Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 35 : Thái dương chân hỏa
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
Vương Triết bay thẳng tắp lên hơn trăm trượng trời cao, đạo bào màu xanh bị gió kích động tung bay phần phật. Hai cánh tay ông ta khẽ nâng lên, ngón cái chế trụ ngón giữa, sau đó hô dài một tiếng, thanh như rổng gầm, rung động toàn bộ chiến trường. Tiếp theo đó, kim quan trên đầu ông ta đột nhiên nổ bung, tán ra vô số lưu tinh, may tóc màu đen theo đó bung xòa, tha hồ bay múa.
Vương Triết co song chưởng chấp đều, hai tay ngón trỏ dựng đứng lên, bốn ngón còn lại cung giao nhau, quát lớn:
- Lâm!
Một chút ánh sáng xanh chợt từ ngón trò tay phải chày xuống huyết thương dương huyệt, rơi dọc theo Hợp Cốc, dương khê, hạ liêm, khúc trì, cự cốt... Chợt lóe xẹt thu dương minh kinh, chảy tới trước ngực.
Hai ngón cái Vương Triết duỗi một cái, áp thẳng vào chung một chỗ, ngón giữa đồng thời tách ra, hợp lên trên ngón trỏ.
-Binh!
Vừa lúc đo, một chút ánh sáng từ ngón út tay trái nơi huyết Thiếu trạch chảy xuống, từ hâu khê, dương cốc, Tiểu Hải, kiên trinh, bỉnh phong, Thiên dung... dọc theo mạch dương kinh chảy tới bộ ngực.
Vương Triết song chưởng xê dịch, ngón áp út, ngón giữa, ngón cái hướng về phía trước vén lên, ngón út, ngón trỏ giao nhau.
- Đấu!
Đồng dạng, ánh sáng từ chân phải của ông ta bao gồm các huyết hiệp khê, dương giao, dương phụ, dương lăng, phong thị, hoàn khiêu vâng vâng, chạy dọc theo kinh lạc thiếu dương ở chân dâng lên tới bụng.
Vương Triết lần nữa kết thủ ấn, ngón trỏ, ngón cái đứng thẳng, còn lại ba ngón hạ xuống khép chung một chỗ.
Một tia chớp lóe lên, Trần Tiểu Thiên thấy gương nàng như tuyết trắng trước mặt, phía trên ướt đẫm, không biết là mưa hay là nước mắt.
Trần Tiểu Thiên rút ra một tấm áo bào bằng da, phủ lên diên mạo Nguyệt Sương, hàm răng run sợ nơi:
- Cô cũng sắp chết rét rồi!
Khí trời quỷ quái này, một lúc thì mặt trời chói chan, một lúc thì mưa sa tầm tả. Trần Tiểu Thiên toàn thân ướt đầm, tay chân lạnh như băng. Nếu như không phải trong đan điền vẫn còn luồng xoáy khí không ngừng bơm khí ấp đi khắp cơ thể, hắn có thể đã đông cứng trong cơn mưa lanh như thế này rồi. Hắn vừa giục con chiến thú chạy như đánh chiếc Mercedes-Bénz, vừa ra sức thôi phát chân dương trong đan điền, không quản là nó tiêu hao bao nhiêu.
Trần Tiểu Thiên không biết, cái sinh tử linh căn khó hiểu trên người hắn hôm nay đã hấp thu quá nhiều tử khí của binh lính. Nếu như hắn còn ở gò núi đó một khắc nữa, binh lính song phương chết trận vượt qua hàng vạn, thì hắn phải vỡ toàn bộ kinh mạch mà chết. Những thứ tử khí do người chết trút hơi thở cuối cùng, trải qua sinh tử căn chuyển hóa, đã biến thành chân dương với sinh cơ vô hạn. Nếu như hắn là một tu sĩ đã trải qua nhiều năm tu hành, một lần đạt được nhiều chân dương tất nhiên vui mừng quá đỗi, lập tức bế quan tỉm kiếm chỗ vắng mà thanh tu, hấp thu chân dương chuyển thành linh khí của bản thân.
Nhưng Trần Tiểu Thiên cái gì cũng không hiểu, một hơi nhét vào người hắn sinh cơ của hàng vạn tánh mạng, kết quả duy nhất chính là hắn bị quá nhiều chân dương nhồi nhét khiến bạo thể mà chết. Hắn ở trong mưa một đường chạy như điên, bao nhiêu chân dương người khác cầu còn không được, còn hắn lại chẳng chứ keo kiệt phát huy cho bằng hết. Hắn giống như một con vươn người tới thời hiện đại, ném bó tiền vào đống lửa để đốt mà sưởi ấm, đủ khiến cho bao chàng trai cô gái muốn nhào tới mà văn cô lột da luôn cho rồi.
Mercedes-Bénz sau một đêm chạy trối chết. Điều không may là Trần Tiểu Thiên đã lãng phí hết phân nửa chân dương hấp thu được, còn điều may mắn chính là, bởi vì chân dương tiêu hao, kinh mạch của hắn không còn nguy cơ vì không chịu nổi gánh nặng mà vỡ vụn ra.
Trần Tiểu Thiên bây giờ chẳng quan tâm gì đến mấy thứ này. Khi hắn nhịn thấy ánh sáng mặt trời dần lên từ đường chân trời phía trước, rốt cục thở phào nhẹ nhỏm. Trần Tiểu Thiên gượng lần xuống chiến thú, mông đít và hai bên bẹn tóe máu, thịt da bầy nhầy, bên đùi hắn cũng đã bị mài ra hai khối vết thương lớn bằng bàn tay.
Trần Tiểu Thiên cố hết sức đưa Nguyệt Sương xuống, sau đó té nga ra trên mặt đất, lâm vào giấc ngủ mê man.
-----o0o-----