì này, nó là nơi trú của một lực lượng tiên nhân hùng hậu lên đến hàng vạn. Việc này kéo theo những hoạt động khác như săn bắt yêu thú và linh thú, nuôi trồng linh thực linh quả, luyện chế linh đan linh khí, tập thị.... Thành được xây dựng ngày càng rộng và có quy mô hoành tráng hơn, cung ứng cho lượng bình dân và tiên nhân sinh sống ngày càng đông hiện nay.



Tây Vụ thành được xây theo bát trận đồ các trận pháp phòng hộ cực kỳ chắc chắn. Theo lời của các bậc đại năng truyền lại, thành này có thể chống chịu sự tấn công của hàng chục vạn yêu thú hàng trăm năm trời, tất nhiên với sự chống giữ của tu sĩ và dân thường, cộng với lượng tiêu hao linh thạch cực kỳ to lớn. Những trận tấn công của yêu thú mà mọi người đều gọi là “thú triều” đó thường xảy ra mỗi 100 năm một lần, tập trung tất cả yêu thú từ cấp 1 tương đương với tu sĩ ở luyện khí kỳ sơ cấp cho đến hóa hình yêu thú cấp 10 tương đương nguyên anh tu sĩ.



Nguyên nhân của thú triều được nhiều tu sĩ giải thích khác nhau, có vị thì cho rằng đó là do yêu thú cần có “huyết nhục” của con người thì mới tiến hoá được. Tu sĩ khác lại cho rằng: yêu thú bị mất đi chuỗi cung ứng thức ăn cấp thấp do một lượng lớn yêu thú cấp thấp bị tu sĩ săn bắt gia hại, yêu thú cấp cao hơn mất đi nguồn thức ăn của mình, kéo đến tấn công con người. hoặc có nguyên anh tu sĩ đặt giả thuyết lớn hơn: hoá hình yêu thú sau khi tiến hoá đã có trí óc như con người, biết sử dụng trò chơi quyền lực, tranh giành lãnh địa...



Dù là nguyên nhân gì đi nữa, chuyện yêu thú tấn công vào Tây Vụ thành ít nhiều mang đến cái lợi cho dân thường: họ được tu sĩ tiếp thụ và chỉ đạo cùng chung sức chống đỡ yêu thú, được tiếp cận và sinh hoạt cận kề với tu sĩ, hưởng dụng những sản phẩm mà theo nguyên tắc chỉ có tu sĩ mới hưởng dụng. Họ cũng được tu sĩ truyền cho những phép tu luyện đơn giản, không cần đến linh căn vẫn có thể luyện tập. Những phép tu luyện này thường là cường gân kiện cốt, mà từ chung gọi là luyện thể, tu luyện thể chất. Những người luyện tập pháp môn luyện thể được gọi là luyện thể sĩ, có địa vị cao hơn dân thường một chút. Di nhiên, luyện thể sĩ không thể sánh với tu sĩ, những kẻ được cho là con của trời đất, tu luyện phép tiên, đi mây về gió, nghịch chuyển càn khôn.



Tại Tây Vụ thành, không ai là không biết khu tập thị trung tâm, nơi tu sĩ, luyện thể sĩ và dân thường tu tập mua bán đủ mọi thứ liên quan đến tu luyện. Tập thị trung tâm này gần giữa thành, gần quảng trường trung tâm, tập trung các cửa tiêm lớn nhỏ, mua bán đan được, linh dược, nguyên tài liệu, linh thú, linh thực, phù lục, pháp khí, và dĩ nhiên có phách mại hành, nơi dành cho các tu sĩ đấu giá mua bán các vật dụng tu tiên quý trọng.



Tại khu mua bán linh thực ở một góc tập thị, một thiếu niên có vóc dáng cao gầy đang bận bịu với các một bao linh cốc lớn phụ giúp cho cửa tiệm linh thực gần đó.



Thiếu niên này tên là Trần Cơ, còn gọi là “Tiểu Cơ” hoặc “Trúc Cơ”. Trần Cơ năm nay 15 tuổi, tu vi ở vào mức luyện thể kỳ tầng 2 và luyện khí kỳ tầng 1. Mức tu vi này còn lâu lắm mới đạt tới trúc cơ, chứ chưa từng nói chỉ nến kim đan, nguyên anh hay sau đó nữa.



Luận về tu vi, tu sĩ chia tu vi ở Luyện khí ra làm 13 tầng. Thường nhân sau khi vượt qua ích cốc, bắt đầu cảm nhận linh khí và và biết cách dẫn được linh khí vào người thi được coi đã bước chân vào luyện khí kỳ tầng 1. Sau khi dẫn khí phá bỏ các rào cản ở huyệt đạo, đả thông các lộ kinh mạch, dùng linh khí nuôi dưỡng và cải tạo kinh mạch toàn thân thi tu sĩ mới đạt tầng thứ 12. Luyện khí kỳ tầng 13 được gọi là Luyện khí đại viên mãn, không còn hấp thu linh khí được nữa, mà phải tiến hành áp xúc, biến linh khí từ thể khí sang thể dịch, tức là chuyển sang giai đoạn “trúc cơ”, mới có thể tiếp tục tu luyện.


“À, lão già râu, nội tổ đây rồi!” Trần Cơ nhìn lên, một ông lão đầu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt đang chìa tay cho hắn, ánh mắt đầy khích lệ. Trần Cơ cười nham nhở. Nói tiếp:



- Gia gia, là bọn chúng cố tình hiếp đáp hài nhi. Con quyết trở thành kẻ mạnh, sau này nhất định cho chúng biết tay…



Trần Cơ gượng người đứng phắt dạy, nhưng đầu chợt đau buốt. Hắn nhíu mày. “Lại nhức đầu nữa rồi.... Đây là đâu đây...?”



Hắn đưa tay cho ông lão kéo đứng dây, từ từ đi theo sau, vừa đi vừa hồi tưởng:



.... cách đây một năm,



Trần Anh chính là người cứu hắn ra khỏi Bách Hoa cốc. Ông ta theo các tu sĩ đánh vào Bách Hoa cốc, tiêu diệt thế lực ma giới ẩn náu ở đây, cứu được hắn trong số tù nhân dùng làm dưỡng liệu cho các loại linh hoa trong cốc. Ông ta tự xưng là ông nội ruột của hắn, ôm choàng hắn mà khóc, rồi mất không ít sức lực dùng phi kiếm vừa cũ vừa chậm đưa hắn về ngôi thành này cứu chữa.



Một năm đã trôi qua, hắn dần dần hồi phục, và nhớ lại được nhiều điều. Hắn biết ngôi thành này tên là Tây Vụ thành, là một tiên thành - thành trì có những kẻ tu đạo học đòi trường sinh sinh sống. Người thường gọi những kẻ tu đạo trường sinh này là tiên nhân, tiên sư, tiên trưởng, chân nhân gì đó. còn những kẻ tu đạo gọi nhau là tu sĩ, là đạo hữu.



Trần Anh, kẻ tự xưng là nội tổ của hắn, hay nói đúng hơn là ông nội của thân xác mà hồn hắn đang chiếm hữu một nửa. Trần Anh hiện giờ là một tu sĩ cấp thấp chuyên buôn bán nhỏ, chạy việc vặt, bói tiên duyên... trong thành.



Sở dĩ nói một phần hồn hắn chiếm xác này, đó là vì hiện nay trên người của Trần Cơ mang hai linh hồn: một phần do bản thân Trần Cơ làm chủ, phần còn lại do Trần Tiểu Thiên, một nạn nhân sống ở địa cầu bị lừa xuyên vượt thời không đến thế giới này chiếm tạm vào.



Suốt cả năm nay, Trần Cơ hoang mang vô cùng. Hắn không ngừng tự hỏi: Ta là ai, ta từ đâu tới, vì sao ta lại ở đây, chuyện gì đã và đang xảy ra, những kẻ mà ta đang tiếp xúc là thật hay là giả.... rốt cuộc ta đang tỉnh hay là mơ?



Trần Cơ theo nội tổ hoàn tất việc mua bán, trở về khu khách sạn tồi tàn, ngồi xuống bồ đoàn chuẩn bị cho việc tu luyện. Nhưng hắn không vội tu luyện ngay, mà nhíu mày cố tập trung tư tưởng, nhớ lại chuyện cách đây ba năm...