Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 48 : Ngưng vũ

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Đây là lần đầu tiên Trần Tiểu Thiên giết người. Kẻ từ khi đi tới cái thế giới này, hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. hắn cũng đã tưởng tượng quá rất nhiều lần. Hắn cho là mình sẽ sợ hãi, run sợ đến cả người xụi lơ, giống như một con giai chân mềm, hoặc khẩn trương e rằng không thể đứng yên. Hoặc đôi khi, hắn nghĩ đến một khả năng khác lúc hắn tự tay làm cho máu tươi vẩy ra, hắn sẽ có cảm giác hưng phấn dị thường, phát hiện mình có tiềm chất thị huyết cuồng ma.



Song hai loại tình hình này không hề phát sinh. Ở trong mắt người khác xem ra hành động hắn không ngừng đâm thọc một người đã chết rồi Thật giống như một kẻ điên cuồng đã hỏng mất thần trí. Nhưng trên thực tế, Trần Tiểu Thiên đang che giấu sự kinh ngạc của mình khi hắn đích thân đem mũi tên đâm vào trong bụng cừu nhân, đáy lòng hắn vô cùng bình tĩnh. Ngón tay không run rẩy, hô hấp cũng không dồn dập. hắn chẳng qua là cảm thấy cây tên bị máu tươi thấm ướt trở nên trơn trợt, muốn dùng hết sức siết chặt hơn. Thậm chí, hắn còn có thể tỉnh táo quan sát vẻ mặt của Tôn mặt thẹo, nhìn vết đao trên mặt y rung đông méo mó như thế nào vì đau đớn.



Trong quá trình này, Trần Tiểu Thiên thậm chí còn có chút nghi ngờ:



- với vóc dáng nhỏ gầy như vậy, không ngờ tên này lại có nhiều máu quá chừng?



Trên tường, tên cầm cung còn đang sững sờ, Qua Long đã quát xông lên, rút ra trường đao bên hông, một mắt còn sót lại hung quang chớp động.



Trần Tiểu Thiên để mũi tên ở lại trong bụng Tôn mặt thẹo, cúi người chụp liêm đao trên mặt đất.



Qua Long có tốc độ cực nhanh, thân hình chợt lóe lên đã cách không quá năm thước. Trần Tiểu Thiên vội vàng giơ đao lên mãnh liệt chém quật ngược lại. Hắn không nắm chắc có thể đối phó với cái người hung hãn này, nhưng trong tay có cây đao, có thể an tâm không ít.



Qua Long kinh nghiệm thực chiến vượt xa Trần Tiểu Thiên mấy trăm lần, Huống chi là một đao sơ hở chồng chất này. Y mỉm cười nhẹ răng nham nhở, tránh qua lưỡi đao, sải bước đến trước mặt Trần Tiểu Thiên, sau đó cần cổ quật một cái, dùng cái trán hung hăng cụng vào trên ót Trần Tiểu Thiên.



Trần Tiểu Thiên cảm giác đầu giống như bị một Thiết chủy đánh trúng, xương sọ cơ hồ nứt ra, thân bất do kỷ bay ra ngoài. Qua Long như ảnh tùy hình lấn thân tới trước, trường đao trong tay phát ra một tiếng rít bén nhọn, chém thẳng đến cổ họng Trần Tiểu Thiên.



Qua Long thân thủ bất phàm, trường đao ở trong tay hắn phảng phất như sống lại, giống một con quái mãng có sinh mạng, đao pháp chính xác mà tàn nhẫn. Trần Tiểu Thiên làm một người chỉ ở sân banh đá qua đá lại, chạy tới chạy lui, kinh nghiệm đánh nhau ngay cả cho hắn xách giày cũng không xứng.



Trần Tiểu Thiên đang ở giữa không trung, mắt thấy Qua Long Trường đao đã lướt đến cổ họng, không thể tránh khỏi. Nhưng, phía sau cổ hắn bỗng nhiên căng thẳng, thân thể dễ dàng bị kéo đi nửa thước, trường đao thu thế không kịp, chém xuống đá xanh cách Trần Tiểu Thiên một bả vai, khiến nó nát bấy.



Trần Tiểu Thiên thở dốc một hơi, cái tay phía sau cổ kia bỗng nhiên buông lỏng. Hắn té ngã ngồi, thân thể cơ hồ áp xuống liêm đao trong tay.



Qua Long thu hồi Trường đao, độc nhãn tàn bạo ngó chừng một thân ảnh trong đình viện vừa tới, nặn ra một nụ cười khó coi:




- Thứ ngươi cầm là vật phẩm gì?



Trần Tiểu Thiên giật mình, lúc này hắn mới nhìn được mặt Ngưng VŨ. Vị thị vệ trưởng trong miệng Qua Long này Thật ra tuổi còn rất trẻ, thậm chí nhỏ hơn hắn bốn, năm tuổi.



Nàng đang mặc áo giáp, rất nhìn ra vóc ngươi, nhưng dung mạo là mỹ nữ thượng đẳng, chẳng qua mang thần thái lạnh như băng làm người ta sợ. Lông mày nàng khác xa nhưng cô gái khác, nó giống như một đôi hắc vũ tung bay. Ánh mắt to mà không sáng, mặc dù đang nhìn hắn, tầm mắt lại phảng phất xuyên thấu qua thân thể của hắn, nhìn tới hư không.



- Là... mấy cái khăn tay.



Qua Long lúc này đã lực rời khỏi người, Trường đao rời tay bay ra, hướng Ngưng vũ bay tới. Ngưng vũ giơ tay lên vỗ, trường đao "Tranh" một tiếng rơi thăng xuống, chém vào đá xanh.



Qua Long hai đầu gối quỳ xuống đất, gào thét bưng lấy mặt, máu tươi từ khe hở chảy xuống. Mới vừa rồi trong lúc giao thủ, Ngưng Vũ chỉ công một chiêu, nhưng một đao lách qua đao ảnh, lấy con ngươi còn sót lại của. Những kẻ khác thấy thảm trạng của Qua Long, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, đồng thời quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.



Ngưng Vũ lạnh như băng nhìn A cơ man một cái, sau đó dời tầm mắt đi, bảo:



- Qua Long tạm gác lại chờ phu nhân phát lạc. Hai kẻ này đày tới Linh thạch quáng tràng làm cu li.



Mấy cô gái mặt ao giáp xông vào đình viện, lôi đi thi thể của Tôn mặt thẹo, đem Qua Long cùng hai người giam vào địa lao.



Ngưng Vũ nói với Trần Tiểu Thiên:



- Phu nhân muốn gặp ngươi.



-----o0o-----