Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 44 : Thoát thai hoán cốt
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
Trần Tiểu Thiên theo bản năng đem lực chú ý đặt ở bộ vi luồng xoáy khí ở đan điền. Trong phút chốc, ánh mắt của hắn phảng phất như bị một đạo anh sang kỳ dị thu hút, phạm vi nhìn rộng ra dần, và hắn lại dùng "Ánh mắt" đó để rõ ràng nhân thấy tất cả tình hình trong bụng mình. Trong vô thức, Trần Tiểu Thiên dần dần đạt được tình trang nội thị rất quan trong trong tu luyện. Khả năng nội thị là khả năng các tu sĩ dùng thần thức của mình có thể quan sát hết tất cả các bộ phân và kinh mạch bên trong cơ thể, bắt đầu con đường làm chu, con đường “tu” sửa bản thân để tìm ra cái “chân” vinh hằng của thiên địa.
Những gì Trần Tiểu Thiên nhìn được là một mảng không gian kỳ diệu. Tại bộ vi ở dưới rốn một tấc vuông tràn ngập một đoàn vật thể màu đỏ nhạt. Trần Tiểu Thiên không cách nào hiểu rõ tính chất những thứ màu đỏ kia. Chung tựa như một đoàn mây mù, ở trong bụng nhu hòa chậm rãi nhích động, khó nắm bắt. Mặc dù nhìn không thấy giới hạn, nhưng quầng đỏ này lại bị một tầng lực lượng vô hình bao vây, khiến no ngưng tụ và không tiêu tan.
Ở giữa đoàn hồng vụ này có một xoáy khỉ thật nhỏ màu trắng. Đầu tiên nhìn thấy nó, Trần Tiểu Thiên liền nhớ tới lỗ đen ở giữa những hê thiên hà, Ví dụ như ngân hà chẳng hạn. Vô số ánh sáng nhỏ xỉu khó có thể phân biệt được tụ tập ở chung quanh chỗ này, cùng xoay tròn chậm rãi theo phương hướng ngược chiều kim đồng hồ, tạo thành một nước xoáy hình dáng xoáy trôn ốc.
Theo phều khí xoay tròn, những ánh sáng mảnh nhỏ vừa dung hợp vơi tốc độ chậm chạp, vừa từ trong đám sương mù đo hút lấy nhiều tia rất nhỏ khác. Những tia khỉ này màu đen nhàn nhạt, mặc dù đã yên lặng đã lâu trong đan điền, nhưng tâm thần vừa chạm vào, Trần Tiểu Thiên vẫn có thể cảm thấy tim đập một trận rất nhanh. Những thứ khí này tràn đầy sự tức giận, cừu hận, cuồng nhiệt, hung ác, bị thương, không cam lòng... Trong cơ thể Trần Tiểu Thiên truyền đến từng tiếng gầm thét, giống như thú dữ thời Hồng Hoang không ngừng gam gừ trong huyết mạch. Khi bị thần thức của hắn chạm tới, chúng lại một lần nữa lộ ra vẻ dữ tợn khó trêu.
Thái dương và mạch máu Trần Tiểu Thiên lúc này có thắt dữ dội. Mặt mày hắn méo mó, toát ra vẻ cực độ hung ác cùng dục vọng giết chóc. Nếu như Tôn mặt thẹo hoặc Qua Long còn ở chỗ này, Trần Tiểu Thiên sẽ không chút do dự xé xác chúng ra, mở rộng xương thịt bọn chúng, tra lại cái sỉ nhục máu và huyết mà chúng đã gây cho hắn, biến bọn chúng thành những mảnh vụn.
Đang lúc Trần Tiểu Thiên sắp bị tâm ma của tù binh làm cho điên loạn, dòng khí toàn màu trắng bỗng nhiên khuếch trương, tản mát ra một cổ khí tức nhu hòa.
Luồng khí tức này hóa giải sự phẫn hận trong lòng Trần Tiểu Thiên, khiến huyết mạch căng phồng dần dần bình thản xuống. Khí toàn vẫn không dừng lại ngừng nghỉ, mà xuyên thấu qua tầng bình chướng vô hình, chảy vào trong một cái thông đạo thật nhỏ.
Theo luồng khí ấm từ đan điền dâng lên này, Trần Tiểu Thiên lần nữa dùng "Ánh mắt" nhìn được một màn kỳ cảnh. Ở trong thân thể của hắn hiện ra một loạt đương nhỏ mà mắt thường kho có thể nhìn thấy được. Nó mang theo luồng ánh sáng trắng bóng, từ đan điền chui dọc theo người đến đáy xương chậu, sau đó chui qua xương châu, do theo cột sống từ từ chạy lên.
Luồng khí lưu từ đan điền xông ra giống như một vật thể có sinh mênh, trong người có thể tự phát lưu động. Theo chân khí vận hành, một đạo bạch quang tản ra các kinh lạc trong trong cơ thể Trần Tiểu Thiên, khiến các kinh lạc này hiện lên rất rõ ràng, có búi có mắc, có nứt thắt giống như mạng nhện vậy.
Trần Tiểu Thiên có nghe nói qua khái niệm về kinh lạc. Hắn biết bọn chung không giống như mạch máu, da thịt hay là cốt thể. Mặc dù vô số điển tịch ghi lại kinh lạc cơ thể người, hơn nữa cặn kẽ vẽ ra những đường nhỏ mà bọn chúng vận hành, nhưng giải phẫu học thời hiện đại không hề tìm được bất kỳ đường kinh mạch thực tế tồn tại hay căn cứ chính xác xác nhận nào. Vì vậy, rất nhiều người cho rằng kinh lạc không tồn tại, chẳng qua là người cổ phán đoán cùng hư cấu ra mà thôi. Khoa học không tin vật thể không tồn tại.
Nhưng vào giờ khắc này, Trần Tiểu Thiên biết được bọn chúng quả thật tồn tại. Bởi vì hắn thấy được chúng tồn tại ở trong cơ thể mình vô cùng rõ ràng. Hắn giống như một đứa bé mới vừa phát hiện ra ngoài rốn của mình còn có những thứ khác nữa, tò mò quan sát thân thể hoàn toàn xa lạ.
- Thương quán ở mỗi đầy tớ đều ủi khắc lên dấu hiệu đồng dạng. Thấy nhiều vây rồi, tự nhiên nhận được.
Trần Tiểu Thiên tò mò hỏi:
- Cô cũng có vết khắc sao?
- Không có.
A cơ man mỉm cười.
- Vậy cô có dấu hiệu gì khác?
- Ờ nơi này!
A cơ man ưỡn cái bụng tuyết trắng lên, chỉ chỉ vào viên châu tròn ở rốn:
- Bọn chúng xỏ cho ta đeo nó, gọi là đổ tề châu, phía trên có tên của thương quán. Khách nhân mua về nếu không thích, có thể đổi đi.
Viên châu khảm vào cái rốn nhỏ xinh xắn khêu gợi của thiếu nữ, khẽ rung rinh, ở trên quả nhiên có khắc hai chữ: "Bạch hồ".