Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 32 : Nhất tiễn xuyên tâm

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Mắt thấy Hàn Canh chết đi, Đồng Trạch trong nháy mắt tỉnh táo lại, chắp tay nói:



- Sư soái! Linh quỷ tông hiện thân, cần lập tức đưa tin.



Vương Triết chuyên chú nhìn ả ma nữ. Sự xuất hiện của ả sánh với ma tộc đầu linh càng làm vi sư soái này nhìn chăm chú hơn. Y gật đầu, Đồng Trạch lập tức trở về soái trướng.



Ma tộc đầu linh an toàn rút qua một bên. Y chật vật bỏ dậy, ngón tay khẽ phát run. Vô luận trong ma tộc y cao quý ngạo mạn thế nào, đối mặt vơi thời khắc tử vong vẫn sợ hãi giọng như một nông phu. Ở trước mặt hắn, đường kính trăm mét phảng phất như bị lửa cháy tàn phá, đất đai biến thành đỏ rực, rồi khô cằn, thi thể cháy rụi thành tro, hơn nữa trong số đó là về binh tinh nhụê và đầu lĩnh dưới trướng của y. Những ma binh này đã từng theo y bách chiến bách thắng trên chiến trường, không ngờ hôm nay lại bị một gã tướng lãnh của quân đội nửa nhân gian nửa đạo sĩ nhất cử đánh chết.



- Cơ Tuyết Na!



Ma tộc đầu lĩnh quát:



Ngươi không phải đã nói bọn chúng là một chỉ quân đội của một nước ở biên thuỳ phía tây bắc xa xôi này, đều là do nông phu tạo thành, ngay cả ma lang cấp một cũng có thể dễ dàng chiến thắng hay sao?



A ma tộc từ từ xoay người, trên gương mặt lạnh lùng toát ra một nụ cười kỳ quái.



- Đúng vây, chủ nhân của ta.



Ả dùng ngữ điệu mềm nhẹ nói:



- Bọn chúng là dân binh của sáu chư hầu dị giáo đồ tạo thành liên quân. Tôi dám cam đoan, trong quân đội của chúng không có người của gia tộc tu chân lớn manh nào, cũng không có tông phái to lớn nào chỉ trì.


Phía sau lưng, một thân vệ tiến lên, hai tay nâng lên một trường cung màu đỏ hồng, trao tân tay chủ soái. Vương Triết tay ta nắm chặt, cong người, tay phải khẽ nhếch, một mũi tên đỏ ngầu từ hộp tên bay ra, tự động rơi vào đầu ngón tay. Vương Triết kéo ra dây cung, Trường cung loan thành anh trăng tròn, một đạo ánh sáng phảng phất từ trong tay của y chạy dọc theo mũi tên chảy tới đầu mũi nhọn, ngưng tụ thành một đoàn bạch quang chói mắt. Sau đó, tay ông ta buông lỏng, mũi tên phảng phất một chút lưu tinh, thẳng tắp bay qua chiến trường hỗn loạn.



Soái trướng của Vương Triết nằm khoảng cách ma tộc đầu lình gần ba dặm, bất kỳ cung tên, thậm chí súng ở thế giới của Trần Tiểu Thiên cũng không thể bắn tới. Nhưng mũi tên trong tay Vương Triết phảng phất không quan tâm đến khoảng cách không gian, trong nháy mắt đã lướt qua toàn bộ chiến trường, bay thắng về trướng da phía sau trận địa.



Một cái lều bình thường rõ ràng so với Gần năm vạn sĩ tốt trên chiến trường chẳng có chút thu hút nào. Nhưng mũi tên không quan tâm, nó không cắm qua lớp da dày của lều, mà biến cả lều phứt chốc vỡ vụn thành từng mảnh. Bên trong trướng, một thân ảnh màu đen không kịp né tránh, đã bị mũi tên xuyên từ đầu vai ra sau lưng, lực ban khổng lồ khiến cả người y bị mang bay ra, khăn che mặt đen bung ra, lộ mái tóc đen và ánh mắt xanh tím của nữ ma tu.



Cơ Tuyết Na đè chặt bả vai, con ngươi tím xanh lạnh lùng ngó chừng Vương Triết trên gò núi. Ả giật mạnh tay rút mũi tên, lôi ra một mảnh thịt to trên cơ thể, rồi bẻ nó gãy thành hai đoạn, sau đó hôn mê.



Ma tộc đầu lĩnh lớn tiếng la lên, vệ sĩ chung quanh lần nữa tụ lại tới đây, hình thành lớp chướng ngai vật dày.



Vương Triết một mũi tên khiến đối thủ bị thương nặng, liền để đồng cung xuống, hỏi:



- Nguyệt Sương như thế nào?



- Sư soái!



Nguyệt Sương từ bên trong trướng bước ra, túm lấy dây cương một con chiến thu:



- Con cũng muốn đánh!



-----o0o-----