Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 17 : Vương Triết

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Lân Thái Tuyền vẫn dùng giọng hài hòa:



- Vì dân vì nước là chỗ ở của đại nghĩa. Chưởng giáo làm những gì, tất nhiên có lý của nó. Nhưng Lạc Hiên nói cũng có lý, những năm này chưởng giáo vứt bỏ Long trì không ở, giáo vụ không người nào trông coi, đã loạn hết rồi. Cứ thế mãi, đối với Thái Ất chân tông ta có nhiều bất lợi.



Túc Vị Ương vẫn không nói một lời, dưới ánh trăng, chuôi trường kiếm quái dị trên vai giống như một phi long uốn éo, tựa hồ tùy thời cũng sẽ phá không bay đi.



Đồng Trạch xuôi tay đứng thẳng một bên, mặt không chút biểu tình, tựa hồ không nghe thấy bọn họ nghị luận. Bọn bốn người đi xa, hắn mới dẫn Trần Tiểu Thiên tiến vào soái trướng.



Xem ra Đồng Trạch nói vật tư cạn kiệt xác thực không sai, ngay cả trướng của chủ soái trung quân cũng không có chút nến, mà là đốt mấy cành tùng chiếu sáng. Bên trong trướng trần thiết đơn giản, chỉ có một án bằng, trên mặt đất để mấy cái bồ đoàn, vẫn không rời bản sắc Đạo gia.



Một thân ảnh đứng trước mộc bình, đang xem kỹ một bản đồ khổng lồ trên vách. Bóng lưng của y cũng không cao lớn, nhưng Trần Tiểu Thiên vừa bước vào trướng, tâm thần đã bị hấp dẫn. Hắn kìm lòng không đậu thả chậm cước bộ, hoàn toàn không có chú ý tới Đồng Trạch đã lặng yên không nói một tiếng thối lui ra ngoài.



Vương Triết nhìn chăm chú vào bản đồ, ngón tay chậm rãi quẹt qua, chuyển về góc dưới của bản đồ. Bỗng nhiên y vương vai, bóng lưng nháy mắt trở nên hùng vĩ, giống như một ngọn núi cao không thể chạm tới, tản mát ra khí thế bức người, ngay cả ánh lửa phát ra từ cành tùng cũng bị đè nén ảm đạm hẳn.



Trần Tiểu Thiên cổ họng phát khô, hắn cảm thấy mình tựa như đối mặt với một vòng mặt trời chói chang, mặc dù y không xoay người lại, nhưng thân thể của hắn giống như bị y nhìn thấu từ trong ra ngoài.



Ngọn lửa như mỉm cười nhảy múa, ánh sáng một lần nữa trở nên sáng rõ. Khí thế bức người từ từ tiêu tán, người đứng trước bản đồ từ từ xoay người lại.



Trần Tiểu Thiên vất vả thở phào, trên trán toát lớp mồ hôi lạnh. Ngoài dự liệu của hắn, vị Thái Ất chân tông chưởng giáo, Tả võ vệ đại tướng quân thanh danh hiển hách này có mặt mũi thanh thoát và trẻ hơn Lân Thái Tuyền nhiều. Dưới hàm râu dài đen như mực, tựa hồ ông ta không lớn hơn Hàn Canh bao nhiêu. Người này chắp hai tay sau lưng, thân hình như hạc đứng giữa đình, phảng phất không có bất kỳ mưa gió nào có thể thổi bay. Cặp mắt đen nhánh trầm tĩnh, thần quang nội liễm, cho thấy tuổi của ông ta tuyệt không phải nhỏ như nhìn qua đơn giản như vậy.



Khác với cái hiểu của Trần Tiểu Thiên về đạo gia và sự tưởng tượng về Đạo gia chưởng giáo, vị này thân kiêm quân chức tướng quân, khí chất khác thường.



- Ngươi không phải là một gã thương nhân!



Vương Triết bảo:



- Nói cho ta biết thân phận của ngươi.



Trần Tiểu Thiên cố hết sức nuốt nước bọt. Người trước mắt này không phải là Lân Thái Tuyền hoặc là Đồng Trạch, hắn bịa chuyện xưa nói ra chỉ sợ không kể được một câu đã bị vạch trần tại chỗ rồi.




Vương Triết thản nhiên đáp:



- Ta không biết.



Ánh mắt của y sáng quắc nhìn Trần Tiểu Thiên:



- Ta chỉ ở trong điển tịch đọc biết về Sinh tử căn, lời lẽ bên trong cũng không tỏ tường. Bất quá, người có sinh tử căn trên người sẽ có dương khí đặc biệt nồng nặc, là một trong thất đại linh căn cực hiếm của người tu đạo. Ngươi nếu không có tu tập qua pháp thuật bồi luyện chân dương, dương khí nồng đậm như thế chỉ có thể là trên người có sinh tử linh căn mà thôi.



Nguyên lại là y đoán. Trần Tiểu Thiên thất vọng. Chợt nghĩ tới Lân Thái Tuyền khi gặp phải hắn cũng lộ ra ánh mắt kỳ quái. Lão nhân kia hơn phân nửa là nhìn ra dương khí phát ra trên người hắn, nói không chừng còn xem hắn là đại cao thủ, không trách được nói tốt thay hắn như vậy.



Trần Tiểu Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định:



- Trên người của tôi vừa là sinh cơ vừa lại là dương khí, có phải đối với người cũng hữu dụng hay không? Nếu có người bị thương hay bệnh gì đó, tôi đem sinh cơ dương khí truyền qua, người đó có phải là có thể khôi phục như lúc ban đầu hay không?



Vương Triết nói:



- Theo đạo lý mà nói, đúng là như thế chỉ bất quá...



- Chỉ bất quá cái gì?



Vương Triết nhìn thật sâu vào hắn một cái:



- Ngươi biết như thế nào là đem sinh cơ truyền cấp cho người không?



Trần Tiểu Thiên ngơ ngác một chút, sau đó lắc đầu.



-----o0o-----