Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 15 : Cơ hội phát tài

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Trần Tiểu Thiên nghĩ nhanh cực kỳ, bắt đầu diễn dịch và thêu dệt chuyện cổ tích mà hắn có lần kể cho Lân Thái Tuyền một lần nữa. Đồng Trạch nghe cực kỳ nghiêm túc, nghe nói hắn là thương nhân, liền hỏi:



- Trần huynh bình thường buôn bán ở nơi nào? Là làm ăn cái gì?



Trần Tiểu Thiên lúc này ngay cả một cái địa danh cũng không nói được, không thể làm gì khác hơn đành hàm hồ đáp:



- Ở đất liền lục triều, qua Đại Tuyết sơn là được.



Đồng Trạch lại cười nói:



- Trần huynh phục vụ cho lục triều ta, nhưng các vùng đất nhiều vô kể, không biết là đến từ bộ tộc nào?



Trần Tiểu Thiên nhìn lại áo trong của mình một chút, đọc nhãn hiệu trên đó, kiên trì đáp:



- Armani!



Đồng Trạch nhăn trán vắt lông mày suy tư, Armani? Chẳng lẽ là cái bộ tộc này sống ở nam hoang?



Trần Tiểu Thiên linh cơ chợt động, kéo ba lô ra, lấy cai bóp da nói:



- Đây là món hàng da chúng tôi buôn bán.



Đồng Trạch lúc này bất chợt mắt lộ ra tinh quang, trầm giọng nói:



- Trần huynh có thể cho ta mượn hàng hóa để xem qua đánh giá hay không?



Ngoa lặc cá tào! Trần Tiểu Thiên không nghĩ là hắn có phản ứng mãnh liệt như vậy, không phai chỉ là một cai bóp da sao? Hơn nữa lại trống không, một phân tiền y có muốn dùng cũng không dùng được a.



Trần Tiểu Thiên đưa bóp da tới, Đồng Trạch không để ý, mà là cầm lấy cái bao lưng của hắn, học theo động tác của hắn, cẩn thân keo tơi keo lui cai khóa kéo. Kéo ra, khép lại, sau đó lại kéo ra lần nữa. Y tái diễn chuyên khép mở khóa kéo, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.



Khóa kéo! Trần Tiểu Thiên hiểu rằng hấp dẫn ánh mắt Đồng Trạch không phải là cái bóp da kia, mà là khóa kéo bằng kim khí trên ba lô!




Đồng Trạch thản nhiên nói:



- Khôi giáp quân ta dùng phần lớn là áo giáp, mặc giáp trụ thật là bất tiện, nếu như ở dưới nách có thêm một cái khóa kéo hai thước lớn, lúc mặc giáp sẽ không còn phải cột phải bó nữa. Ngoài ra còn có các khoản mui thuyền mui xe, hễ gặp mưa gió dù phải dùng da buộc chặt cũng khó mà chống đỡ được. Nếu có khóa kéo thì gió thổi thế nào cũng không lọt. Vả lại còn có các túi đựng tên...



Đồng Trạch bỗng nhiên dừng lại, ngó chừng Trần Tiểu Thiên, mỉm cười nói:



- Nếu như Trần huynh là cùng người ngoài lục triều làm ăn...



Vẻ mặt Đồng Trạch khiến cho sau lưng Trần Tiểu Thiên nổi một trận phát rét, han cười khan nói:



- Ta cũng là lục triều nhân sĩ, làm sao có cùng ngoại tộc giao dịch, ha ha ha ha...



Đồng Trạch mỉm cười:



- Ta cũng biết Trần huynh không phải là người như thế. Mới vừa rồi ở soái trướng, Lân giáo ngự cực lực khen Trần huynh, một thân một mình mà dám đối kháng yêu nhân, hộ vệ cho Nguyệt Sương tiểu thư. Nếu không phải trời sanh hiệp nghĩa, làm sao có thể có lần tráng cử này. Văn mỗ đa tạ nhiều.



Vừa nói vừa chắp tay thật sâu thi lễ.



Hiểu lầm đã thành, da mặt Trần Tiểu Thiên dầy, cũng không thèm giải thích. Hắn không nhịn được hỏi:



- Thái Ất chân tông chính là Đạo gia, làm sao có thể ngàn dặm xa xôi tới bái phóng Đại tướng quân xuất chinh bên ngoài như vây? Còn nữa, vị Vương đại tướng quân này vì sao phải gọi là Sư soái?



Đồng Trạch cười đáp:



- Trần huynh có điều không biết. Đại tướng quân trước khi nhập ngũ có thân phận chính là chưởng giáo Thái Ất chần tông. Trong quân ta phần lớn là tử đệ thương nhân của Thái Ất chân tông. Đại tướng quân ở trong quân vừa là sư phụ vừa là tướng soái, cho nên xưng Sư soái.



Trần Tiểu Thiên vẫn không rõ:



- Chưởng giáo một phái làm sao lại làm tướng quân?