Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 21 : Gian thương

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Tả võ quân đệ nhất quân đoàn chia làm ba đại doanh, xếp hình chữ phẩm. Đứng mũi chịu sào là Thiên Vũ doanh, với những chiến sĩ dùng trường mâu bảy thước. Chỗ hp ở lúc nào cũng trầm mặc, Trần Tiểu Thiên không cách nào hiểu. Ý chí của họ như nham thạch, có lẽ đây mới thực sự là quân nhân. Trần Tiểu Thiên có thể tưởng tượng, chỉ cần Vương Triết ra lệnh một tiếng, những hán tử này sẽ nghĩa vô phản cố hướng tới mục tiêu, cho dù giao ra tánh mạng của mình cũng sẽ không tiếc.



Hai đại doanh khác cách nhau khá xa, trong lúc nhất thời không cách nào thấy rõ. Trần Tiểu Thiên tính toán, vẻn vẹn lều của Thiên Vũ doanh đã vượt bốn trăm linh, số lượng sĩ tốt như vậy vượt qua ba nghìn. Cứ như vậy tính toán, cả quân đoàn đến gần một vạn người.



Hôm qua Thiên Vũ quân chỉ cừ một phương trận ra chiến đấu mà đã cứng rắn như vậy, cho thấy cánh quân này ở trên bình nguyên toàn bộ là vô địch thủ. Những yêu nhân thiếu hụt tổ chức kia số lượng cho dù nhiều hơn nữa cũng không đủ gây sợ.



Trần Tiểu Thiên thầm nghĩ, đánh xong những yêu nhân kia, quân đoàn nên khải hoàn hôm nay chứ? Đối với hắn, đặt trong cái thế giới này, hắn thật tò mò, thế nào là tu sĩ, thế nào là nhân gian? Nếu như trong lịch sử mà hắn biết, thì lục triều kim phấn, có thể nói là thiên tái phong lưu, không biết cái lục triều trước mắt này có giống lịch sử mà hắn biết không?



- Trần huynh!



Đồng Trạch một thân ăn mặc theo kiểu văn sĩ lợi lạc leo lên gò núi, nhìn thân thủ mạnh mẽ, so với hắn hẳn nhiên khỏe hơn nhiều.



Trần Tiểu Thiên đối với nhân vật tham mưu này rất có hảo cảm, hỏi:



- Đồng đầu quân, sao rảnh rỗi tới đây?



Đồng Trạch cười nói:



- Chính là tới tìm Trần huynh lãnh giáo.



Trần Tiểu Thiên cảm thấy kỳ quái, mình không biết đánh giặc, hắn có thể lãnh giáo cái gì?



Đồng Trạch đứng nghiêm, phất tay chỉ:



- Trài huynh nhìn đội hình quân đội thế nào?



Trần Tiểu Thiên nói tự đáy lòng:



- Rất mạnh.
cái đau đớn nóng bỏng chạy dọc từ sống mũi xuống tới sau tai, Trần Tiểu Thiên bỗng chốc bị đánh đến u mê, bụm mặt đau đến ứa nước mắt.



Nguyệt Sương mắt hạnh trợn tròn, trên gương mặt đẹp tràn đầy lửa giận. Nàng nắm roi da trong tay, giận đến bả vai phát run:



- Ngươi là tên gian thương chết tiệt! Thân là con dân lục triều, ngươi không ra trận giết địch, vì nước xuất lực, mà ở đó lo cháy nhà hôi của!



CMN! Hảo tâm khuyên giải nhưng rước lấy sự trách mắng này! Trần Tiểu Thiên bò dậy, đưa tay sờ sờ, trên lòng bàn tay chảy đầy máu tươi, giận tùy tâm phát, quát:



- Ngươi tại sao đánh ta?



Nguyệt Sương một bước cũng không nhường:



- Loại lũ tiểu nhân như ngươi vốn là đáng đánh!



- Ta tiểu nhân ở chỗ nào?



- Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Ta nghe Sư soái nói, người mời ngươi nhập ngũ, ngươi một mực cự tuyệt. Nguy nan trước mắt, ngươi là một người đàn ông, không nhập ngũ giết địch, ngược lại rất sợ chết, thấy lợi quên nghĩa, lấy quốc gia đại sự làm chuyên mua bán, chính là đáng đánh!



Nghe Nguyệt Sương nói như vậy, Trần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Quốc gia hưng vong, quả thật thất phu hữu trách, nhưng mình chỉ là một kẻ xuyên việt ngoài ý muốn, khách không mời mà đến, quốc gia này cũng không phải là quốc gia của mình. Không phải là nỗi sống riêng tư, cần gì nghi đến nó là chuyện riêng tư. Muốn hắn gánh vác cái gì mà trách nhiệm quốc gia hưng vong, thật là mạc danh kỳ diệu.



Nhưng vấn đề hiện giờ là, Nguyệt Sương nổi giận đùng đùng, những lời này nói ra nàng nhất định không có thể hiểu được, Trần Tiểu Thiên không tin ngoài trừ Vương Triết, còn có người nào tin tưởng vào trải nghiêm ly kỳ của hắn. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng phương pháp khác để giải thích mà thôi.



- Quân nhân có trách nhiệm là đánh giặc, thương nhân có công việc chính là kiếm tiền. Nếu như ngươi cảm thấy bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của ngươi, ta đây kiếm tiền thì ta phải làm cho đúng phận, vừa rồi ta có chỗ nào làm sai đâu? Ta có buộc các ngươi mua đồ của ta sao? Cảm thấy mắc, đại khái là đừng có mua a.



- Ngươi!



-----o0o-----